Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 47: Bách hoa đệ nhất




Giữa sườn núi, Hoa Tinh và bạch y thiếu nữ kia sau khi đã giao thủ trăm chiêu. Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, không thể dây dưa mãi, cũng nên chấm dứt màn đả đấu vô nghĩa này. Chỉ thấy Hoa Tinh thân thể trong nháy mắt như biến dài ra trong không trung, biếm mất khỏi tầm mắt cuả thiếu nữ, không biết hắn đã biến đi đâu. Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ánh mắt cũng rất bình tĩnh. Khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị, có vẻ vô cùng thản nhiên, một chưởng vỗ xuống đầu của nàng, hành động tự sát ngoài dự đoán mọi người. Thiếu nữ trong lòng nhẹ giọng tạm biệt, ánh mắt dừng ở phương xa, nơi đây chính là phương hướng mà nàng muốn đến. Thiếu nữ trong lòng vô cùng bình tĩnh không có nhiều ưu thương, ngược lại lại có một loại cảm giác giải thoát. Ngọc chưởng nhu mỹ mảnh khảnh cuối cùng đã vỗ xuống mái đầu mỹ lệ của nàng, nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, nàng tịnh không chết.

Vì sao vậy? Bởi vì Hoa Tinh. Khi Hoa Tinh thấy bàn tay nàng vỗ xuống mái đầu, thì trước đó, trong nháy mắt hắn đã ra tay phong bế huyệt đạo của nàng, làm cho chưởng lực mạnh mẽ trong nháy mắt biến mất. Khiến cho nàng mặc dù vỗ xuống đầu mình, nhưng đáng tiếc lại không thu được kết quả như mình mong muốn.

Hoa Tinh ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị. Thiếu nữ trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, không thể tưởng được sự tình như vậy. Hoa Tinh sao lại có thể phát hiện được, thật sự là khiến nàng nhịn không được phải thở dài.

Nhớ lại ý nghĩa hàm ẩn trong những câu nói của Hoa Tinh vừa rồi, thiếu nữ trong lòng chấn động, mở miệng nói: "Hoa Tinh, ngươi buông ta ra, buông ra mau!" Trong ngữ khí mang vẻ nổi giận.

Hoa Tinh đặt nàng dựa vào đại thụ, để nàng đứng đó, thân thể tựa trên thân đại thụ. Nhìn trong đôi mắt mỹ lệ của nàng hiện lên vẻ kinh hoảng, Hoa Tinh cười tà dị nói: "Xem ra cũng không phải hoàn toàn giống như những gì nàng đã nói? Nàng có một số việc cũng không thể nào buôn bỏ được, không phải sao? Hắc hắc." Nói xong song thủ ôm lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ, thân thể ngả về phía trước, mặt cách mặt nàng chỉ còn có một tấc mới dừng lại, mỉm cười nhìn vào ánh mắt nàng.

Thiếu nữ trong lòng kinh hãi nhìn Hoa Tinh, trong miệng cả giận nói: "Ngươi buông tay ra, mau thả ta ra. Ngươi là một kẻ tiểu nhân hèn hạ."

Hoa Tinh trong mắt lóe ra mị lực tà dị vô cùng, cười nói: "Đại mỹ nhân à, nàng thế nào đã quên rồi. Ta phải nhắc lại cho nàng hiểu, ta một khi đã cứu lấy thân thể nàng, thì từ nay về sau thân thể nàng thuộc về Hoa Tinh ta. Ta có thể tùy ý chiếm giữ thân thể mỹ lệ mê người của nàng. Mà nàng không phải nói trên thế gian này không có gì có thể khiến nàng phải lo lắng hay sao. Nàng ngay cả chết cũng dám, thì việc gì phải sợ ta sẽ chiếm cứ thân thể mỹ lệ này? Bây giờ ta phải xem xem nàng có phải thật sự điều gì cũng có thể từ bỏ, kể cả tôn nghiêm của nàng hay không." Nói xong miệng gã lấn tới càng lúc càng gần, đã có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương thơm ngát kia.

