Đích Tử Nan Vi

Chương 33: Vương gia đến




Dáng người của Vệ Dĩnh gia thật không tệ, cơ thể rắn chắc, vai rộng mông săn, chân dài eo mảnh, cơ thể đúng là tiêu chuẩn, lại có sáu múi cơ bụng do luyện võ trường kỳ, mạnh mẽ mềm dẻo, tràn trề sức lực.

Theo động tác không nhanh không chậm của Vệ Dĩnh gia, Ngụy An rốt cục bị hắn làm cho phát điên, cả giận nói, “Con mụ nó, ngươi nhanh lên một chút, lão tử còn phải trở về ăn Nguyên Tiêu nữa.”

Trên mặt của Vê Dĩnh gia vẫn giữ nguyên thần thái điềm đạm, chẳng qua dưới thân lại mạnh mẽ dùng lực một chút, đâm một phát đến tận đáy.

Ngụy An nhẹ giọng nức nở, giống như ngọt ngào lại giống như đau đớn, ánh mắt ướt át mà trong trẻo, nắm lấy nệm giường, “Mụ nó, nhẹ một chút.”

Hai người đều mặc y phục đầy đủ, chỉ là thoát hạ y để tiện hành sự.

Vệ Dĩnh gia chậm rãi điều chỉnh tư thế, không nhanh không chậm, “Chỗ này của ngươi quen được nuông chiều, nếu bị thương chẳng phải là phiền toái hay sao, làm sao nhanh cho được? Nếu để cho hồ ly đại ca của ngươi nhìn ra thì ta không sao nhưng ngươi thì lại có sao.”

“Vậy ngươi còn lôi kéo ta làm gì!”

“Không có hoàng qua đăng, cho ngươi nếm thử tư vị hoàng qua để đỡ thèm.” Vệ Dĩnh gia cũng không ghen tị, nam nhân để ý đến thực tế, mặc kệ trong lòng của Ngụy Tử Nghiêu nghĩ đến ai, nhưng người này đang cùng chính mình hỗn loạn trên giường. Còn nữa, hắn thật sự yêu Ngụy Tử Nghiêu hay sao?

Vệ Dĩnh gia làm việc trật tự rõ ràng, ung dung kiên định, trong lúc hoan ái cũng thế.Namnhân và nam nhân hoan ái khác với khi hoan ái cùng nữ nhân, càng phải cẩn thận và ôn nhu nhiều hơn. Lúc đầu có một chút đau đớn, Ngụy Tử Nghiêu luôn cau chặt mày, Vệ Dĩnh gia sẽ chịu đựng một chút, đợi hàng lông mày của đối phương giãn ra, dục vọng cũng dần dần lan tràn trong mắt thì hắn mới thoải mái hành sự.

Vì một khắc vui thích cuối cùng thì ban đầu luôn phải kiên nhẫn.

Ngụy An nằm trên giường, đợi dư vị tán đi. Vệ Dĩnh gia đã kéo hạ y lên, lại dùng khăn thấm nước lau cho Ngụy An, sau đó dìu đối phương đứng dậy, chỉnh lại y phục, liếc mắt nhìn canh giờ rồi vỗ lên thắt lưng của Ngụy An, ôn hòa nói, “Hiện tại trở về cũng không muộn.”

Ngụy An vịn vào tay của Vệ Dĩnh gia, thắt lưng có một chút ê ẩm, chẳng qua thân thể lại rất sảng khoái, thở dài, “Làm với ngươi thật là thích, Vệ Dĩnh gia, ngươi thật không tệ.”

“Đa tạ đã khen ngợi.” Vệ Dĩnh gia thản nhiên nói, “Để ta bảo bọn họ chuẩn bị xe ngựa.”

Khi Ngụy An hồi phủ thì đã gần đến canh một, Ngụy Ninh đang ở giữa phòng ngồi chờ.

“Để cho bọn họ bắt đầu hạ nồi bánh trôi nước xuống đi.” Ngụy Ninh thản nhiên phân phó thị nữ đứng bên cạnh, thị nữ lĩnh mệnh mà đi.

Ngụy An ngồi đối diện với huynh trưởng, thắt lưng có một chút ê ẩm nhưng trên mặt lại cố gắng giấu diếm. Bầu không khí trong sảnh lại trở nên đông cứng, Ngụy An mở miệng giải thích, “Đêm nay không có giới nghiêm cho nên sau khi xuất cung thì đệ liền đến phố Chu Tước, hội hoa đăng ở đó thật náo nhiệt.”

