Đích Nữ Vương Phi

Chương 77-2: Hai lần đầu trộm đuôi cướp (2)




"Ta từ xa tới đây dễ dàng sao? Ngươi vội vã muốn đuổi ta đi như vậy hả?" Hạ Hầu Cảnh không vui nhíu mày nói, bộ dạng rất có khuynh hướng chờ chết.

Vân Tuyết Phi vuốt cái trán, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, chân mày nàng càng nhíu chặt hơn, thúc giục: "Bị các nàng nhìn thấy thì không tốt!"

Hạ Hầu Cảnh không có cách nào chỉ có thể đứng dậy, khi Vân Tuyết Phi thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên nâng khóe môi lên, đưa tay ra, lôi Vân Tuyết Phi cũng từ trên chỗ ngồi dậy, kéo đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhíu mày nói: "Nếu chúng ta không thể nán ở trong phòng tán gẫu, thì đi ra bên ngoài!"

Nói xong trực tiếp xoay người nhảy tới.

Vân Tuyết Phi im lặng nhìn, sao lại có chút cảm giác vụng trộm? Nhìn Hạ Hầu Cảnh đã đứng ngay ngắn ở ngoài cửa sổ, ánh mắt uy hiếp nhìn nàng, giống như đang nói: ngươi không ra ngoài, ta lại nhảy vào!

Nghe tiếng bước chân đã đến cửa, ngay sau đó sẽ đẩy cửa đi vào.

Vân Tuyết Phi lập tức ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh một cái, nâng làn váy lên, nhẹ nhàng nhảy một cái mà qua.

Tiếng cửa mở truyền đến, Ngũ Trà kêu lên: "Sao tiểu thư không có ở trong phòng vậy?"

"Sao cửa sổ bên cạnh lại mở nhỉ?" Đây là giọng nói của Đào Thất.

Hạ Hầu Cảnh dùng tay chỉ vào đường đi của Lâm Phượng Viên, dùng khẩu hình nói: "Chúng ta đi ra ngoài!"

Vân Tuyết Phi liếc mắt nhìn bên trong phòng một cái, xem ra trong thời gian ngắn không vào được, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái, cùng theo ra ngoài.

Không khí phía ngoài làm cho người ta hít thở cực kỳ thông thuận, trong không khí còn có hương hoa lan như có như không, liếc nhìn lại, ánh mặt trời màu vàng rải đầy đất, cảnh tượng khắp nơi tràn trề sức sống.

"Thật xinh đẹp!" Vân Tuyết Phi thở dài nói, nếu như không có âm mưu, không có lục đục đấu đá, nàng và Tư Nam Tuyệt cùng nhau sống ở nơi này, sẽ rất hạnh phúc!

"Nơi này chỉ là một bộ phận, ta dẫn ngươi đến một chỗ, có thể thấy phong cảnh đẹp nhất của vương phủ, đây chính là chỗ ta và Tư Nam Tuyệt thường uống rượu ngắm cảnh!" Vẻ mặt Hạ Hầu Cảnh thần bí nói.

"Ngươi tìm ta ra ngoài có chuyện gì?" Lê Họa cảnh giác nói, nữ nhân trước mặt chính là một kẻ điên, là kẻ điên mà nàng ta hận thấu xương, vừa nghĩ tới lần trước mình bị nàng ta lột sạch y phục ở chỗ này, trần truồng để cho người ta xem xét nhạo báng, trong lòng nàng ta không ngừng run rẩy được.

"Lá gan ngươi thật lớn, có lần dạy dỗ trước lại vẫn dám đến nơi hẹn!" Ánh mắt khinh miệt của Lữ Lệ Hoa quét từ trên xuống dưới dân đen không biết xấu hổ trước mắt này, nhìn gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ thắm hơn trước kia, trong lòng nàng ta thầm hận: ban đầu cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, sao lại có cá lọt lưới?

