Đích Nữ Tàn Phi

Chương 23: Mẫu thân cho gọi




“Tiểu thư, tóc người thật đẹp.” Cầm lược chải mái tóc đen dài so với tơ lụa còn mềm mại hơn khiến Xuân Cầm yêu thích không nỡ buông tay.

Ngồi trước gương đồng, Tiết Phong Lan nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, ánh mắt nàng không khỏi tối đi, sóng gió bắt đầu nổi lên. Gương mặt thanh lệ động lòng người, người khác nhìn một lần liền khó quên, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng như nước hồ thu, lại tựa như biển, sâu không lường được, làn mi thon dài như cánh bướm đang e thẹn rũ xuống, mày tựa như họa, vô cùng xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn, tinh tế lay động nhân tâm. Tuyệt sắc giai nhân, cho dù thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được sắc đẹp của nữ tử trong gương, nàng tựa như đóa hoa nhỏ đang e ấp khiến người khác cầm lòng không được mà muốn hái.

Tiết Phong Lan đưa tay sờ lên gương mặt của bản thân, nữ nhân ai lại không muốn mình xinh đẹp, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ, từ khi còn nhỏ mọi người đều nói sau này lớn lên nàng nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, hồng nhan họa thủy, nàng vốn dĩ đã rất chờ mong, thế nhưng... có ai có thể nói cho nàng biết, cái nàng chờ mong bấy lâu nay rốt cuộc là gì?!

Tỷ tỷ hãm hại, phụ mẫu không đau, tổ mẫu ghét bỏ, ngay cả trượng phu của nàng... cũng đem nàng thành vật thế thân cho tỷ tỷ! Tiết Phong Lan tự nhận nàng chưa từng làm việc gì trái với luân thường đạo lí có lỗi với bọn họ để khiến bọn họ hận nàng mà đối xử với nàng như thế?!

Trong mắt tất cả bọn họ nàng chỉ đơn giản là một hạt cát, cho dù nàng làm tốt mọi thứ thì vĩnh viễn cũng không bằng một góc của Tiết Phong Linh, cũng đúng thôi, nàng chỉ là một kẻ tàn phế, trên đời này ai lại lựa chọn kẻ tàn phế thay vì người lành lặn chứ?!

Bất quá... đó đâu phải lỗi của nàng?

Tiết Phong Lan không cam tâm, chỉ vì gương mặt này... ngoại trừ đôi mắt, tất cả mọi thứ trên gương mặt nàng bao gồm: mũi, mày, mi, môi... đều giống hệt Tiết Phong Linh khiến nàng hận không thể dùng một dao rạch nát gương mặt này, nhưng nàng không thể, vì có thể thuận lợi báo thù, gương mặt này chính là vũ khí của nàng, huống hồ nó vốn dĩ thuộc về nàng, kẻ không nên mang gương mặt này trên người phải là Tiết Phong Linh!

Tiết Phong Linh tước đoạt hết mọi thứ của nàng, nàng sẽ lấy lại toàn hộ, nàng ta thiếu nàng một, nàng tất nhiên sẽ trả gấp mười, nếu không thì phụ tấm chân tình của nàng ta, Tiết Phong Lan nàng cũng cảm thấy áy náy.

“Tiểu thư, đã xong rồi.” Xuân Cầm hài lòng nhìn tác phẩm của bản thân, mái tóc dài được búi hai bên tạo thành hai cục tròn tròn vô cùng đáng yêu, tạo cảm giác hồn nhiên của nữ hài tử.

Vốn dĩ là gương mặt xinh đẹp nhưng hiện tại thêm vài phần đáng yêu, tinh nghịch, vô cùng thích hợp với độ tuổi của nàng, Tiết Phong Lan gật đầu mỉm cười.

“Tiểu thư, lúc nãy người đang ngủ thì người của phu nhân có đến nhưng nô tì không cho nàng làm phiền nên nàng bảo lát nữa nàng sẽ đến.”

Xuân Cầm vừa dứt lời cánh cửa phòng liền mở ra, một thiếu nữ vận hồng y bước vào đi đến trước mặt Tiết Phong Lan, dịu dàng hành lễ.