“Đi đường rất xa hay sao?”

“Không, không có.”

Ngụy Ninh hơi nhấc mắt lên rồi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng lóa, lạnh nhạt nói, “Chân của ngươi dường như hơi bủn rủn một chút.”

Ngụy An vốn có da mặt dày, mặc dù hơi lúng túng một chút nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vừa cười vừa nói, “Tết Nguyên Tiêu mà, về trễ sợ ca ca nổi giận, đệ rất là sợ.”

Hừ hừ. Ngụy Ninh không biết là cười lạnh hay là cười khẽ, Ngụy An chỉ cảm thấy da thịt trên người căng thẳng, sợ Ngụy Ninh đột nhiên giận lên đánh hắn một trận. Đi theo ca ca văn võ song toàn lại tinh anh như Ngụy Ninh thì thật sự áp lực rất lớn.

Ngụy An vẫn đang khẩn trương thì thị nữ đã ôm đến một nồi bánh trôi nước nóng hổi.

Ngụy Ninh trước tiên múc hai viên cho Ngụy An, Ngụy An đứng dậy cầm bát đón lấy, nói theo quy củ, “Đa tạ ca ca.”

Im lặng mà ăn.

Huynh đệ hai người nếm qua bánh trôi nước, sau đó Ngụy Ninh liền phái Ngụy An quay về nghỉ ngơi.

Thạch Lưu viện cũng nấu không ít bánh trôi nước, hôm nay Phạm Duy thay mặt Minh Trạm thưởng cho đám nô tài, những người khác cũng được thưởng, cho nên mọi người đều vui mừng rạng rỡ, đám hạ nhân càng thêm tỉ mỉ tận tâm.

Chỉ cần an phận thủ thường thì Minh Trạm sẽ đối xử rất tốt, cũng không khó hầu hạ, mà còn rất phóng khoáng. Có thể cùng hắn đến đế đô đều là nô tài do đích thân Vệ vương phi lựa chọn, cả nhà đều bị Vệ vương phi nắm trong tay, đều rất an phận, khiến cho Minh Trạm mới đầu muốn giết gà dọa khỉ cũng không tìm thấy con gà nào để cắt tiết.

Thanh Phong bưng đến mấy đĩa bánh trôi nước, cười nói, “Tứ gia nếm thử, có nhiều loại nhân lắm, vừng, đường mật, hạnh nhân, sơn tra, đậu phộng, nô tỳ mỗi thứ làm hai cái, tứ giả nếm thử xem thích loại nào, nô tỳ lại đi làm thêm.”

Minh Trạm không thích ăn đồ ngọt, mỗi loại chỉ nếm một cái liền no, phái Thanh Phong và mọi người cũng ăn bánh trôi nước mừng lễ.

Thanh Phong mỉm cười, trước tiên hầu hạ Minh Trạm rửa mặt chải đầu rồi thổi tắt nến sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi.

Từ trước đến nay hắn không thích có người hầu hạ trong phòng, kỳ thật hắn không thích cuộc sống bị đám nha hoàn và nhũ mẫu suốt ngày vây quanh, đi nhà xí cũng có người ghi chép lại, thật sự là phiền chết.

Phượng Cảnh Nam sắp đến, kỳ thật Minh Trạm không thích Phượng Cảnh Nam đến đế đô, Phượng Cảnh Nam sẽ không đứng về phía hắn, đến đây có ích lợi gì? Không bằng đừng đến. Về phần cảm tình của hắn và Phượng Cảnh Nam, thật xin lỗi, giữa bọn họ từng có tình cảm phụ tử hay sao?

Cho dù Minh Trạm có thích hay không thì đầu tháng ba, Minh Trạm đang ăn mì trường thọ, chỉ thấy Phương Thanh mỉm cười tiến vào, phía sau còn dẫn theo hai tiểu thái giám, Minh Trạm đặt đũa xuống rồi đứng dậy, trong đó có một tiểu thái giám vừa cười vừa nói, “Tứ công tử không cần đa lễ, là Trấn Nam Vương gia đến đây, đại công tử, nhị công tử, nhị tiểu thư, tam tiểu thư đều đên, Thái hậu thỉnh tứ công tử đến Từ Ninh Cung hàn huyên.”

Minh Kỳ cũng đến đây!

