Đích Tử Nan Vi

Chương 27: Thịt nướng




Minh Trạm bị câm nhưng thật chất rất vui tính và khôi hài.

Phượng Cảnh Kiền thích cách viết chữ trong lòng bàn tay như vậy, chỉ có hai người bọn họ biết nội dung là gì, không cần duy trì cái vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng, hơi khác người một chút cũng không hề gì.

Phượng Cảnh Kiền đuổi Phùng Thành ra ngoài uống trà, Minh Trạm ra chủ ý, hiện tại vẫn còn sớm chưa đến ngọ thiện, liền phân phó trù phòng dọn lên một đĩa thịt nai tươi, đặt một cái vỉ trên chậu than để nướng ăn.

Mùi thịt lan tỏa khắp phòng. Hương thơm phiêu tán ba dặm.

Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Có rượu thì sẽ ngon hơn.”

Phùng Thành ở bên ngoài đang dựng thẳng lỗ tai để nghe phân phó, hắn là người lanh lợi, từ lúc bên trong yêu cầu thịt nai thì hắn cũng đã lặng lẽ phái người hâm rượu, đúng lúc dùng để uống.

Lúc này mang đến bình bạc ly ngọc đem vào hầu hạ, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Được rồi, ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi, để cho Minh Trạm châm rượu là được rồi.”

Phùng Thành quét mắt nhìn những miếng thịt chín tái trên vỉ nướng, trong khi Minh Trạm đang cầm một xâu thịt, miệng nhai ngồm ngoàm, đang ăn một cách hăng say. Nghe như vậy thì liền gật đầu rồi khom lưng lui ra.

Phùng Thành ở bên ngoài, Thanh Phong Minh Nguyệt đang bày biện trái cây, mấy người bên ngoài đều đợi bên trong phân phó.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Ngụy Ninh mang theo hàn khí gió bắc, áo choàng gấm bạc tơ vàng cổ lông mang theo vài hạt bông tuyết, nhìn về phía Phùng Thành rồi chỉ chỉ vào bên trong.

Phùng Thành gật đầu, đứng trước cửa, nhẹ giọng bẩm báo, “Vạn tuế gia, Thừa Ân Hầu đến.”

“Để cho Ngụy Ninh vào đi.”

Ngụy Ninh vén rèm đi vào, mỉm cười thỉnh an, Phượng Cảnh Kiền quan sát hắn một chút rồi cười hỏi, “Bên ngoài tuyết rơi à?”

“Dạ, càng lúc càng lớn.” Ngụy Ninh tự thoát áo choàng, tùy tiện móc lên giá treo bằng gỗ lim ở bên cạnh, chà xát bàn tay lạnh lẽo rồi cười nói, “Vạn tuế gia đang có hứng. Ấy chà, thịt nướng là sở trường của thần đấy, lửa non thì sẽ quá tái, lửa già thì sẽ quá chín, ăn không ngon. Đây là thịt nai đúng không, Minh Trạm, ngươi còn nhỏ, ăn ít một chút, ăn nhiều dễ nóng thân, dẫn đến bốc hỏa.” Nói xong thì che miệng thì thầm cười.

Minh Trạm trừng mắt với Ngụy Ninh, ý gì đây?

Phượng Cảnh Kiền cũng hiểu ngầm mà cười, “Đúng vậy, Phùng Thành, cho thêm một chút thịt bò và thịt hươu.”

Ngụy Ninh mỉm cười nói tiếp, “Còn có nấm hương, cải thảo để cuốn, đậu hủ ky, khoai tây cắt lát, củ sen cắt lát, mật ong, tương ngọt, dầu mè, trộn đều tất cả, khi nướng thì quét hỗn hợp lên mặt trên, như vậy khi nướng chín thì.” Chậc chậc hai tiếng, “Nước miếng cũng có thể chảy ra.”

Minh Trạm đã bắt đầu òm ọp nuốt nước miếng.

Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa mắng, “Chả có tí tiền đồ nào cả.”

Ngụy Ninh tự mình khiêng một chiếc ghế rồi ngồi đối diện với Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm, tự mình nâng ly, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Ngươi thật ra rất tự giác, đến cũng rất đúng lúc.”

Ngụy Ninh tiếp nhận đôi đũa dài trong tay của Minh Trạm, lật miếng thịt nướng, lại rải lên một nhúm muối nhuyễn, vừa cười vừa nói, “Thần vốn phụng chỉ đến dạy Minh Trạm nhạc lý. Hôm nay đến sớm một chút, nhưng lại trùng hợp. Vạn tuế gia không đuổi thần thì thần mới dám mặt dày mà ở lại.”

Phượng Cảnh Kiền thích tính tình hoạt bát của Ngụy Ninh, vừa cười vừa nói, “Ngươi nói như vậy thì trẫm quả thật không nên đuổi ngươi.”

Phùng Thành làm việc với rất hiệu quả, đã chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ mà Ngụy Ninh vừa nói, đặt ở trên chiếc bàn vuông nhỏ rồi nâng vào, Ngụy Ninh vừa chỉ vừa nói, “Đặt ở đây đi, như vậy cũng tiện cho ta hầu hạ. Lão Phùng, ngươi ở bên ngoài húp một chút canh ấm đi, vạn tuế gia ở nơi này đã có ta lo, hôm nay trùng hợp, cho ngươi được nghỉ ngơi.”