Lê Họa ngẩng đầu ưỡn ngực lên: "Tại sao không dám? Trước kia ta trốn tránh ngươi, bị ngươi ức hiếp là bởi vì ngươi là nữ nhân của Hạ đại ca, hiện tại đã khác, ta cũng là nữ nhân của Hạ đại ca!"

Nhìn ánh mắt phun lửa của Lữ Lệ Hoa, nàng ta cười hả hê nói: "Hiện tại thân phận hai chúng ta như nhau, cho dù ngươi không chấp nhận ta, cũng không thể làm gì!"

Lữ Lệ Hoa vốn định áp chế áp chế nhuệ khí của nàng ta, dù sao bộ dạng khúm núm, không cửa cầu cứu của nàng ta sao lần trước, thật đúng là nhìn mà trong lòng sung sướng đến tột cùng.

Nhưng không ngờ nữ nhân trước mắt ỷ vào bản thân lọt vào mắt Huyền, thế nhưng không nhìn nàng ta ở trong mắt, dù gì nàng ta cũng có phẩm cấp trong hoàng cung, nàng ta là mỹ nhân, nữ nhân trước mắt chỉ là giày rách có thể chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, dám nói chuyện với nàng ta như vậy, thật sự phản!

"Đừng so sánh bản tiểu thư với dân đen như ngươi, bản tiểu thư có khuôn mặt tương tự với Tiết hoàng hậu, là người hoàng thượng gửi gắm tình cảm đối với hoàng hậu, ngươi nhiều lắm chỉ là một đồ chơi, một nữ nhân không lên được bàn tiệc, đợi đến khi Huyền chơi chán, sẽ trực tiếp quăng ngươi!" Lữ Lệ Hoa lạnh lùng nhìn nữ nhân giống như Liên Hoa tiên tử dưới ánh mặt trời, trong mắt tràn đầy khiêu khích: "Ngươi chỉ là một nhi nữ của tội thần, lấy cái gì so sánh với bản tiểu thư!"

Ánh mắt Lê Họa lóe lóe, ở chỗ không ai thấy, nàng ta nắm quả đấm thật chặt, phản kích nói: "Một thế thân, có gì tốt mà đắc ý? Ta cũng không có chí khí như ngươi, nam nhân Lê Họa ta muốn, phải là người chỉ thích một mình ta, ngươi xem sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ khiến trong mắt Hạ đại ca chỉ có một mình ta!" Nàng ta nhìn thẳng vào Lữ Lệ Hoa, không nhường bước chút nào, đối với kiêu ngạo của nàng ta mà nói, hiện tại nhượng bộ, thì đồng nghĩa với nàng ta thua một bước.

Lữ Lệ Hoa đi về phía trước mấy bước, bình tĩnh đứng trước mặt Lê Họa, lại gần bên tai nàng ta, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đối với toàn bộ Lê phủ, huyết hải thâm thù không đội trời chung như vậy, ngươi lại có thể không tính toán hiềm khích lúc trước, không báo thù thì không nói, còn thân thiết gọi hắn là Hạ đại ca, thậm chí bò lên giường kẻ thù, ngươi thật sự giỏi lắm!"

Nhìn sắc mặt Lê Họa thay đổi lớn, nàng ta hài lòng ngẩng đầu lên, nâng lên một nụ cười lạnh lẽo giễu cợt nói: "Chỉ sợ phụ mẫu của ngươi ở dưới cửu tuyền biết có nữ nhi bất hiếu như ngươi, hận không thể trực tiếp biến thành ác quỷ tới bóp chết ngươi!"

Sắc mặt Lê Họa trắng bệch, thân thể hơi run rẩy, một loạt phản bác chuẩn bị trước cũng không nói ra khỏi miệng, đầy trong đầu đều là Hạ đại ca là kẻ thù, mình lại coi kẻ thù là tình lang, như vậy làm sao khiến phụ mẫu dưới cửu tuyền chịu nổi?