Minh Trạm gật đầu đối với tiểu thái giám, Phạm Duy thỉnh người ra ngoài mời trà, Thanh Phong tiến lên chỉnh lại xiêm y cho Minh Trạm, hôm nay là sinh thần mười một tuổi của Minh Trạm, buổi sáng Hoàng thượng và Thái hậu đã cùng ban thưởng lễ vật, cho một ngày nghỉ ngơi, không cần đến Đạo trai đọc sách. Minh Trạm còn tính tối nay mở tiệc thỉnh vài vị hàng xóm đến đây uống rượu, thế mà Phượng Cảnh Nam lại đến đúng hôm nay.

Còn có cả Minh Kỳ nữa!

Minh Trạm cũng bỏ bữa, tiếp nhận trà xanh súc miệng, đội mũ tử sa, sau đó lập tức tiến đến Từ Ninh cung.

Trong Từ Ninh cung thật náo nhiệt, Ngụy thái hậu không ngừng cất tiếng cười to, không có gì so với nhìn thấy tiểu nhi tử có thể làm cho người ta vui mừng hơn, còn có tôn tử tôn nữ vây quanh, thấy Minh Trạm thì cũng cười rạng rỡ, khoát tay nói, “Hảo hài tử, miễn lễ. Hôm nay là sinh thần của ngươi, cũng là sinh thần của Minh Kỳ, tối nay ai gia cho các ngươi ăn mừng một bữa.”

Minh Trạm cúi đầu tạ ơn. Minh Kỳ đã bước đến trước mặt Minh Trạm, giang tay ôm lấy Minh Trạm, kéo qua kéo lại cả buổi để ngắm nghía, sau đó mới thẳng thắn cười nói, “Xem ra thức ăn ở nơi này của Hoàng bá phủ quả nhiên tốt hơn trong phủ, ngươi béo ra trông thấy.” Lại nhéo mặt của Minh Trạm một cái.

Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, “Nha đầu nhà ngươi lại bỡn cợt, đừng trêu Minh Trạm nữa.” Hắn cũng rất đắc ý vì đã nuôi Minh Trạm phì nhiêu như thế, nhưng thật ra Minh Lễ lại gầy đi rất nhiều, chẳng qua Minh Lễ không ở trong cung, không phải trách nhiệm của trẫm. fynnz810

Minh Kỳ lớn rất nhanh, rõ ràng là long phượng song sinh thế nhưng lại cao hơn Minh Trạm một nửa, hiện tại thắt lưng là thắt lưng, mông là mông, còn mặc thanh sam của nam trang, khí khái bừng bừng, nàng bẩm sinh đã tuấn tú, đội mũ vàng rồng càng giống như một tiểu công tử.

Minh Kỳ kéo tay Minh Trạm đi sang môt bên rồi ngồi xuống, Minh Trạm lại hành lễ với Phượng Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam, Minh Kỳ cười nói, “Chúng ta chưa từng đến đế đô, lần này đi theo phụ vương được mở rộng tầm mắt, quả nhiên là thiên tử khí phái, cung điện nguy nga hùng vĩ như vậy, đường phố cũng thật rộng lớn, có rất nhiều cửa hiệu, thật sự náo nhiệt. Mẫu thân chuẩn bị cho ngươi không ít thức ăn, ta đều mang đến cho ngươi, ngươi ở chỗ nào, chốc lát nữa ta đi đến chỗ của ngươi để nhìn một chút.”

Minh Trạm viết chữ trong lòng bàn tay của Minh Kỳ, Minh Kỳ liên tục gật đầu, thỉnh thoảng lại cười vài tiếng.

Minh Phỉ ngồi bên cạnh Ngụy thái hậu, mỉm cười hỏi, “Chuyện gì vui mà lại cười như thế, nhị tỷ nói cho chúng ta nghe một chút đi.”

Minh Phỉ nhỏ hơn Minh Kỳ một tuổi, Minh Kỳ khôi ngô tuấn tú, so với Minh Phỉ mặc nữ trang đỏm dáng thì Minh Kỳ quả thật y như nam nhân. Minh Phỉ mặc y phục màu đỏ thẫm thêu cả trăm hồ điệp màu vàng, nút thắt đều là những viên hồng ngọc được mài dũa, mái tóc búi thành một vầng trăng rơi, cài một cây phượng trâm, trong miệng phượng có ngậm một viên minh châu lớn cỡ ngón tay út, rất tương xứng với khuôn mặt kiều diễm của Minh Phỉ, sáng ngời trong suốt. Giờ khắc này Minh Phỉ mỉm cười lại càng có dung mạo khuynh thành.

