Đích Nữ Vô Song

Chương 127-2: Cưỡng hôn (2)




Bùi Nguyên Ca cũng bị hắn làm nghẹn không nói ra lời, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Phải, là ta sai rồi, ta không nên kéo Cửu điện hạ tôn quý vào trong thị phi của ta, để Cửu điện hạ nhiều lần đặt mình trong hiểm cảnh, tiểu nữ thực sự hổ thẹn, về sau ta sẽ không phiền toái Cửu điện hạ nữa! Đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ chung một phòng, nếu bị người nhìn thấy sẽ liên lụy thanh danh Cửu điện hạ, tiểu nữ cáo từ, tốt nhất đời này không bao giờ gặp lại!”

Hỗn đản, có thể giống nhau sao?

Thực sự, nàng nhờ hắn giúp là muốn đưa hắn vào nguy hiểm sao? Thỉnh cầu hắn giúp nàng truyền tin cho Hoàng đế, là vì để Hoàng đế biết, dù sao Vũ Hoằng Mặc đã từng cứu nàng, hai người từng có tiếp xúc, nàng biết Hoàng đế có tín nhiệm hắn; về phần nhờ hắn hỗ trợ thiết kế Hoàng Hậu, trước đó đều đã nói cho Hoàng đế tất cả sắp xếp, được Hoàng đế tán thành mới hành sự theo kế hoạch. Cùng việc hắn khuyến khích phụ thân giả bộ bệnh lừa dối Hoàng đế, có thể giống nhau sao?

Nghe Nguyên Ca nói như vậy, Vũ Hoằng Mặc nhất thời cảm thấy hoảng hốt, vội vã bước lên phía trước ngăn đường đi của nàng: “Nguyên Ca, ta không có ý đó!”

“Không cần giải thích, ta cảm thấy Cửu điện hạ nói rất đúng, ta và ngươi vốn không quen biết, mặc cho quan hệ như thế nào, ta quả thực không nên nhiều lần phiền toái Cửu điện hạ, liên lụy Cửu điện hạ vào chuyện của ta. Xin Cửu điện hạ ra cho ta đi!” Bùi Nguyên Ca lạnh lùng thốt, là nàng nghĩ sai rồi, bởi vì Vũ Hoằng Mặc rõ ràng thích nàng, nhưng vẫn giấu diếm mà chỉ yên lặng giúp nàng, điều này khiến nàng cho rằng Vũ Hoằng Mặc không giống những người khác trong hoàng thất, hắn hiểu được tôn trọng người khác, suy nghĩ vì người khác. Hiện tại xem ra, nàng sai lầm rồi, nếu hắn thật sự hiểu được suy nghĩ vì người khác, thì sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tức nhất chính là, hắn lại vẫn cảm thấy bản thân không sai Vậy có phải, về sau hắn còn có thể tiếp tục làm chuyện tương tự, vẫn có khả năng tiếp tục đặt phụ thân vào hiểm cảnh sao? (BY: chỗ này ta thấy Nguyên Ca tỷ hơi áp đặt, cũng có phần tự cho mình là đúng, còn người khác sai).

“Nàng nói chút đạo lý đi có được không? Ta là vì nàng, ta cảm thấy nàng ở hoàng cung quá vất vả, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, khó có giây phút được thả lỏng, nên ta mới muốn để Bùi Thượng thư đón nàng xuất cung, ở Bùi phủ có thể thả lỏng một thời gian, cẩn thận tĩnh dưỡng một phen, không cần phải mệt mỏi như thế, khẩn trương như thế, ta sợ...” Vũ Hoằng Mặc nói có chút gấp sáp, là hắn suy nghĩ cho nàng có được hay không?

Nguyên Ca mới mười ba tuổi, ở trong hoàng cung tiêu hao tâm huyết, thời khắc đề phòng mưu đồ như thế, hắn cực kỳ lo lắng nàng sẽ không chống đỡ nổi.