Nhưng nàng ta không có cách nào, nàng ta chỉ là một tiểu nữ nhân, hi vọng có phu quân thương yêu mình, cho mình vinh hoa phú quý, cả đời che chở mình, yêu mình, nàng ta phiêu bạc nhiều năm chẳng lẽ còn không đủ sao?

Ăn nhờ ở đậu, bơ vơ không chỗ nương tựa, còn chịu đựng ánh mắt tùy ý quan sát của người ta. . . . . . Những năm này nàng đều chịu đủ rồi!

Nàng ta tin tưởng phụ mẫu có thể hiểu nàng ta, hơn nữa ban đầu cũng là phụ thân phạm sai lầm, nếu như không phải ông làm hại Tiết hoàng hậu chết thảm, làm sao sẽ liên lụy cả Lê phủ?

Hạ đại ca làm Hoàng đế, báo thù cho hoàng hậu, là phải, nàng ta không nên trách hắn.

Nàng ta phải tỉnh táo, muội muội cọ nhà xí này chỉ ghen tỵ Hạ đại ca đối xử tốt với nàng ta, cho nên mới khích bác ly gián như vậy, hơn nữa Hạ đại ca là hoàng thượng, Tiết hoàng hậu đã chết, vị trí hoàng hậu treo lơ lửng đã lâu, chỉ cần nàng ta cố gắng hơn, để Hạ đại ca nhìn thấy nàng ta thật lòng, dựa vào hiền đức và tài năng của nàng ta, sớm muộn gì vị trí hoàng hậu cũng là của nàng ta, đến lúc đó muội muội cọ nhà xí khiến nàng ta bị sỉ nhục, nàng ta có thể đòi lại gấp trăm ngàn lần!

Chỉ cần nàng ta thành hoàng hậu, là có thể quang tông diệu tổ, phụ mẫu dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt yên nghỉ!

Đúng, chính là như vậy, nàng ta không thể bị khích bác!

"Chuyện này cũng không phiền ngươi quan tâm, chuyện giữa ta và Hạ đại ca không tới phiên người ngoài như ngươi để ý tới!" Lê Họa vén vén sợi tóc phủ xuống trên vai, tự nhiên cười một tiếng, chau chau mày nói: "Nếu để cho Hạ đại ca biết ngươi khích bác ly gián, gây bất hoà như vậy, chỉ sợ chức vị mỹ nhân của ngươi cũng không giữ được rồi!"

Lữ Lệ Hoa không nói chuyện với nữ nhân ác như vậy, ngay cả huyết hải thâm thù của phụ mẫu thân sinh mình cũng có thể để một bên, hơn nữa nữ nhân này lại dám uy hiếp ngược lại nàng ta, sắc mặt nàng ta xanh mét, giọng nói run rẩy: "Ngươi...ngươi dân đen này. . . . . ."

"Mặc dù Lê phủ bị tịch thu, nhưng dù sao ta cũng là con cháu của Tướng quân, không giống những người khác, là nữ nhi của người cọ nhà xí, mùi phân thúi mùi nước tiểu khai khắp người tắm thế nào cũng không rửa sạch!" Lê Họa làm ra vẻ phẩy phẩy xung quanh lỗ mũi của mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lữ Lệ Hoa nói: "Không trách được Hạ đại ca vẫn không động vào ngươi!"

Lữ Lệ Hoa vẫn biết tính khí của mình nóng nảy, dễ dàng gây chuyện, cho nên hôm nay nàng ta không ngừng nhắc nhở mình nhất định phải tỉnh táo tiếp tục tỉnh táo, nàng ta muốn hung hăng chèn ép nữ nhân này về mặt tinh thần, để cho nàng ta biết sự lợi hại của mình, nữ nhân dám giành Huyền với nàng ta đều không có kết quả tốt!

