Đích Nữ Vô Song

Chương 187: Nguyên Ca yêu cầu chiến




Editor: trang bubble ^^  

Trong nháy mắt cờ lệnh vung xuống, hơn mười con tuấn mã bèn giống tên như rời cung bay nhanh đi, vó ngựa giương lên cuốn bụi đất như khói mù, lộ vẻ muôn kiểu mạnh mẽ...

Nhưng cho dù có bụi đất che phủ, Lý Minh Hạo áo lam ngựa trắng vẫn cứ vô cùng bắt mắt, ở trong nháy mắt bắt đầu đã chiếm vị trí thứ nhất. Mà theo thời gian trôi qua, khoảng cách của hắn với mọi người cũng càng kéo càng xa. Nhất là trong nháy mắt từ một điểm cuối đầu khác chuyển hướng trở về, động tác ghìm cương xoay của Lý Minh Hạo có thể nói hoàn mỹ không tỳ vết, không có chút lãng phí nào. Cuối cùng, sau một lúc lâu Lý Minh Hạo tới điểm xuất phát lúc ban đầu, người thứ hai mới phóng ngựa tới, ngay sau đó là những người khác lục tục đến.

Chênh lệch to lớn, cho dù người không biết cưỡi ngựa nữa cũng có thể thấy rành mạch.

Nhìn đám võ tướng kia vừa nổi giận vừa ủ rũ, ý cười trên mặt Lý Minh Hạo càng sâu, xoay người lại giơ giơ tay lên về phía trên đài cao.

Người khác đều cho rằng hắn lại là đang thị uy về phía Vũ Hoằng Mặc, nhưng Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca lại biết rành mạch, động tác giơ tay này của hắn là hướng về phía Bùi Nguyên Ca. Loại khiêu khích này, so với Lý Minh Hạo kêu gào nhắm tới Vũ Hoằng Mặc lúc trước càng thêm chọc người tức giận bừng bừng. Vẫn cười yếu ớt như hoa, Vũ Hoằng Mặc rốt cụôc thu lại ý cười, trong đôi mắt tối tăm lóe ra ngọn lửa nguy hiểm, cả người cũng trở nên âm u lạnh lẽo.

Ngay sau đó đợt đua ngựa thứ hai đã bắt đầu, vẫn là Lý Minh Hạo lấy ưu thế tuyệt đối dẫn đầu.

Đợt chạy thứ ba...

Đợt chạy thứ tư...

Suốt bảy tám, trận đấu gần ba trăm người, không cần nói vượt qua, thậm chí không ai có thể tiếp cận Lý Minh Hạo. Thậm chí, ở trong đợt cuối cùng của trận đấu, lúc sắp đến điểm cuối, thậm chí Lý Minh Hạo ghìm cương dừng ngựa lại, nhàn hạ lững thững đi qua điểm cuối, lộ ra ý khinh thường không bỏ sót, hơn nữa ý cười châm chọc đùa cợt kia, lại chọc giận mọi người ở đây cực kỳ phẫn nộ.

Thái hậu cũng nhìn đến ánh mắt tỏa sáng, vốn chỉ cho rằng Lý Minh Hạo là nhân tài võ tướng, đáng để mượn sức. Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ vẫn là xem nhẹ bản lĩnh của Lý Minh Hạo, cái khác không nói nhưng bằng phần cưỡi ngựa vượt xa mọi người này, có thể nhìn ra được hắn không tầm thường. Nếu hắn chịu dốc sức vì Diệp thị, nhất định bỏ sung vào chỗ trống ở trên quân sự và binh quyền của Diệp thị, làm cho quyền thế của Diệp thị cao hơn một tầng.

"Chư vị, như thế nào?" Lý Minh Hạo cũng không thu liễm chút nào, trong đôi mắt nhìn phía mọi người chứa châm chọc rõ ràng.

Các võ tướng nghiến răng nghiến lợi nhìn ý cười kiêu ngạo chói mắt trên mặt thiếu niên kia, trong lòng kiềm nén vô số chán ghét và oán hận, hận không thể rút gân lột da Lý Minh Hạo trước mắt. Nhưng mà, dù rằng lời nói của hắn giống lưỡi đao sắc hung hăng đâm vào trong lòng mọi người, nhưng thi đấu thua là sự thật, hơn nữa chênh lệch to lớn làm người ta xấu hổ, hoàn toàn không có sức phản bác sự miệt thị của hắn, trong lòng càng nén giận càng bực bội.