“Nô tì ra mắt Tứ tiểu thư, hôm nay thấy sắc trời tốt nên phu nhân cho gọi tiểu thư đến hoa viên cùng người ngắm cảnh.”

Trong Nguyệt Vân Các, Xuân Cầm là nha hoàn nhất đẳng nhưng hiện tại nàng đã sang hầu hạ Tứ tiểu thư, Thượng thư phu nhân không có người hầu hạ tất nhiên sẽ trọng dụng Xuân Đào, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Xuân Đào với nàng, lại nhìn nàng ta đang dịu dàng nơi đó, Xuân Cầm không khỏi thay đổi sắc mặt, cố gắng kìm chế cơn giận của bản thân.

Xuân Đào - nha hoàn nhị đẳng của Nguyệt Vân Các, tính tình điềm tĩnh hoạt bát, không thích giao tiếp với ngoại viện, luôn giữ khoảng cách đúng mực của một nha hoàn.

Tiết Phong Lan cầm lấy cây trâm phỉ thúy trong tay, nghiêm túc đánh giá, chiếc trâm hình hoa mai, cánh hoa màu xanh bằng phỉ thúy trong suốt được làm tinh tế, nhìn vào đã biết là không phải đồ rẻ tiền, thân trâm bằng mát lạnh khiến nàng tay lạnh run, ánh mắt nàng lạnh đi vài phần, đưa cây trâm cho Xuân Cầm bên cạnh.

Xuân Cầm hiểu ý nhận lấy, Xuân Đào vốn dĩ thấy Tiết Phong Lan không bận tâm đến nàng thì không khỏi buồn bực nhưng thấy tình cảnh này tưởng rằng bản thân nàng sắp được ban thưởng nên lộ vẻ mặt vui mừng, nàng sớm đã nghe nói đến tính tình của Tứ tiểu thư, đối xử với nha hoàn đều rất tốt, trước kia Lục Ỷ của Hàn Mai Các còn đến trước mặt nàng khoe khoang là Tứ tiểu thư ban thưởng cho nàng ta không ít thứ tốt khiến nàng ghen tỵ không thôi!

Hôm nay Tiết Phong Lan mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thanh y mang theo hương thơm của cỏ cây, cho người khác cảm giác thoải mái, làn váy thêu một đóa hoa sen lớn, chỉ màu trắng dùng để thêu hoa càng làm nổi bậc lên đường thêu tinh xảo, kết hợp với chiếc trâm phỉ thúy cùng màu càng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp, người khác nhìn vào không khỏi lầm tưởng nàng là tiên nữ của thiên nhiên, không dám lộ vẻ bất kính.

“Xuân Cầm, thấy chiếc trâm này thế nào?” Ngắm mình trong gương, Tiết Phong Lan vui vẻ mở miệng.

“Rất hợp với tiểu thư!” Xuân Cầm gật đầu, nhìn gương mặt của Xuân Đào vốn từ vui mừng sớm đã chuyển sang tái nhợt thì trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái.

Nhìn tiểu thư đang nở nụ cười, tuy nàng im lặng không nói gì nhưng Xuân Cầm vẫn có thể hiểu ý, khẳng định lúc nãy tiểu thư đã nghe nhưng lời nói đó của Xuân Đào nên hiện tại là đang trút giận thay nàng, thời gian bọn họ tiếp xúc không nhiều nhưng Xuân Cầm cũng tương đối hiểu rõ tính tình của Tiết Phong Lan. Loại người ngu ngốc như Xuân Đào, dù có che giấu tốt cũng không qua được mắt nàng, huống hồ là tiểu thư, nhìn Tiết Phong Lan chỉ là một nha đầu mười hai tuổi nhưng nếu đơn giản như vậy thì Xuân Cầm nàng tình nguyện đi theo sao?!