Bùi Nguyên Ca hơi ngẩn ra, không nghĩ tới Vũ Hoằng Mặc lại vì điều này mà thiết kế chuyện như vậy, nhưng lập tức lại bị giọng điệu đúng lý hợp tình của hắn chọc giận: “”Đa tạ ý tốt của Cửu điện hạ, nhưng mà, ta không cần! Ta ở trong hoàng cung như thế nào là chuyện của ta, không quan hệ tới cha ta, ta không cần phải liên lụy cha ta vào! Dù bản thân ta chết một ngàn lần, ta cũng không cho phép cha ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!”

“...” Vũ Hoằng Mặc chán nản.

Hắn thà rằng chính mình chết 1000 lần, cũng không muốn Nguyên Ca xảy ra tí xíu ngoài ý muốn, nàng chế giễu, lại khinh nhẹ chính mình như vậy? Còn... đặt Bùi Chư Thành nặng như vậy!

“Phụ thân của nàng cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, hắn làm Trấn biên Đại tướng, rong ruổi sa trường, chẳng lẽ không có nguy hiểm? Hắn thân địa vị cao, đặt mình trong triều đình, sẽ có bao nhiêu âm mưu quỷ kế biến hoá kỳ lạ khó lường, chẳng lẽ lại không có nguy hiểm sao? Hiện tại làm Hình Bộ Thượng Thư, xử lý từng án kiện đều có khả năng dính dáng rất nhiều quan hệ, sẽ đưa tới vô số ghen ghét, khả năng sẽ có vô số người tức giận hắn, thiết kế hắn, muốn hắn chết, chẳng lẽ không có nguy hiểm ngoài ý muốn sao? Chẳng lẽ những thứ này nàng đều có thể tránh thay hắn sao?” Vũ Hoằng Mặc cũng nổi giận đùng đùng trả lời, trong lòng vừa chua chát vừa ghen tị.

Vì sao nàng có thể coi Bùi Chư Thành nặng như thế, cũng không để ý nhiều hắn nhiều một chút?

Bùi Nguyên Ca bị kiềm hãm, lập tức tức giận nói: “Người khác đều có thể thiết kế hãm hại cha ta, nhưng Vũ Hoằng Mặc ngươi không thể!” Lời vừa ra khỏi miệng nhận thấy không đúng, tâm bịch bịch nhảy loạn, cảm thấy những lời này quá mức rõ ràng, chỉ sợ sẽ bị Vũ Hoằng Mặc nghe ra không đúng. Cho tới nay, tuy hắn thích nàng nhưng chưa từng nói ra, mà nàng cũng vẫn đều giả bộ như không biết, có lẽ trong lòng có chút ý đáp lại, nhưng cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài.

Dù sao, giữa hai người có quá nhiều khó khăn và khoảng cách phải vượt qua.

Nhưng hiện tại dưới tình thế cấp bách, nàng nhất thời nói chuyện không nên nói, nếu bị Vũ Hoằng Mặc phát hiện, truy vấn lại thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Vì sao ta không thể?” Trong lòng Vũ Hoằng Mặc vốn đang ghen tị, lời Bùi Nguyên Ca nói lởn vởn quanh tai hắn, chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe ý tứ mặt ngoài là hắn không bằng người khác, đúng lúc phá vỡ “bình dấm chua” trong lòng, không chút nghĩ ngợi nói: “Tại sao người khác đều có thể, chỉ có ta không thể? Ta có chỗ nào kém hơn người khác, tại sao ngay cả nàng cũng coi nhẹ ta như vậy? Dựa vào cái gì chứ?”

Tuy hắn có vùng lên truy vấn, nhưng nội dung hỏi lại khác nhau một trời một vực với ý tứ trong lời nói của Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca vốn đang khó xử lo lắng không yên, bị mấy câu nói của Vũ Hoằng Mặc giội thành lửa giận, tức giận dậm chân, gần như muốn rơi nước mắt, cắn răng nói: “Ta không nói chuyện cùng kẻ ngu ngốc!” Nàng vung tay, muốn rời khỏi đây.