"Lý Minh Hạo, ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, chúng ta quả thực không bằng ngươi, nhưng luôn luôn có người mạnh hơn ngươi." Rốt cục có người chịu không nổi sự kiêu ngạo của Lý Minh Hạo, giận dữ bác bỏ nói, "Cửu điện hạ võ nghệ siêu quần, tài bắn cung và cưỡi ngựa đều là hàng đầu, có thể nói người đệ nhất Đại Hạ. Ở trước mặt cửu điện hạ, những thủ đoạn bé nhỏ này của ngươi hoàn toàn không đỡ nổi một đòn, cũng đừng kiêu ngạo ở đây!"

Lời nói này nhắc nhở mọi người, nghẹn khuất đầy bụng nhất thời hóa thành cảm xúc thiêu đốt vô cùng mãnh liệt, đều nói: "Đúng vậy, còn có Cửu điện hạ đấy!"

"Chỉ cần Cửu điện hạ chịu ra tay, tiểu tử này khẳng định thua vô cùng thê thảm!"

"Cửu điện hạ!"

"Cửu điện hạ!"

... Rất nhanh, tiếng la lên "Cửu điện hạ" tập họp thành làn sóng, một đợt lại một đợt vang lên ở trên sân khu vực săn bắn, mọi người đều đưa ánh mắt khao khát nhắm tới Vũ Hoằng Mặc, hy vọng Cửu điện hạ có thể ra tay dạy dỗ Lý Minh Hạo kiêu ngạo ương ngạnh này, dùng sự thật thắng lợi hung hăng đập nát mặt hắn, vì toàn bộ người tham gia thu săn kiếm lại phần mặt mũi lần này. Phẫn nộ và không cam lòng vì chịu sự nhục nhã của Lý Minh Hạo, biến thành một loại dục vọng mãnh liệt muốn thấy Lý Minh Hạo bị thua thê thảm, mà Cửu điện hạ có khả năng đánh bại Lý Minh Hạo nhất, cứ như vậy được bọn họ coi là cứu tinh và hy vọng duy nhất. 

"Cửu điện hạ! Cửu điện hạ! Cửu điện hạ..."

Ở trong tiếng gọi ầm ĩ của mọi người, Lý Minh Hạo xoay người, phóng ngựa đi tới trước đài cao, khiêu khích nhìn Vũ Hoằng Mặc, cười mỉm nói: "Cửu điện hạ, như thế nào? Kết cụôc đến đọ thắng bại đi!"

"Nếu muốn bàn về thắng bại thì..." Vũ Hoằng Mặc khoan thai cười nói, trong con ngươi chỉ có một màu đen kịt, "Bản điện hạ nhớ rõ, đêm tiết khất nguyện đó, thắng bại sớm đã rõ ràng, tên của người nào đó dường như tất cả đều bị bản điện hạ bắn rơi. Hay là nói, bản điện hạ nhớ lầm rồi?" Đột nhiên, hắn ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói, "Nếu nói bại tướng dưới tay bản điện hạ cũng có thể kiêu ngạo ở trước mặt bản điện hạ như thế, vậy bản điện hạ lại phải bày ra tư thế gì mới thích hợp đây? Ừm, bản điện hạ cần suy ngẫm cẩn thận lại vấn đề này mới được."

Tiếng hai người nói chuyện với nhau vô cùng trong trẻo, mọi người ở đây nghe được rành mạch, nhất thời đưa tới tiếng cười vang cả vùng.

"Bại tướng dưới tay, sao đủ nói gan dạ?" Có người ồn ào hô lớn, lập tức có người phụ họa.