Nửa canh giờ trước, Xuân Đào phụng lệnh Thượng thư phu nhân đến mời Tiết Phong Lan đến hoa viên, Tiết Phong Lan lúc đó đã sớm dậy nhưng nàng không có tâm trạng dạo hoa viên nên mới giả vờ ngủ, không nghĩ lại nghe đến những lời khó nghe của Xuân Đào. Điều này khiến ấn tượng của nàng về Xuân Đào rất không tốt, kiếp trước nàng không có quản nhiều chuyện trong phủ, hơn nữa Xuân Đào chỉ là một nha hoàn nho nhỏ không đáng bận tâm nên cho dù có gặp gỡ thì Tiết Phong Lan không có đặt vào lòng.

“Tứ tiểu thư... phu nhân đang đợi.” Thấy Tiết Phong Lan không để mắt đến sự tồn tại của nàng, Xuân Đào tuy tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, không dám chọc giận Tiết Phong Lan.

Tiết Phong Lan không mở miệng, cũng không có ý định mở miệng, nàng đưa hai tay về phía Xuân Cầm, ý đồ muốn Xuân Cầm bế, sau đó hai người rời khỏi phòng đi ra bên ngoài, để lại một mình Xuân Đào uất ức nơi đó rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Sắc trời hôm nay rất tốt, bầu trời trong xanh màu nắng, tuyết đã tan không ít, tuy vẫn còn hơi lạnh nhưng không khí ấm áp của mặt trời khiến người khác cảm thấy thoải mái, mùa đông sắp qua, mùa xuân trăm hoa đua nở cũng sắp đến, hoa trong hoa viên cũng bắt đầu có nụ, một số loài hoa nở sớm khiến không gian rực rỡ đầy màu sắc.

Lương đình bên hồ mát mẻ, cá dưới nước tung tăng bơi lội, tiếng đàn êm dịu truyền đến, càng đến gần tiếng đàn càng rõ ràng, trong đình có ba bốn bóng dáng nơi đó, Tiết Phong Lan phát hiện Thượng thư phu nhân đang ngồi thưởng trà, trên người khoác áo lông bạch hổ, vừa mềm mại vừa ấm áp, vốn dĩ gia đình bình thường hiếm có miếng da bạch hổ nhỏ để may y phục, huống hồ còn là một miếng da lớn may luôn cả áo khoác, thế nhưng những thứ này ở Thừa tướng phủ lại không ít.

“Mẫu thân...”

“Lan Nhi đến rồi, mau ngồi.” Thấy nữ nhi đến, Thượng thư phu nhân vui mừng không thôi, phát hiện nữ nhi một thân y phục mỏng manh, mặc dù xinh đẹp khiến người khác không dời mắt nhìn nàng không khỏi đau lòng trách cứ: “Thời tiết vẫn còn lạnh, sao con lại không mặc thêm áo khoác.”

“Lan Nhi không sao.” Tiết Phong Lan ngồi bên cạnh Thượng thư phu nhân, gương mặt nở nụ cười nhợt nhạt, Trần ma ma bên cạnh pha cho nàng một chung trà nóng, hương thơm hoa nhài nhàn nhạt tỏa khắp nơi trong lương đình, mùi hương khiến nàng cảm thấy thoải mái.

Thượng thư phu nhân không yên tâm, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nữ nhi, từ tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến nàng giật mình, vội vàng phân phó nha hoàn mang áo khoác lông đến cho nữ nhi.

“Nha đầu ngốc, con không được cãi nương.” Tiết Phong Linh mỉm cười gật đầu, bộ dạng nữ nhi nhu thuận khiến Thượng thư phu nhân hài lòng. 

Một lúc sau Xuân Đào mang áo khoác lông bạch hồ đến, bạch hồ tuy không quý như bạch hổ nhưng cũng khó mà tìm được, Thượng thư phu nhân là tiểu thư của Thừa tướng phủ, huống hồ còn là đích nữ, do dòng chính phu nhân sinh ra, Thừa tướng lại hết mực cưng chiều nữ nhi, hằng năm đều gửi không ít quà đến cho nữ nhi cùng hai cháu gái, áo khoác lông là một trong những món quà được gửi đến.

“Á!” Xuân Đào đi đến bên cạnh định khoác áo lên người cho Tiết Phong Lan, không ngờ lại trượt chân đụng vào cạnh bàn khiến chung trà ngã xuống, đổ vào áo khoác làm ướt một mảnh áo.