Vũ Hoằng Mặc không chút nghĩ ngợi túm lấy tay nàng, kéo nàng trở về, một tay kia nắm eo của nàng, cố định nàng tại ngực mình, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, hỏi: “Vì sao mắng ta ngu ngốc? Ta ở trong mắt nàng chính là kém như vậy sao, chỉ cảm thấy ta ngu ngốc?” Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, “Đúng, nàng nói không sai, ta là kẻ ngu ngốc!” Chỉ có ngu ngốc mới giống như hắn, biết rõ ràng nàng không thích hắn, lại vẫn yên lặng bảo vệ nàng, che chở nàng, tìm mọi cách mưu cầu một vùng đất trời cho nàng, không muốn nàng chịu bất cứ thương tổn nào. Rõ ràng thích nàng muốn chết, lại không nói một câu; rõ ràng muốn thân thiết cùng nàng muốn chết, rõ ràng thân phận vũ lực đều mạnh hơn nàng, lại luôn sợ hãi không dám mạo phạm nàng, sợ nàng tức giận...

Kết quả, ở trong mắt nàng, chỉ cảm thấy hắn là kẻ ngu ngốc!

Vũ Hoằng Mặc nghĩ vậy, phẫn nộ, tức giận, bất bình, không cam lòng, mất mát cùng với ghen tị thật sâu đều dâng lên, nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ trước mặt, nhìn môi nàng đỏ hồng mềm mại như cánh hoa, đột nhiên lại không muốn kiềm chế nữa, trên tay hơi dùng lực, ôm nàng thật chặt, cúi người hôn xuống đôi môi hắn mong nhớ ngày đêm.

Nếu đã muốn, vì sao không thể làm?

Dù sao, nàng đều cảm thấy hắn ngu ngốc, chẳng lẽ còn có tệ hơn sao?

Thấy hắn đột nhiên im miệng, trong mắt vằn lên tia máu đỏ đậm, như là tức giận tới cực điểm, thần sắc hơi chút khác thường, trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi cảm thấy khủng hoảng, hắn lại đột nhiên cúi đầu, hạ xuống một mảnh bóng mờ nồng đậm, càng lúc càng lớn, trong lòng lại càng bối rối: “Vũ Hoằng Mặc, ngươi muốn làm gì, ưm... buông....ưm ưm...” Hai tay nàng ra sức muốn đẩy hắn ra.

Nhận thấy Bùi Nguyên Ca kháng cự, trong lòng Vũ Hoằng Mặc càng thêm tức giận, ngược lại tăng thêm sức lực, hôn nàng mang theo chút ý trừng phạt.

Nhưng mà dần dần, cảm thụ được răng môi mềm nhẵn ngọt ngào cùng với mùi hương phát ra từ thân thể mềm mại chân thật trong ngực, giống như một loại độc dược, chậm rãi ăn mòn hắn, khiến cho hắn bởi vì tức giận mà ép chặt thân thể dần dần trở nên nhu hòa, chuyển thành một loại rung động khô nóng, tựa như huyết dịch đều muốn bốc cháy, thúc giục hắn càng thêm sâu vào, mà lại có chút không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể càng thêm dùng lực hôn môi nàng.

Nhưng giờ này khắc này, tức giận đã hoàn toàn thay bằng nhu tình mãnh liệt, chỉ chứa chan tình ý.

Không biết có phải bị Vũ Hoằng Mặc khống chế hô hấp lâu quá hay không, Bùi Nguyên Ca cảm thấy trong đầu có hơi mê muội, kháng cự cũng yếu đi, chỉ nhận thấy hơi thở nam tính trên người Vũ Hoằng Mặc quá mức mãnh liệt, cùng răng môi đoạt lấy nhu tình khiến nàng có chút khó thừa nhận, hô hấp trở nên dồn dập, sắc mặt đỏ ửng, chỉ có thể vô lực tựa vào người hắn.

Rất lâu sau mới rời môi.

Vũ Hoằng Mặc rốt cục đi ra từ trong tức giận xen lẫn ghen tị, nhìn Bùi Nguyên Ca hai gò má đỏ bừng, tròng mắt mê ly, nghĩ đến mùi vị tuyệt mỹ vừa rồi, trong lòng lại là một trận rung động, chỉ càng cảm thấy đôi môi đỏ tươi kia như là hoa anh túc, hấp dẫn hắn không ngừng nghĩ đến, nhịn không được ôn nhu gọi: “Nguyên Ca...” Hắn cúi đầu muốn hôn thêm lần nữa lên đôi môi khát vọng bấy lâu, nhưng mà không cẩn thận khuỷu tay chạm vào bình hoa men sứ trắng bên cạnh.