Biểu cảm trên mặt Lý Minh Hạo thay đổi, cứng ngắc một lát, trang@dđlqđ@bubble editor lập tức lại cười nói: "Quả thực, đêm tiết khất nguyện đó, ta quả thực bại bởi Cửu điện hạ. Có điều, hoa cầu chính là vật chết, trên chiến trường chân chính, tình hình thay đổi trong nháy mắt, làm sao kẻ địch lại không nhúc nhích mặc ngươi nhắm chuẩn lại bắn giống như hoa cầu trên giàn hoa? Nếu chỉ có thể nhắm vật chết bắn tên, cho dù chính xác hoàn mỹ nữa cũng chỉ là lý luận suông. Không bằng ở trên săn bắn xem thực hư!"

"Chiến trường chân chính..." Vũ Hoằng Mặc làm bộ dạng tự hỏi, khó hiểu nói, "Bản điện hạ vừa mới khải hoàn trở về từ Tần Dương quan không bao lâu. Xin hỏi, Lý đại nhân ngươi trải qua chiến trường nào đấy?" 

Trên sân khu vực săn bắn nhất thời lại là tiếng cười vang cả vùng.

Lâm Khiêm cao giọng nói: "Ngạc nhiên thật ngạc nhiên thật, đầu năm nay chuyện ngạc nhiên gì cũng có, chính là ngày hôm nay ta thấy được ngạc nhiên nhất. Một võ trạng nguyên chưa bao giờ lên chiến trường, lại nói chiến trường chân chính với Cửu điện hạ mới khải hoàn trở về không bao lâu, nói Cửu điện hạ là lý luận suông. Thật sự là cãi lại quanh co to lớn ở thiên hạ!"

Lời này vừa ra, nhất thời thắng được phụ họa cả vùng, đầy trời vẫn là tiếng xuỵt khen ngược vì Lý Minh Hạo.

Vũ Hoằng Mặc hơi chuyển mắt, trừng mắt nhìn Lâm Khiêm một cái, tràn ngập vẻ không vui, doạ sợ tới mức người phía sau lập tức câm miệng, cúi đầu không dám nói nữa. Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới quay đầu lại, hắn như vậy cũng là tốt cho Lâm Khiêm. Tuy rằng cá tính Lý Minh Hạo kiêu ngạo, không chọc người ưa, nhưng dù sao cũng là tân quý trước mặt phụ hoàng, lại có công cứu giá, đúng là lúc được yêu thích ở trước mặt phụ hoàng, lại là người thái hậu và Diệp thị ra sức lôi kéo. Hắn là hoàng tử, phân cao thấp với Lý Minh Hạo thì cũng thôi đi, Lâm Khiêm chỉ là thiên tướng, nếu bị Lý Minh Hạo ghi hận lên, trăm hại mà không một lợi.

Liên tục bị Vũ Hoằng Mặc chế giễu, lại bị mọi người cười vang, rốt cụôc mặt Lý Minh Hạo cảm thấy có chút không nén được giận, vẻ mặt trở nên âm trầm, cười lạnh nói: "Cửu điện hạ quả nhiên mồm miệng lanh lợi, ta mặc cảm không bằng. Có điều, nếu Cửu điện hạ khinh thường đối với ta như vậy, vì sao không dám xem thực hư ở trên sân săn bắn, lại chỉ biết tranh đua miệng lưỡi?"

Lời nói như vậy đương nhiên lại chọc giận mọi người, sớm có người giận dữ hét: "Cửu điện hạ, dạy dỗ hắn một chút, cho hắn biết sự lợi hại của ngài!"

"Chính phải, Cửu điện hạ, dạy dỗ hắn!"

...

Nhìn tiếng gọi ầm ĩ mãnh liệt phía dưới, mặt mày Liễu quý phi nhăn càng ngày càng sít chặt. Bởi vì Lý Minh Hạo ngu ngốc khiêu khích, làm cho mọi người xem Mặc Nhi là cứu tinh, gào thét trợ uy cho hắn như vậy, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng thanh thế Mặc Nhi thật lớn. Nếu là ở bình thường, việc này tuyệt đối là tình hình Liễu quý phi thích nghe ngóng. Nhưng mà tình hình hiện tại khác biệt, vết thương của Vũ Hoằng Mặc nghiêm trọng, vốn là không có khả năng ra tay, nếu không hoặc là bị thua, hoặc là bại lộ vết thương, dù là loại kết quả nào đều cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng, nhìn tình hình trước mắt, Mặc Nhi hoàn toàn không có đường sống từ chối!