Phượng Cảnh Kiền bị hắn chọc cười, “Thôi thôi, ngươi đã đến tất là có chuyện, tốt nhất là trẫm nên nghe chuyện của ngươi trước đã, bằng không để cho ngươi hầu hạ, đến luc đó không đồng ý thì e rằng ngươi sẽ oán thầm trẫm.”

“Thần không dám.” Ngụy Ninh nâng lên đĩa sứ Thanh hoa ở trước mặt Minh Trạm, đôi đũa dài nhanh chóng gấp một miếng thịt nướng đặt vào trong đĩa. Sau đó lại rót đầy rượu được hâm nóng cho Phượng Cảnh Kiền rồi ôn hòa nói, “Thần có chuyện đến nhờ Minh Trạm.”

Lấy một ly rượu đơn, Ngụy Ninh tự mình rót rượu, nhấp một ngụm rồi cười nói, “Nghe nói mấy ngày nay Minh Trạm không đến Đạo trai, mọi người cũng không thấy hắn. Vì vạn tuế gia chỉ thị cho thần dạy hắn nhạc lý cho nên có người đã nhờ thần.”

Nói xong liền ngừng lại một chút, đem vài miếng nấm hương tươi ngon đặt lên vỉ nướng, lại quét một lớp tương ngọt, nâng mắt nhìn Minh Trạm một chút, “Bắc Xương Hầu nhờ Ngụy An, Ngụy An lại nhờ thần, bảo thần hỏi Minh Trạm một câu, qua hai tháng nữa chính là ngày đại hôn của Như Lan và Thục Nghi quận chúa, khi nào thì sính lễ? Bắc Xương Hầu phủ cũng muốn bắt đầu chuẩn bị.”

Minh Trạm túm y mệ của Phượng Cảnh Kiền, nháy mắt mấy cái.

Ngụy Ninh sửng sốt, đây là ý gì? Có ám hiệu chăng?

Phượng Cảnh Kiền vỗ tay của Minh Trạm, chỉ chỉ khóe miệng của Minh Trạm, quệt lấy một chút than đen bám nơi đó, Minh Trạm vươn đầu lưỡi ra ngoài tìm tòi, lộ ra chiếc lưỡi hồng hồng mềm mại, dọc theo khóe môi mà linh hoạt liếm một vòng, lại gắp một miếng thịt khác rồi cắn một ngụm.

Phượng Cảnh Kiền quả thật không nói gì, chỉ nói với Ngụy Ninh, “Sang năm Trấn Nam Vương sẽ đến đế đô, hôn kỳ tạm dời lại, đợi Trấn Nam Vương đến đây rồi hẵng đại hôn, như vậy cũng vui hơn.”

Rõ ràng là rất có tình có lý, lại là lời vàng ngọc của Phượng Cảnh Kiền, Ngụy Ninh vừa cười vừa nói, “Ấy da, đây chính là đại hỷ sự rồi. Sang năm là đại thọ sáu mươi lăm của Thái hậu nương nương, Vương huynh xưa nay hiếu thuận, thứ hai là Minh Trạm lần đầu tiên rời nhà, Vương huynh nhất định là lo lắng, trong lòng thấp thỏm, thứ ba là đại hôn của quận chúa, còn có đại công tử cũng sắp đến tuổi nghị hôn.”

Minh Trạm hơi giật mình, vì sao Phượng CảnhNamlại muốn đến đây? Không nghe nhắc đến trong thư a?

Minh Trạm lại túm túm y mệ của Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền nói, “Vừa rồi có tấu chương đến, trẫm vốn định nói với ngươi, nhưng nhất thời quên mất, thấy Ngụy Ninh thì mới nhớ đến.”

Lời này thật sự là vô lý. Phượng Minh Trạm hắn cho dù quan hệ tình cảm với Phượng Cảnh Nam chỉ thuộc loại bình thường, nhưng cũng là đích tử của Phượng Cảnh Nam, làm sao thấy hắn mà lại không nghĩ ra? Trong khi thấy cữu gia biểu đệ thì liền nhớ đến? (cữu gia biểu đệ = em họ bên vợ)

“Ngươi đi hỏi Minh Lễ, trong phủ của hắn có chỗ nào cần thu dọn tu sửa hay không? Phái phủ nội vụ sang đó giúp đỡ, tất cả đều tính vào ngân khố của trẫm.” Phượng Cảnh Kiền thuận miệng phân phó Ngụy Ninh, bỗng nhiên lại hỏi, “Vụ án Chu Chi Tường thế nào rồi?”