Nhưng một câu muội muội cọ nhà xí kia, còn có Hạ đại ca vẫn không động vào ngươi, rốt cuộc đụng chạm tới bãi mìn của nàng ta, qua nhiều năm như vậy người ngoài chỉ thấy nàng ta dựa vào gương mặt tương tự với Tiết hoàng hậu để đạt được sủng ái vô hạn, nhưng bọn họ không biết, Hạ Hầu Huyền rất cưng chiều nàng ta, nhưng không động vào nàng ta!

Làm một nữ nhân, nếu như một người nam nhân đụng cũng không đụng thân thể của ngươi, sợ rằng nam nhân này không có một chút tình yêu nam nữ với ngươi, có lúc nàng ta nghĩ, Hạ Hầu Huyền cưng chiều nàng ta không giống như cưng chiều một nữ nhân, mà giống như đối đãi với một sủng vật. Mỗi lần nghĩ đến, nàng ta đều lạnh lẽo thấu xương!

Trong mắt người ngoài, nàng ta sớm đã là nữ nhân của Hạ Hầu Huyền, là nữ nhân của hoàng thượng, không ai tôn quý bằng, vốn không có ai sẽ nghĩ tới, đến bây giờ nàng ta còn là hoàng hoa khuê nữ. Nàng ta dùng ánh mắt tìm tòi nhìn về phía nữ nhân cười đến mức rực rỡ đó, sao nữ nhân này biết Hạ Hầu Huyền chưa từng chạm vào nàng ta? Chẳng lẽ là Huyền nói cho nàng ta biết?

Không, không thể nào! Huyền chắc chắn sẽ không đối xử với nàng ta như thế! Nàng ta biết rõ Hạ Hầu Huyền chỉ thích Tiết Phỉ, đối với một nữ nhi của kẻ thù, vốn không thể có tình cảm thật sự, tất cả đều là nữ nhân này tự cho là đúng thôi!

Nhất định là nữ nhân này tự đoán, nàng ta tuyệt đối không tin Huyền sẽ nói chuyện này cho ả, hơn nữa không phải Huyền không đụng một nữ nhân là nàng ta, kể từ sau khi Tiết hoàng hậu chết, bất kỳ một nữ nhân nào Huyền cũng chưa từng chạm qua, bao gồm Mộ Dung Thanh Y!

Nghĩ tới đây, nàng ta tức giận phản bác: "Ngươi nói bậy, ta...ta và Huyền đã sớm có phu thê chi thực!"

Ánh mắt Lê Họa chợt lóe, cười đến ý vị sâu xa: "A ~ nhưng mà ta lại nghe chính miệng Hạ đại ca nói!" Nàng ta nhìn Lữ Lệ Hoa một cái, ánh mắt rất sâu kín: "Hạ đại ca nói hắn chỉ muốn gương mặt này của ngươi, đối với thân thể của ngươi, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm!"

Nếu như lúc trước nàng ta có thể có lập trường kiên định mà phản bác, hiện tại một câu chính miệng Hạ đại ca nói làm cho nàng ta toàn quân tan tác, nàng ta run rẩy lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào. . . . . . Huyền chắc chắn sẽ không nói như vậy! Tại sao hắn có thể làm tổn thương ta như vậy, nhất định sẽ không!"

"Làm sao không biết?" Lê Họa cười như không cười nói: "Cho dù gà rừng mặc y phục đẹp hơn nữa, nó cũng không thay đổi thành phượng hoàng được! Huống chi. . . . . ."

Thấy sắc mặt thảm bại của Lữ Lệ Hoa, nàng ta thật sự cảm thấy miệng ác giấu ở trong lòng rốt cuộc tìm được một cái cửa ra, nàng ta chính là muốn thấy Lữ Lệ Hoa khó chịu, tốt nhất sống không bằng chết!

Nàng ta dừng một chút, âm thanh kéo cực kỳ dài cực kỳ chậm, nàng ta phải từ từ hành hạ ả, nàng ta tiếp tục nói: "Thân phận khá hơn nữa cũng không thay đổi được máu chảy bên trong cơ thể ngươi chính là máu của đầy tớ hèn mọn!"