Mắt thấy Mặc Nhi có xu thế đứng dậy, mặt mày Liễu quý phi càng nhăn càng chặt, đột nhiên rên rỉ ngâm ra tiếng, mặt lộ vẻ đau đớn, tay thì lại nhẹ nhàng che miệng vết thương trên vai.

Động tác và tiếng của bà đều rất dễ làm người khác chú ý, trong lúc nhất thời tập trung tất cả ánh mắt mọi người trên đài cao vào trên thân thể của bà. Vũ Hoằng Mặc tự nhiên cũng không ngoại lệ, thấy thế vội đứng dậy đến trước mặt bà, thân thiết hỏi: "Mẫu phi, ngài làm sao vậy? Có phải vết thương lại tái phát hay không? Thu Ngô Thu Đồng, nhanh đi mời thái y lại đây, chẩn bệnh cho mẫu phi!"

"Hình như miệng vết thương nứt ra rồi, vô cùng đau đớn." Liễu quý phi cắn môi nói, nương cơ hội này, rất nhanh mà thấp giọng nói, "Đừng cậy mạnh, lợi dụng chuyện bản cung bị thương, trở về cùng bản cung." Nói xong, gắt gao nhéo nhéo tay Vũ Hoằng Mặc, lúc này mới lại dùng giọng bình thường nói với hoàng đế, "Hoàng thượng, thiếp thân thật sự xấu hổ, không nên cậy mạnh đi ra xem thi đấu, kết quả huỷ hứng thú của ngài, thiếp thân đã cảm giác bất an sâu sắc, không dám lại lao sư động chúng, để cho Mặc Nhi đỡ thiếp thân trở về, không biết ý hoàng thượng như thế nào?"

Hoàng đế nhìn Lý Minh Hạo, lại nhìn Vũ Hoằng Mặc, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Liễu quý phi, suy nghĩ sâu xa không nói.

Lúc này, thái hậu lại mở miệng nói: "Nếu thân thể quý phi không khoẻ, mau để cho Chu mama dìu ngươi trở về, đừng chậm trễ vết thương. Có điều," Nói xong, dừng một chút, lúc này mới dùng giọng điệu tức giận nói, "Lý Minh Hạo này thật sự quá mức kiêu ngạo, lại không coi ai ra gì như vậy, càng ngang nhiên khiêu khích nhắm vào Mặc Nhi, nếu không có người đến dạy dỗ hắn một chút, chẳng phải mất mặt triều đình và hoàng thất? Quý phi yên tâm, bản lãnh Mặc Nhi vô cùng tốt, cưỡi ngựa bắn cung càng là siêu tuyệt, tất nhiên có thể đánh bại Lý Minh Hạo này rất nhanh, đến lúc đó lại trở về làm bạn quý phi cũng kịp. Sự tình liên quan thể diện triều đình và hoàng thất, mong rằng quý phi lấy đại cục làm trọng."

Tình thế tốt như vậy, chỉ cần Vũ Hoằng Mặc có thể đánh bại Lý Minh Hạo, tất nhiên thanh thế tăng mạnh, cần gì kì kèo từ chối như vậy, mà Liễu quý phi càng muốn mượn vết thương dẫn Vũ Hoằng Mặc đi, ở giữa này khẳng định có vấn đề.

Càng là như thế, thái hậu lại càng không bỏ qua cơ hội này.

"Không phải là quý phi nương nương sợ Cửu điện hạ đánh nhau với ta bị thua, mất hết danh dự, lúc này mới mượn vết thương chạy lấy người chứ?" Trong lòng Thái hậu ngờ vực vô căn cứ không thể nói rõ, Lý Minh Hạo lại không kiêng nể gì mà nói ra, giữa mặt mày lộ vẻ sắc sảo, tràn ngập ý khiêu khích hiểu rõ. 

Trong nháy mắt, khuôn mặt dịu dàng êm dịu của Liễu quý phi bắn ra ánh sao, chuyển về phía Lý Minh Hạo, hơi lộ ra vẻ tức giận, nhưng không tiện phát tác.

"Lý Minh Hạo, ngươi không khỏi quá làm càn đấy!" Vũ Hoằng Mặc quay đầu, mắt sắc bén đến cực điểm.