Vẻ mặt của Ngụy Ninh ôn nhuận, cười khổ nói, “Đã thẩm tra, khổ chủ đang ở trong tiểu viện do Đại Lý tự thuê cho, là cháu ngoại của quản gia Chu Chi Tường nhìn thấy tiểu tức phụ xinh đẹp, lúc ấy liền chiếm đoạt. Tiểu tức phụ trinh liệt, đập đầu tự tử. Trượng phu của nàng dẫn theo hai nữ nhi đi cáo quan, bị nhốt vào ngục, bị dụng hình, nay bị què hết một chân.Chuđại nhân cũng không biết tình hình cụ thể, là bị tên nô tài kia hồ ngôn loạn ngữ, bất quá cũng chỉ phạm tội trị gia không nghiêm mà thôi.”

“Đây chỉ là mặt ngoài.” Phượng Cảnh Kiền ngửa đầu uống một ly rượu rồi thản nhiên nói, “Người xưa có câu tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia mà làm không được thì làm sao trẫm dám trông cậy hắn làm thứ khác.”

Ngụy Ninh không dám đáp lời.

Phượng Cảnh Kiền liếc hắn một cái, giọng điệu không tốt, “Ngươi ủ rũ mặt mày là có ý gì?”

Minh Trạm cũng không muốn cầu tình giùm Ngụy Ninh mà chỉ chăm chú ăn thịt nướng, mất hứng sẽ không tốt lắm. Con mắt vòng vo di chuyển, cầm lấy cái đĩa nhỏ, gắp một miếng thịt nướng rồi đưa đến bên miệng của Phượng Cảnh Kiền, cái mồm nhóp nhép. Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy ý cười trong mắt của Minh Trạm, liền giơ đũa lên, rất là yêu thích, há mồm ăn, Ngụy Ninh vội vàng đứng dậy châm rượu, đưa đến bên môi của Hoàng thượng, Phượng Cảnh Kiền nhịn không được mà bật cười, trách Ngụy Ninh một tiếng, “Ngươi học thật là nhanh.” Uống một ngụm.

Ngụy Ninh khổ sở nói, “Thần thật sự trong ngoài đều thất lễ với người ta. Vạn tuế gia cũng biết đó, Chu Chi Tường là đại cữu huynh của thần, phu nhân của thần mỗi ngày đều ở phủ nhắc thần, mắng tên nô tài kia không hiểu chuyện. Nhân việc này Vạn tuế gia giao cho Đại Lý tự, thần lại sợ xử trí không tốt, bạc đãi khổ chủ, sợ người ta nói thần làm việc thiên tư.” Chỉ vào làn da nhợt nhạt của mình, mỉm cười lấy lòng, “Vạn tuế gia nhìn thử đi, mặt mũi của thần cũng đã hốc hác cả rồi.”

Phượng Cảnh Kiền biết rõ chuyện này Ngụy Ninh xác thật không làm việc thiên tư, mỉm cười thỏa mãn, “Thật không? Như thế hôm nay ngươi ăn nhiều một chút để bồi bổ thân mình.”

“Mọi người nói tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, thần kính vạn tuế gia, cầu chúc sang năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.” Quả nhiên gặp phải Hoàng thượng đang vui vẻ, ắt hắn hiềm nghi của Hoàng thượng đối với hắn về vụ án Chu Chi Tường đã được xóa bỏ.

Minh Trạm thấy Ngụy Ninh nướng thịt, kính rượu, biện hộ, cười bù, không có điểm nào sai sót, thật sự là một kỳ tài, không khỏi sinh ra kính nể, giơ ngón tay cái đối với Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh vừa cười vừa nướng nấm hương, đậu hủ ky, thịt bò, rồi gắp vào bát cho Minh Trạm, cũng tự lấp đầy bụng mình, cười nói, “Cái này chẳng tính là gì, nhớ rõ trước đây trong phủ nấu nướng, bếp lò vẫn còn nóng, bên trong chôn vài củ khoai lang, để qua một đêm liền chín đều, cực thơm. Minh Trạm, ngươi có biết khoai lang là gì hay không?”

Minh Trạm gật đầu, Ngụy Ninh thật giật mình, “Ôi chao, không đơn giản nha, Hoàng thượng và phụ vương của ngươi lần đầu nhìn thấy cũng nhận không ra…”

Phượn Cảnh Kiền ho khan một tiếng, Ngụy Ninh vội vàng ngậm miệng.

Minh Trạm vô cùng tò mò, ở dưới bàn đá đá chân Ngụy Ninh, ý bảo hắn trong chốc lát lại kể cho mình nghe. Không ngờ Phượng Cảnh Kiền mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Minh Trạm, “Ngươi đá cái gì đó?”

Ngụy Ninh đang uống rượu cũng nhịn không được mà xoay đầu phun ra đất, cười ha ha.

Phượng Cảnh Kiền lúc này cũng quên cả buồn bực, biết Minh Trạm muốn đá Ngụy Ninh, kết quả là chân của hắn ngán ở giữa đường, vô duyên vô cớ bị trúng một cước. Phượng Cảnh Kiền than thở một tiếng, “Ngươi cũng phải xem xét một chút chứ, A Ninh cách ngươi rất xa, chân của ngươi lại ngắn ngủn, đá đến hay sao?”

Minh Trạm buồn bực nhét đầy thịt vào miệng, cảm thấy hơi mất mặt.

………..

P/S: eo ôi, gian tình, gian tình đầy rẫy thế kia cơ mà.