Thiếu nữ trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, nhìn miệng của Hoa Tinh càng ngày càng sát lại, trong lòng hiểu được ý đồ của hắn, không khỏi dùng sức nghiêng đầu né tránh, đồng thời trong miệng gấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể làm như vậy với ta. Không được, ngươi mau buông tha cho ta, hoặc giết ta cũng được. Chỉ cầu xin ngươi đừng làm nhục sự trong sạch của ta..."

Câu nói tiếp theo bị chặn lại bởi miệng của Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn ánh mắt kinh hoảng thất thố của nàng, trong lòng cũng có chút không nỡ. Nhưng phải làm như vậy, bằng không có lẽ sẽ không thể vãn hồi quyết tâm muốn chết của nàng. Hoa Tinh dùng sức đặt môi lên môi nàng, dùng sức hôn nàng trong lòng thầm nghĩ thật là sảng khoái. Cảm giác được thiếu nữ dùng sức mím chặt đôi môi, cự tuyệt đôi môi của hắn, Hoa Tinh trong mắt hiện lên chút tiếu ý, lấy tay cương quyết xoay mặt của nàng lại phía hắn, bốn mắt đối nhau. Thiếu nữ bắn ra tia nhìn cừu hận hung hăng giương mắt nhìn hắn, mà Hoa Tinh mỉm cười cũng bắt chước giương mắt nhìn nàng, đôi môi dùng sức ngậm lấy hai phiến môi đỏ mọng mê người, tận tình nhấm nháp.

Thiếu nữ trong lòng hối hận vô cùng. Nếu sớm biết như vậy, lúc vừa rồi khi hắn giải khai huyệt dạo cho nàng, thì nàng đã tự đoạn tâm mạch mà chết. Vậy thì sẽ không phải rơi vào bước đường này, ngay cả sự trong sạch trong nhiều năm qua cũng khó có thể bảo vệ, suy nghĩ tìm chết trong nàng đã không còn có cơ hội hiện hữu. Ánh mắt nàng oán giận nhìn Hoa Tinh, nàng mím chặt đôi môi, không để cho hắn thắng thế. Mặc dù không thể cử động, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân cho đến phút cuối cùng.

Hoa Tinh trong mắt bắt đầu ẩn hiện một tia hắc sắc quang hoa, đang từ từ trở nên rõ ràng. Nhìn thiếu nữ quật cường mà mỹ lệ vô song này, Hoa Tinh đột nhiên có suy nghĩ, thu nàng vào hậu cung của hắn, chuyện này không phải khiến cho nam nhân trong thiên hạ phải hâm mộ hắn hay sao.

Hoa Tinh trong mắt lộ ra chút tiếu ý, cứ như vậy mà nhìn thiếu nữ, song thủ bắt đầu di động trên thân thể nàng. Thấy thần sắc trong đôi mắt của người thiếu nữ càng lúc càng trở nên kinh hoảng, hắn thầm có chút đắc ý, nhìn thẳng vào song nhãn của thiếu nữ, hữu thủ xuôi xuống phía dưới, dừng lại trên tuyết đồn phong mãn tròn đầy của nàng, Hoa Tinh trong lòng thầm khen, không thể tưởng được dưới bạch sắc trường quần này, lại ẩn giấu một cặp tuyết đồn phong mãn đến vậy. Nắm trong tay, cảm giác mềm mại mịn màng khiến trong lòng hắn trào dâng cảm giác sảng khoái, thập phần đàn tính, nắm trong tay thật sự là tuyệt vời.