Phía sau, Liễu quý phi lôi kéo góc áo hắn, ý bảo hắn phải bình tĩnh, không cần thẳng thắn khoe khoang nhất thời, dù sao vết thương hiện tại của hắn hoàn toàn không thích hợp thi đấu với Lý Minh Hạo. Mà Vũ Hoằng Mặc lại đưa tay đặt ở sau lưng, hơi lắc lắc về phía bà.

Sự tình bắt đầu từ lúc Lý Minh Hạo khiêu khích, đã nhất định không có khả năng dễ dàng chấm dứt. Nếu nói bản lãnh Lý Minh Hạo tầm thường, hắn không để ý tới sự khiêu khích của Lý Minh Hạo, đó là tự trọng thân phận, người khác chỉ biết nói Lý Minh Hạo không biết tự lượng sức mình. Nhưng hiện tại, Lý Minh Hạo là đối thủ có thể tương đương với hắn, lại là dưới loại tình huống tinh thần quần chúng ở đây tuôn trào, dù hắn lấy lý do gì từ chối, đều sẽ làm cho người ta cảm thấy chột dạ không dám ứng chiến. Hơn nữa, còn có thái hậu và Diệp thị như hổ rình mồi ở bên cạnh, càng sẽ vặn vẹo sự tình đến khó nghe.

Lý Minh Hạo dám khiêu khích như vậy, chỉ sợ là được thái hậu bày mưu đặt kế, đến thử vết thương của hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Cũng phải, quý phi nương nương và  Cửu điện hạ hẳn sẽ không chột dạ nao núng như vậy mới đúng, chắc là vi thần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, kính xin quý phi nương nương khoan thứ tội bất kính của vi thần!" Lý Minh Hạo hồn nhiên lơ đi chắp tay nói, "Nếu Cửu điện hạ không phải là thiếu tự tin sợ chiến, vậy kết cục đến ganh đua cao thấp với ta đi! Không nói cái khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần trên phần những tình cảm quần chúng võ tướng cuồn cuộn này, ngài cũng không nên từ chối. Bọn họ thật là toàn trông cậy vào ngài tranh một hơi cho võ tướng kinh thành đấy! Nếu không, toàn bộ võ tướng kinh thành bị một mình ta đè ép, vậy chẳng phải là rất mất mặt lắm ư? Hay là nói," hắn cười yếu ớt nói, "Cửu điện hạ từ chối như vậy, không muốn thi với tại hạ, có nguyên nhân gì không thể cho ai biết ư?"

Thái hậu và đám người Liễu quý phi biết, hắn chính là chỉ bản thân Vũ Hoằng Mặc bị trọng thương không thể để cho người biết.

Nhưng nghe vào trong tai người không biết, lại như là đang chỉ Cửu điện hạ chột dạ sợ chiến, sợ hãi bại bởi Lý Minh Hạo, lúc này mới từ chối, trang@d#d#l#q#d@bubble cũng không khỏi trở nên tức giận, đều quát: "Cửu điện hạ, dạy dỗ cho hắn, để tiểu tử cuồng vọng kia biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!"

Mắt thấy Lý Minh Hạo càng ngày càng kiêu ngạo, bọn họ đều điên cuồng mà hy vọng Vũ Hoằng Mặc có thể hung hăng đánh mặt hắn.

Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên đứng dậy, đang muốn mở miệng nói chuyện.

"Lý Minh Hạo, cho dù ngươi may mắn thắng mấy đợt đua ngựa, cũng chưa chắc có thể nói rõ ngươi lợi hại bao nhiêu, lại nói ẩu nói tả ngay tại nơi này, thật sự cho rằng không có ai có thể thắng ngươi sao? Không cần Cửu điện hạ ra tay, cho dù tiểu nữ tử vừa mới học cưỡi ngưỡi không bao lâu như ta đây, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng được! Không tin, ngươi dám thi với ta một trận không?" Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca lại giành đứng dậy trước Vũ Hoằng Mặc, giành khiêu chiến với Lý Minh Hạo trước.

Ai cũng không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca sẽ đứng ra vào lúc này, tất cả mọi người có chút ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nguyên cớ.

Thái hậu nhíu mày lại, thấp giọng quát: "Nguyên Ca, con tới trộn lẫn làm gì?"