Đầy tớ? Không, nàng ta không phải đầy tớ, nàng ta là mỹ nhân, là mỹ nhân của hoàng thượng, nàng ta tuyệt đối không cho phép có người vũ nhục mình như vậy!

Nàng ta nhìn chằm chằm vào gương mặt buồn nôn của nữ nhân trước mắt, nhìn miệng khẽ đóng khẽ mở, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp xông lên, tát một cái thật mạnh về phía Lê Họa.

Bộp một tiếng, trong không khí yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng một cái tát chói tai.

Lê Họa không kịp đề phòng, mặt bị đánh lệch sang một bên, trên mặt là dấu năm ngón tay nhìn thấy mà hoảng, tóc nàng ta hơi tán loạn dính vào trên gương mặt, cắn răng nghiến lợi trừng nữ nhân ghê tởm trước mặt mà nói: "Muội muội dọn nhà xí, ngươi lại dám đánh ta!"

Trong mắt nàng ta bắn ra ánh sáng lạnh oán hận, nhìn nữ nhân trước mắt tràn đầy tức giận mà không lời nào có thể miêu tả được, toàn thân run rẩy hiện lên tia máu, hiện tại nàng ta cũng là nữ nhân của hoàng thượng, tại sao nàng ta vẫn tiếp tục bị nữ nhân này đánh? Nàng ta cũng muốn phất tay cho nữ nhân trước mặt hai bạt tai, vì vậy nàng ta cũng thật sự làm như vậy, nhưng vừa mới vươn tay, liền bị Lữ Lệ Hoa cản lại, nàng ta cũng chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn.

"Muốn đánh ta! Quả thật nằm mơ!" Lữ Lệ Hoa tàn nhẫn níu tay Lê Họa lại, kéo nàng ta đến bên cạnh, tiện nhân, để cho ngươi cười nhạo ta, để cho ngươi quyến rũ nam nhân của ta, để cho ngươi dòm ngó vị trí của ta đồ của ta. . . . . . Nàng ta tức giận nâng chân lên, dùng hết toàn lực, đạp thật mạnh lên bụng Lê Họa!

Lê Họa bị đá bay, quăng thật mạnh xuống đất, sắc mặt trắng bệch co quắp rên rỉ trên mặt đất, thật sự là một kẻ điên!

Nhìn dáng vẻ Lê Họa nhếch nhác, rốt cuộc trong lòng Lữ Lệ Hoa dễ chịu một chút, nàng ta đi tới trước mặt Lê Họa, nhìn bóng dáng nằm rạp ở dưới chân mình, tức giận trong lòng nàng ta dần dần bùng nổ, càng thêm hài lòng và ngông cuồng, vừa rồi đạp một cước kia ra ngoài vẫn chưa hả giận, trong mắt nàng ta hiện lên ánh sáng ác độc, giơ chân lên tàn nhẫn dẫm lên Lê Họa một lần nữa, vừa đạp vừa nổi giận mắng: "Tiện nhân, ta để cho ngươi mạnh miệng với ta, để cho ngươi đối nghịch với ta!"

Lê Họa không ngờ nữ nhân này hoàn toàn là kẻ điên, sớm biết bộ dạng của nữ nhân này là vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đơn độc hẹn nàng ta, bây giờ hối hận cũng vô dụng, nàng ta chỉ có thể nhào lên trên đất, lấy tay ôm đầu và mặt, không ngừng khóc thút thít: "Đừng! Đau quá! Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta. . . . . ."

Đôi mắt đẫm lệ trong lúc mông lung, một bóng dáng màu đen đập vào mi mắt, đi tới bên này, mồ hôi lạnh toát ra trên trán Lê Họa, đột nhiên ôm lấy bắp đùi của Lữ Lệ Hoa, van xin nói: "Tỷ tỷ, ta sai lầm rồi, ta cũng không dám ở cùng một chỗ với Hạ đại ca nữa, cầu xin ngươi không cần đánh ta!"