Cảm giác được thiếu nữ đang cực lực muốn lắc lư thân thể thân thể lẩn tránh tay của hắn, trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười nhè nhẹ đầy tà khí. Đồng thời tay dụng thêm sức, tận tình nắm bóp phì đồn phong mãn mê người kia. Đôi môi Hoa Tinh thử thăm dò muốn tiến vào trong miệng của thiếu nữ, nhưng thiếu nữ mím chặt môi, khiến hắn không thể tiến vào. Ánh mắt của Hoa Tinh vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa bực mình vừa thẹn, trong lòng thầm nghĩ: Ai bảo nàng lúc đầu không chịu nghe những lời nói tốt đẹp của ta, khiến ta phải dùng thủ đoạn này để đối phó với nàng. Vừa nghĩ, tả thủ hắn hướng tới ngọc nhũ cao vút của nàng mà tiến tới. Hoa Tinh tịnh không có chạm trực tiếp lên song phong của nàng, mà chỉ từ từ di động, đồng thời ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi thu thủy mỹ lệ của nàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bạch y thiếu nữ trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng đã cảm giác được tay của Hoa Tinh chậm rãi tiến tới song nhũ thánh khiết nhất của nàng, trong lòng có cảm giác run sợ, nàng biết tiếp theo sẽ phát sinh sự tình gì, đối với nàng mà nói, đây chính là sự tình tàn khốc nhất. Trong lòng nàng rơi lệ, không thể tưởng được sau khi nàng hiểu được nhiều chuyện, khi nàng đang muốn xuống dưới kia gặp lại người mà nàng yêu thương, lại gặp gỡ Hoa Tinh,lại phát sinh sự tình này. Miệng nàng không thể nói nên lời, duy chỉ còn có ánh mắt nhìn Hoa Tinh, trong mắt nàng lộ ra thần sắc van xin, cũng có thêm chút hối hận nhè nhẹ. Hoa Tinh nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, trong lòng thiếu chút nữa đã mềm xuống nhưng rất nhanh hắn hiểu được, đã tới bước đường này, thì không thể cho phép bản thân mềm lòng được. Bằng không tất cả đều trở nên uổng phí. Hơn nữa cục diện giữa hắn và nàng còn có thể trở thành cừu nhân, đó không phải là điều Hoa Tinh mong muốn chút nào.

Hoa Tinh trong mắt lóe ra một tia hắc sắc quang hoa càng lúc càng thịnh, hữu thủ dùng sức vuốt ve đồn nhục căng tròn mềm mại, dụng lực mạnh để cảm thụ tư vị tuyệt vời vừa mềm mại mà lại tràn ngập đàn tính. Đồng thời tả thủ của hắn cũng tiến đến song nhũ cao vút của nàng, dùng sức nắm lấy ngọc nhũ bên phải của thiếu nữ, cách một lớp y phục ôn nhu vuốt ve nàng. Hoa Tinh trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm giác trong tay thật tuyệt vời. Ngọc nhũ căng tròn hoàn hảo, phong mãn cao vút như núi, nắm trong tay, cảm giác trơn nhẵn mềm mịn, tư vị tuyệt vời đàn tính thật tốt, khiến trong lòng Hoa Tinh thầm sảng khoái không thôi. Cảm nhận được thân thể thiếu nữ tựa hồ muốn cực lực né tránh, Hoa Tinh nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của nàng, trong mắt hắn lộ ra vẻ quỷ dị, ẩn dấu một chút đắc ý. Tả thủ từ từ dùng sức, đem ngọc nhũ mỹ lệ mê người nắm trong tâm chưởng, tận tình xoa bóp. Thiếu nữ trong lòng cảm thấy cực kỳ khổ sở, đáng tiếc muốn chết cũng không được, huống chi là phản kháng.

Ngẫm lại thân thể mỹ lệ cao quý của nàng, lúc này Hoa Tinh vuốt ve chiếm giữ một cách vô tình. Thiếu nữ trong lòng tràn đầy nước mắt, nơi đây có giọt nước mắt hối hận, nàng hận Hoa Tinh, cũng hận chính nàng. Nàng hận mình lúc trước, vì sao không đem thân thể thánh khiết nhất của nàng dâng hiến cho ngừoi nàng yêu đã khuất xa? Đợi đến bây giờ muốn hối hận cũng đã quá muộn, nhịn không được khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt thương tâm.