“Choang...” Tiếng vỡ vụn thanh thúy, làm bừng tỉnh hai người.

Bùi Nguyên Ca tỉnh táo lại, đẩy mạnh, giãy thoát khỏi sự ràng buộc của Vũ Hoằng Mặc, lui về phía sau hai bước, cúi thấp đầu không biết làm sao, lại ngẩng đầu mạnh, nửa tức giận nửa ngượng ngùng nói: “Vũ Hoằng Mặc, ngươi...”

Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới nhận ra hành vi của bản thân, chấn kinh mà sợ hãi.

“Nguyên Ca, thực xin lỗi, vừa rồi ta...” Vũ Hoằng Mặc nhìn trộm vẻ mặt của Bùi Nguyên Ca, ngữ điệu tuy thành khẩn, khóe miệng lại mang theo sự vui mừng và thỏa mãn khó có thể đè nén, vừa rồi hắn... lại hôn Nguyên Ca, mà Nguyên Ca dường như cũng không phải cực kỳ kháng cự, đây có phải sai rồi không, Nguyên Ca với hắn... Hơn nữa, mùi vị hôn môi tuyệt vời này mơ hồ có phần quen thuộc, giống như nếm qua ở đâu rồi...

Vũ Hoằng Mặc vô thức sờ sờ môi, hoài niệm sâu xa.

Thấy cử chỉ hắn như vậy, hiển nhiên là ở nghĩ đến chuyện vừa rồi, Nguyên Ca xấu hổ, dậm chân cả giận nói: “Vũ Hoằng Mặc, ngươi lại suy nghĩ cái gì?” Lúc này nàng chỉ cảm thấy hai gò má như đốt, cũng không dám nhìn Vũ Hoằng Mặc, muốn rời đi.

Vũ Hoằng Mặc cuống quít ngăn nàng lại: “Nguyên Ca, thực xin lỗi, đều là lỗi sai của ta, nàng đừng nóng giận có được không?” Hắn có ngốc cũng biết, nếu lúc này nếu để cho Nguyên Ca rời đi, còn không biết giữa hai người sẽ giằng co đến mức nào, phải nên thừa dịp này nói rõ ràng mọi chuyện mới đúng.

Con mèo trộm được thịt lúc này trở nên cực kỳ ôn nhu, nói khẽ: “Nguyên Ca, ta thừa nhận, chuyện để phụ thân nàng giả bộ bệnh là ta làm có chỗ không đúng, để Bùi Thượng thư mạo hiểm. Nhưng mà, cho dù là ta ra chủ ý cho Bùi Thượng thư, Bùi Thượng thư ở trong triều nhiều năm như vậy, làm sao có thể một chút nặng nhẹ cũng không biết? Hắn tự cảm thấy khả thi mới có thể làm như vậy, đương nhiên ta có sai, nhưng Bùi Thượng thư cũng có phần sai mà? Nàng không thể vì không nỡ phát giận với Bùi Thượng thư mà trút hết lên người ta như vậy? Muốn mắng nên mắng cùng nhau mới công bằng chứ!”

Phượng mâu mênh mông nháy nháy, vẻ mặt rất là ai oán thương cảm.

“ Ta...” Bùi Nguyên Ca cứng lưỡi, kiên quyết không muốn thừa nhận là nàng đích thật không muốn tức giận với phụ thân, cho nên đẩy toàn bộ sai lên người Vũ Hoằng Mặc, tìm lý do cho mình, “Ông ấy là cha ta, là trưởng bối của ta, ta làm sao có thể mắng ông ấy? Hơn nữa chủ ý này vốn là ngươi ra, không mắng ngươi thì mắng ai?”