Đáng tiếc Minh Kỳ không phải là nam nhân, cũng không thương hương tiếc ngọc, “Nói với ngươi làm gì, đây là bí mật của ta và Minh Trạm.” Nói xong cũng không thèm để ý đến Minh Phỉ mà lại thỏ thẻ bên tai của Minh Trạm, Minh Trạm che miệng cười không ngớt.

Minh Kỳ kéo tay của Minh Trạm xuống rồi nói, “Từ khi nào lại nhiễm tật xấu của nữ nhân vậy hả, còn che miệng mỉm cười nữa!”

Nữ nhân trong Từ Ninh Cung đều cứng đờ, Minh Phỉ nhếch môi nói với Ngụy thái hậu, “Hoàng tổ mẫu chớ trách, nhị tỷ ở nhà cũng vậy, hùng hổ sôi nổi, mỗi ngày đều thích vung đao múa trượng. Từ nhỏ chỉ thích mặc nam y, muốn ta nói thì nhị tỷ có lẽ là nam nhi đầu thai nhầm.”

Ngụy thái hậu gật đầu, nói với Phượng Cảnh Nam, “Nay Minh Kỳ đang đến tuổi trưởng thành, cũng nên học một chữ nữ nhi gia sự đi.”

Phượng Cảnh Nam không đồng ý, cười nói, “Mẫu hậu, mỗi người mỗi tính, có nữ nhi được nuông chiều như Minh Phỉ, cũng có nữ nhi tư thế oai hùng hiên ngang như Minh Kỳ, chẳng ảnh hưởng gì cả, cũng không thái quá.”

“Càng ngày càng lớn, nhoáng một cái đã đến tuổi thành thân, làm sao có thể để mặc như vậy cơ chứ.” Ngụy thái hậu thật lo lắng cho chung thân đại sự của Minh Kỳ.

Minh Kỳ nghe xong, nhướng mày cười nói, “Hoàng tổ mẫu, chuyện này có gì khó. Sau này ta thích ai thì chỉ cần cầu Hoàng bá phụ chỉ hôn là được, còn sợ tôn nữ gả không được hay sao?”

Ngụy thái hậu trước kia chỉ nghe nói ở VânNamcó trăm tộc hỗn cư, rất nhiều man di, nhưng vẫn chưa tin lắm. Nay nhìn tôn nữ nói chuyện như một dã nhân thì nhất thời tin hết bảy tám phần. Trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ tại sao Vệ vương phi không giáo huấn hài nhi, bằng không như thế nào lại dưỡng ra tỷ đệ Minh Trạm Minh Kỳ độc nhất vô nhị như thế, đứa nữ thì giống nam nhân, đứa nam thì chanh chua nguy hiểm! Chẳng qua Ngụy thái hậu đã được một bài học, đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm.

Minh Trạm che miệng cười đến run vai, Minh Kỳ mắng hắn, “Đã bảo không cho ngươi lấy tay che miệng mà, ngươi muốn bị ăn đòn hả. Có nghe lời ta hay không?”

Phượng Cảnh Kiền thấy tỷ đệ bọn họ tình cảm tốt như vậy thì tất nhiên là vui mừng, năm đó hắn và đệ đệ của hắn cũng là như thế, không có chuyện gì mà không nói, không có chuyện gì mà không bàn, vừa cười vừa nói, “Minh Trạm đang thay răng mà, làm sao dám mở miệng, sợ lọt gió.”

“Ôi chao, ngươi rốt cục thay răng à.” Minh Kỳ chắp hai tay niệm nam mô a di đà rồi nói với Phượng Cảnh Kiền, “Hoàng bá phụ không biết đó thôi, răng của điệt nữ đã sớm thay hết rồi, thế mà Minh Trạm vẫn không nhúc nhích cái nào, mẫu thân của ta đã thỉnh thái y xem qua, thái y nào có biện pháp, không ngờ đến chỗ này của Hoàng bá phụ mới một năm mà đã bắt đầu thay răng. Chậc chậc, trở về phải nói với mẫu thân một tiếng, quả nhiên phong thủy ở đế đô thật tốt.”

Minh Kỳ nói chuyện ngây thơ thẳng thắn, lại lơ đãng khen ngợi Phượng Cảnh Kiền cho nên Phượng Cảnh Kiền rất vui mừng.

…………