Bỗng nhiên, thân thể nàng chấn động, trong mắt bắn ra một tia kỳ quang, nàng phát hiện những huyệt đạo bị Hoa Tinh chế trụ đột nhiên được giải khai, chân khí trong nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân. Điều nàng nghĩ đến đầu tiên chính là đẩy Hoa Tinh, còn những thứ khác căn bản cũng không kịp nghĩ nhiều, không thể để Hoa Tinh xâm phạm thân thể thánh khiết của nàng. Thiếu nữ song thủ dùng sức, thân thể vặn vẹo, định tránh khỏi ngực của Hoa Tinh. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện toàn thân dù có thể cử động, nhưng cũng không thể thoát khỏi lòng hắn, thân thể nàng bốn phía bị một tầng chân khí mạnh mẽ hữu lực trói buộc, đặc biệt là nửa thân. Đầu nàng cơ hồ không thể nhúc nhích, hạ thân còn có thể vặn vẹo nhẹ nhàng, nhưng phạm vi cũng không lớn. Nàng có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu được đây là mấy chuyện xấu mà Hoa Tinh gây ra. Thiếu nữ trong lòng không phục, vận dụng công lực toàn thân, dùng sức giãy dụa, nhưng ngoại trừ vòng eo có thể di động trong một phạm vi rất nhỏ, trên thân hoàn toàn không thể động đậy. Trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thấy trong mắt hắn hắn có chút tiếu ý, rất là đắc ý, chứng tỏ khí lực của nàng không thể tranh giành với Hoa Tinh. Nước mắt chảy ròng ròng, vừa thẹn vừa tức, trong lòng tràn ngập vẻ hối hận, ủy khuất, bi thương đến tan nát cõi lòng.

Hoa Tinh nhìn ánh mắt nàng, biết nàng đã phải mềm lòng, không thể quật cường được nữa, trong lòng cũng có chút thương tiếc và nhu tình nhè nhẹ. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc thả nàng ra, hắn còn phải tiếp tục. Hoa Tinh hữu thủ cực lực vuốt ve phì đồn đang run rẩy của nàng, trong lòng thật sự yêu thích không muốn buông tay, lẳng lặng dùng ngón tay để miêu tả lại đường cong rung động lòng người, nhu mỹ mê nhân. Tả thủ ôn nhu vuốt ve đôi ngọc thố cao vút kia, trong tâm chưởng từ từ cảm nhận được sự mềm mại, cảm giác đàn tính kinh người tràn đầy tư vị tiêu hồn. Cảm giác được nàng vẫn quật cường mím chặt đôi môi, cự tuyệt đôi môi hắn, Hoa Tinh nhịn không được nổi lên trong lòng một cổ dục vọng muốn chinh phục nàng. Tả thủ chậm rãi tìm được nhũ tiêm được ẩn giấu rất kỹ, ngón tay từ từ dùng sức nhẹ nhàng xoa nắn, Hoa Tinh rõ ràng có thể cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy, đôi môi đang dóng chặt cũng cũng từ từ mở ra. Hoa Tinh nhân cơ hội này đem đầu lưỡi tiến vào bên trong, cực lực trêu chọc cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn đang né tránh. Sau một hồi dũng cảm đuổi theo, Hoa Tinh cuối cùng cũng chiếm giữ đầy bá đạo cái lưỡi đinh hương thơm tho mềm mại mịn màng của nàng, tận tình quấn quýt triền miên.

Thiếu nữ trong lòng cực kỳ tức giận, răng nanh dùng sức muốn cắn đầu lưỡi của Hoa Tinh, muốn cắt đứt nó nhưng đã bị Hoa Tinh phát hiện ra. Ma thủ của hắn trên nhũ tiêm mềm mại mẫn cảm của nàng dùng sức xoa nắn, khiến nàng toàn thân run rẩy, cả người vô lực, mà Hoa Tinh cũng nhân cơ hội này trêu chọc nàng. Cuối cùng thiếu nữ từ từ đình chỉ việc giãy dụa. Nàng trong lòng đột nhiên có loại minh ngộ, nàng nếu còn muốn giãy dụa trong tay hắn, điều này là không thể, đã không thể tránh khỏi bị làm nhục, thì cần gì phải tiếp tục giãy dụa. Điều này bất quá chỉ khiến hắn hắn có thêm một phần khoái cảm chinh phục và đắc ý mà thôi. Nghĩ vậy nhãn thần của nàng bình tĩnh trở lại, lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt không có một chút dao động.

