Đích Nữ Vương Phi

Chương 87-2: Tai hoạ ngập đầu (2)




Bầu trời vốn quang đãng giống như bị sét đánh, Thẩm Lưu Ly vốn muốn giãy giụa tiến lên, nhưng hiện tại chết đứng tại chỗ, không thể tin quay đầu, nhìn nữ nhân đang sợ sệt trốn ở sau lưng, không dằn được cảm xúc, nàng xông lên bóp cổ Kim Hoa, trong hốc mắt giăng đầy tơ máu, nàng lạnh giọng chất vấn: "Là ngươi dẫn bọn hắn lên núi?"

Cổ bị bóp chặt, Kim Hoa chợt cảm thấy khó thở, trợn trắng mắt, đưa tay thử vặn đôi tay đang nắm cổ mình, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tướng quân đứng bên cạnh, đồng thời đưa ngón tay chỉ Thẩm Lưu Ly, giọng nói ngắt quãng truyền ra: "Thẩm, Thẩm Lưu, Thẩm Lưu Ly, Tướng, Tướng quân cứu ta. . . . . ."

Một tiếng này không thể nghi ngờ là thừa nhận sự phỏng đoán vừa nãy, hiện tại Phạm Hồng vô cùng tức giận. Lúc trước nếu không phải nàng cứu nữ nhân này, dẫn nàng ta lên núi, giờ đây mọi người cũng sẽ không bị kiếp nạn này, nàng rốt cuộc không thể nhịn nữa, dứt khoát rút chủy thủ bên hông ra, đâm vào ngực Kim Hoa.

Một dòng máu đỏ lan ra, nhiễm đỏ váy, nàng cố gắng mở mắt ra, muốn sống, nhưng hơi sức toàn thân đều bị rút sạch, cánh tay vốn đang cầu cứu từ từ vô lực rũ xuống, vào lúc ý thức mơ hồ, giống như nhìn thấy muội muội của nàng Kim Ngọc mặt lạnh lùng đứng ở chỗ không xa nhìn nàng.

Sau khi chứng kiến Kim Hoa giãy giụa lần cuối cùng, mãi mãi nhắm mắt lại, sắc mặt Thẩm Lưu Ly run lên, hung hăng ném thi thể trong tay xuống đất.

"Thì ra ngươi chính là Thẩm Lưu Ly!" Tướng quân mặt lạnh lần nữ chuyển ánh mắt lạnh lẽo lên người Thẩm Lưu Ly, đôi con ngươi diều hâu khát máu nói: "Mộ Dung quý phi có lệnh, dẫn ngươi trở về, thức thời đi theo chúng ta. Nếu không, bản tướng quân không ngại mang thi thể ngươi trở về phục mệnh!"

"Nàng là người của bổn vương phi, muốn mang nàng đi, cũng phải hỏi xem bổn vương phi có đồng ý hay không!" Vân Tuyết Phi chậm rãi tiến lên, lạnh lẽo nhìn những binh sĩ mặc khôi giáp thiêng liêng kia. Mộ Dung Thanh Y thật sự là người tài ba, vì lợi ích của bản thân mà khiến bọn binh lính vốn nên bảo vệ quốc gia thành đao phủ giết người không chớp mắt.

Không nghĩ tới bên trong cái làng này cũng có nữ nhân đầy khí thế như vậy, ánh mắt Ly Hàn Viễn chợt lóe, đợi nhìn thấy gương mặt xa lạ. Ở kinh thành này chỉ có hai vị Vương phi, một là Thuần vương phi, người còn lại là Hộ quốc vương phi. Thuần vương phi thì hắn đã từng thấy, một nữ tử hội tụ đủ dung mạo lẫn khí chất. Mặc dù chưa được gặp Hộ quốc vương phi, nhưng hắn cho rằng Vương phi của Hộ quốc vương gia chắc chắn đẹp hơn Thuần vương phi. Sao có thể là nữ nhân trước mắt với nhan sắc chỉ có thể coi là thanh tú này!

Hắn lia mắt lên xuống trên người Vân Tuyết Phi, sau đó cười lạnh: "Xin hỏi là Vương phi của vị Vương gia nào, sao lại sống chung với cường đạo?"

Giọng điệu khinh miệt chứng minh rõ ràng hắn đang không tin, sao Vân Tuyết Phi có thể không hiểu chứ, nàng nhìn thẳng: "Từng nghe nói Ly tướng quân ba đời làm tướng, vì nước Đại Hạ lập được công lao hãn mã. Hôm nay quả nhiên khiến bổn vương phi mở rộng tầm mắt, thì ra cái gọi là danh môn trung tướng, chính là tàn sát phụ nữ và trẻ con. Chẳng biết liệt tổ liệt tông của Ly tướng quân dưới suối vàng biết được, có thể vì Ly tướng quân mà cảm thấy kiêu ngạo không?"

Ly Hàn Viễn không ngờ nữ nhân trước mắt này thế nhưng biết lai lịch mình, tròng mắt hắn ngưng trọng, nắm chặt bội kiếm đang dính máu trong tay, hừ lạnh nói: "Bản tướng quân phụng lệnh Quý phi nương nương, tiến hành vây diệt cường đạo, loạn dân tạo phản, há lại bởi vì người nói không thì dừng à!"

Hắn lần nữa giơ kiếm ra lệnh: "Tất cả đều lên cho ta, giết sạch bọn cường đạo này, không chừa một mống!"