"Thái hậu nương nương, là hắn rất quá đáng mà!" Bùi Nguyên Ca cất cao giọng nói, trên mặt thanh lệ tất cả đều là vẻ không phục, "Ai kêu hắn nói, một mình hắn đã áp đảo toàn bộ võ tướng kinh thành? Tiểu nữ không phục, tuy rằng tiểu nữ cưỡi ngựa không bằng phụ thân, nhưng hắn cũng chưa chắc có thể đủ thắng ta, dù sao đã so nhiều trận như vậy, không kém trận này của tiểu nữ nhỉ! Thái hậu nương nương, ngài để cho tiểu nữ thi thử với hắn đi!"

Nghe nàng nói đến phụ thân, lúc này mọi người mới nhớ tới, phụ thân Bùi Nguyên Ca, Bùi Chư Thành, cũng là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy của vương triều Đại Hạ.

Lý Minh Hạo nói một mình hắn đã áp đảo toàn bộ võ tướng kinh thành, hiển nhiên cũng bao gồm Bùi Chư Thành không tham gia thu săn đi vào, nghe nói Bùi Chư Thành yêu con gái như mạng, cũng khó trách Bùi tứ tiểu thư sẽ vì phụ thân nàng cảm thấy giận dữ bất bình, muốn ra mặt yêu cầu chiến đấu! Nguyên nhân này hợp tình hợp lý, bởi vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến, Bùi Nguyên Ca lại vì Vũ Hoằng Mặc, lúc này mới nói khiêu chiến, muốn làm rối.

Thái hậu nhíu chặt mày, nhưng cũng không tiện phản bác, nhíu mày không nói.

Liễu quý phi ước gì có người đi ra làm rối, cho dù Bùi Nguyên Ca không thể thắng Lý Minh Hạo, có thể quấy rối không khí một chút, không còn giương cung bạt kiếm như vậy nữa, có lẽ còn có cơ hội để cho Mặc Nhi từ chối trận đấu này, vội hỏi: "Thái hậu nương nương, khó được phần hiếu tâm này của Bùi tứ tiểu thư. Lại theo như lời của nàng, dù sao đã so nhiều trận như vậy, cũng không để ý thêm trận này của nàng, sao không thành toàn Bùi tứ tiểu thư? Hoàng thượng, ngài nói có đúng hay không?"

Vũ Hoằng Mặc lại nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Ca, nàng giở trò quỷ gì?

Ở trong đôi mắt hoàng đế lại lóe lên một cảnh thú vị, hắn đương nhiên cũng biết, từ trước đó Bùi Nguyên Ca vốn không biết cưỡi ngựa, mới bắt đầu học từ hai ngày trước, chỉ học tập mấy ngày, tuyệt đối không có khả năng so sánh với Lý Minh Hạo. Có điều, hắn cũng biết, xưa nay Bùi Nguyên Ca thông minh có trí mưu, nếu không nắm chắc, sẽ không tùy ý nói yêu cầu chiến. Nhưng dù hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra Bùi Nguyên Ca sẽ giành thắng lợi như thế nào, hoàng đế không khỏi cũng bắt đầu hứng thú, cười nói: "Ngươi đã nói như vậy, vậy xuống sân thi một chút đi! Nói rõ trước, thua rồi lại không cho khóc!"

"Tiểu nữ tuyệt đối sẽ không làm cho ngài mất mặt. Hoàng thượng, ngài cứ yên tâm đi!" Bùi Nguyên Ca vô cùng tin tưởng nói.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, mọi người cũng đều trở nên tò mò, chẳng lẽ nói gần đây vị Bùi tứ tiểu thư này nổi tiếng xa gần lại là cao thủ cưỡi ngựa thâm tàng bất lộ?

Mà đám người Ôn Dật Lan quen thuộc Bùi Nguyên Ca, biết tài cưỡi ngựa của nàng vừa mới học da lông lại trở nên tò mò, chỉ bằng tài cưỡi ngựa mèo quào kìa của Nguyên Ca, lại muốn so với Lý Minh Hạo, còn vô cùng tin tưởng như vậy? Rốt cuộc nàng đang có ý đồ gì đây?