“Được được được, là ta ra chủ ý, đều đã ta sai, vậy được chưa?” Rốt cục đã hôn được Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc thỏa mãn nhất thời hóa thân ông ba phải, an ủi nàng nói, “Nhưng mà, nàng cũng cần phải ngẫm lại, Bùi Thượng thư là phụ thân của nàng, ông ấy yêu thương nàng như thế, với ông ấy mà nói, có cái gì quan trọng hơn nàng chứ? Cho nên nàng càng phải bảo vệ bản thân, chiếu cố bản thân, nếu nàng có bất trắc gì, trong lòng Bùi Thượng thư chẳng phải càng đau sao? Cha bảo vệ con gái, đạo lý hiển nhiên, Bùi Thượng thư phân được nặng nhẹ, ông ấy nguyện ý làm như vậy vì nàng, thêm nữa còn có ta mà!”

Bùi Nguyên Ca trừng mắt: “Tóm lại, ngươi vẫn cảm thấy ngươi không sai phải không?”

“Ách... Ta có sai, như vậy có được hay không, về sau nếu lại có những chuyện tương tự, ta nhất định thương lượng trước với nàng, nếu nàng đồng ý thì ta làm, nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không làm, có được hay không?” Vũ Hoằng Mặc kiên nhẫn nói, “Có điều, vừa rồi nàng nói thật quá đáng? Cái gì gọi là người khác đều cả thể, chỉ có ta là không thể...” Nói đến một nửa bỗng dưng im bặt.

Người nào cũng có thể thiết kế hãm hại cha ta, nhưng Vũ Hoằng Mặc ngươi không thể!

Ý lời này là...

Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc nhất thời cứng đờ, đờ đẫn nhớ lại, lại đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn Bùi Nguyên Ca, đôi mắt ôn nhu hình bán nguyệt từ từ trợn to, sau cùng hoàn toàn trở thành tròn xoe, càng không ngừng nháy nha nháy nháy, chính là ý hắn đang nghĩ đến sao? Là vì coi hắn là người đặc biệt thân thiết, cho nên mới cho rằng người khác đều có thể thiết kế hãm hại Bùi Thượng thư, nhưng hắn thì không thể sao? Vũ Hoằng Mặc nhảy dựng lên, không ngừng vỗ đầu, mừng rỡ như điên: “Nguyên Ca, nàng nói không sai, ta là kẻ ngu ngốc, nàng đừng so đó với kẻ ngu ngốc được không?”

Thừa nhận chính mình ngu ngốc thì sao chứ? Quan trọng nhất chính là, Nguyên Ca cũng có ý với hắn...

Sớm biết như vậy, hắn so đo với Bùi Thượng thư cái gì chứ?

Thấy hắn rốt cục hiểu được ý câu nói kia, Bùi Nguyên Ca bỗng dưng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, vội vàng nói câu “Lần này tha ngươi”, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút tức giận, nhìn chằm chằm hắn: “Vậy chuyện vừa rồi....”

Nếu như trước không xác định được tâm ý của Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc nhất định sẽ “thành khẩn” nhận lỗi, nhưng hiện tại thôi...

“À, Nguyên Ca, nếu không ta cho nàng khi dễ lại?” Vũ Hoằng Mặc cười tít mắt nói, nhắm mắt lại tiến đến trước mặt nàng, bộ dáng tự đắc.

“... Vô lại!”

Vô lại thì vô lại, có thể hôn được Nguyên Ca, đừng nói bị mắng tiếng vô lại, dù bị đánh một trận hắn cũng cực kỳ nguyện ý! Vũ Hoằng Mặc dương dương tự đắc nhớ lại, đột nhiên linh quang trong đầu chớp lóe, lén lút áp sát Bùi Nguyên Ca, sờ sờ môi, cười nói khẽ: “Nguyên Ca, ta đã biết, vì sao đậu hũ Bùi phủ đặc biệt ngon rồi...” Hắn rốt cục nhớ tới, loại tư vị này cùng lần hắn hôn mê, cảm giác mềm trơn bóng thơm mát trong trí nhớ, vô cùng giống nhau.

Trách không được lúc ấy hắn chỉ nhắc tới ba chữ “ăn đậu hũ”, Nguyên Ca liền trở mặt với hắn, thì ra là thế!

Nhưng mà, lúc tỉnh táo, cảm giác càng tốt hơn.

“Vũ Hoằng Mặc....”