"Ta không muốn chết, Thẩm lão đại cứu chúng ta!" Từng con ngươi hy vọng nhìn Thẩm Lưu Ly, trong mắt có sợ hãi cùng khẩn cầu.

"Ai dám! Hộ quốc vương phi ở đây, ai dám vô lễ!" Thiên Tầm lách mình một cái, lập tức chắn trước mặt Vân Tuyết Phi, vẻ mặt hung ác trừng đám binh lính đang rục rịch kia.

Ly Hàn Viễn sợ hết hồn, chỉ là ngắn ngủi, Hộ quốc vương Gia là nam nhân có địa vị ngang hàng với Hoàng Thượng, làm sao lại cưới một nữ nhân như vậy? Hơn nữa Quý phi cũng không nhắc đến, Hộ quốc vương phi ở Hổ Đầu sơn.

"Giết cho ta!" Ly Hàn Viễn không kiên nhẫn nữa, nếu chỉ có mấy người phụ nhân mà mình cũng không xử lý tốt, về sau sao Hoàng quý phi dám tin tưởng mình chứ?

Lửa giận cháy lan tràn trong tròng mắt Thẩm Lưu Ly và Phạm Hồng, clập tức nhặt kiếm dưới đất lên, vọt mạnh về phía trước, hòa cùng đám binh lính hung ác quấn quít lại với nhau.

Bởi vì bả vai Thẩm Lưu Ly bị thương, hành động chậm trễ rất nhiều, dựa vào hơi sức còn sót lại, múa kiếm trong tay, kiếm phong quét đến đâu thì nơi đó máu tươi chảy đầm đìa.

Theo từng cái một binh lính ngay trước mắt ngã xuống, những binh lính khác theo sát bên kia, một cuộc ác chiến bắt đầu.

Vân Tuyết Phi và Thiên Tầm cũng gia nhập cuộc chiến, các nàng lao thẳng đến khống chế binh lính ở trước mặt, không để cho bọn họ đến gần đám nữ nhân đang hoảng sợ tột độ.

Một đường đao bén ngọt, đột nhiên máu xuất hiện trên cánh tay của Thẩm Lưu Ly, tay của nàng bỗng chốc vô lực, máu theo thân kiếm chảy xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Ngay sau đó trên lưng truyền đến một trận đau đớn, Thẩm Lưu Ly lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

"Lưu Ly!" Vân Tuyết Phi vội vàng dùng kiếm trong tay mở một đường máu, gian nan chạy về phía Thẩm Lưu Ly.

Chứng kiến Thẩm Lưu Ly trái cản phải tránh, tay không đón lấy lưỡi đao, tim Vân Tuyết Phi nhảy lên tới cổ họng, trán nàng rịn mồ hôi lạnh, thật vất vả gặp nhau, lo lắng lần nữa lại mất đi.

Chém giết vẫn tiếp tục như trước, chợt âm thanh đao kiếm giao nhau trở mãnh liệt và hỗn loạn.

Đột nhiên một đám người mặc trường bào màu bạc, nam tử mang mặt nạ kỳ dị từ trên trời giáng xuống, gia nhập cuộc chiến. Không bao lâu sau, trên chiến trường đã không còn một bóng dáng áo giáp bạc.

Mười ngân y nam tử bỗng chốc xoay người, một chân quỳ xuống với Vân Tuyết Phi, cung kính nói: "Đã hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ cáo lui!"

Tiếng nói vừa dứt, lần nữa vận dụng khinh công, thoáng chốc đã biến mất ở trước mắt mọi người.

Vân Tuyết Phi tiến lên, vội vàng muốn kiểm tra vết thương Thẩm Lưu Ly, nhưng Thẩm Lưu Ly lại đẩy nàng ra, bước tới phịch một tiếng quỳ gối trước đám nữ nhân còn sống sót, dập mạnh đầu trên mặt đất, giọng nói tràn ngập thống khổ và áy náy: "Ta thật xin lỗi mọi người!"

Trong lòng đột nhiên mềm nhũn, trong lòng Vân Tuyết Phi cũng không chịu nổi, nhìn những người đó lạnh lẽo nhìn Thẩm Lưu Ly, nàng đứng ra nói: "Hôm nay ở chỗ này nghỉ một đêm đi, ngày mai chúng ta xuống núi, sau này tất cả mọi người sẽ sống một cuộc sống bình thường!"

Mọi người không có ai để ý Thẩm Lưu Ly, cũng không có ai đi đỡ nàng, đối với bọn họ mà nói. Hôm nay những thứ này đều là cơn ác mộng, và Thẩm Lưu Ly chính là ngọn nguồn.

Khi bóng đếm lại một lần nữa phủ xuống, Vân Tuyết Phi nhìn ánh đèn rời rạc xung quanh, trong lòng thầm thở dài.

Một cơn gió mát lướt qua, Tư Nam Tuyệt xuất hiện sau lưng nàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai nàng, xoay người nàng lại.

Đôi mắt đẹp ngày thường giờ phút này đầy tràn nặng nề, hắn cẩn thận kiểm tra trên dưới Vân Tuyết Phi, đợi đến khi phát hiện không có bất kỳ vết thương gì, hắn rốt cuộc mới yên tâm.

Vân Tuyết Phi cảm thấy rất khó chịu, mặc dù chuyện này không quan hệ gì với nàng, nhưng nhìn những gương mặt lạnh như bang kia, trong lòng khó tránh khỏi co rút đau đớn, nàng đưa tay nhẹ nhàng vòng chắc eo của Tư Nam Tuyệt, yên lặng tựa đầu vào trên ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.