Hoa Tinh tận tình nhấm nháp mỹ vị của chiếc lưỡi đinh hương kia, song thủ dùng sức vuốt ve thân thể mềm mại rung động lòng người của nàng, tả thủ luân phiên qua lại nắm giữ ngọc nhũ cao vút của nàng, trong lòng cực kỳ sảng khoái, thật đẹp! Hoa Tinh trong mắt hắc sắc quang hoa cũng bắt đầu trở nên cường thịnh, lóe lên một tia quang thải yêu dị, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng không thể kháng cự, khắc sâu trong ánh mắt của thiếu nữ. Cảm giác được phong đồn lúc trước không ngừng lắc lư đột nhiên ngừng lại, Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt nàng, phát hiện nàng tựa hồ bỏ qua ý định muốn giãy dụa, để bàn tay hắn tùy ý muốn làm gì thì làm. Hoa Tinh trong lòng ngược lại có loại cảm giác mất mác, có lẽ nam nhân chỉ hy vọng nữ nhân giãy dụa phản kháng, bởi vì như vậy mới khiến họ kích thích, không phải sao? Hoa Tinh nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, trong mắt hắc sắc quang hoa cũng từ từ nhạt đi, song thủ cũng trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, lực đạo vô cùng ôn nhu, tựa như là những vuốt ve âu yếm của cặp tình nhân. Mềm nhẹ cuộn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, Hoa Tinh trong mắt lộ ra vẻ chân tình, nơi này có thể nhận ra sự chân thành.

Nhẹ nhàng, cũng có chút không nỡ,Hoa Tinh buông đôi môi đỏ mọng của nàng, lẳng lặng hôn lên giọt lệ vương lại trên khuôn mặt nàng, sau đó song nhãn nhìn nàng, nhẹ giọng ca ngợi nói: "Thật đẹp. Ta có thể hỏi một chút không, nàng vì sao lại không hề giãy dụa vậy?"

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nói: "Có ích gì không? Ngươi dựa vào bản lĩnh võ công cao cường của mình, làm nhục ta như thế, ngươi vui vẻ lắm, ngươi đắc ý lắm đúng không? Ngươi …" Cuối cùng thiếu nữ tức giận đến mức nói không nên lời, trong lòng có cảm giác không còn trong sạch, nghĩ đến bản thân nàng đã bị làm cho ô uế.

Hoa Tinh song thủ dừng lại, lẳng lặng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nhìn nàng, Hoa Tinh nói: "Nàng không nên quá để ý làm gì, nàng không phải nói chẳng có điều gì đáng để cho nàng để ý, vì sao lại phải sợ? Trong mắt nàng vừa rồi vì sao lại toát ra vẻ kinh hoảng thất thố? Chảng phải nàng nói rằng trong lòng nàng không còn có gì để lo lắng, lòng nàng dích thực không hề bình thản như lời nàng đã nói, không phải sao? Nàng không phải vẫn muốn chết sao? Bây giờ ta giải khai cho nàng, nàng hãy đi chết xem. Nàng hiểu rõ bản thân nàng bây giờ, nếu nàng chết đi, liệu nàng có chắc tìm được người mà nàng yêu thương không, hắn có còn chờ đợi nàng dưới đó không, còn có thể yêu nàng không? Tâm linh của nàng vô cùng thuần khiết, nhưng đã không còn giống như trong quá khứ, liệu có đáng để hắn yêu nàng không? Nàng tự mình biết, không phải sao?" Nói xong liền buông nàng ra, Hoa Tinh rời khỏi cách xa nàng ba bước, trong mắt mang theo nụ cười lạnh nhìn nàng. Đây là Hoa Tinh đang cố ý kích động nàng, để phá tan ý niệm muốn tìm lấy cái chết trong đầu nàng.

Thiếu nữ nghe vậy, thân thể từ từ run rẩy, trong mắt bắn ra ánh mắt oán hận, trên mặt lọ ra vẻ tang thương, đau lòng nói: "Tâm địa ngươi độc ác lắm, ngươi vì sao phải làm như vậy. Ta bất quá chỉ là một lòng muốn chết mà thôi, ngươi lại làm như vậy với ta, ha ha ha ha…" Nói xong lời cuối không ngờ nàng lại cười lớn tiếng, bất quá tiếng cười ấy so với đang khóc cũng chẳng khác gì, ngược lại càng làm cho lòng người đau xót mà thôi.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng mặc dù biết hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng ngoài miệng lại không thể lui bước. Hoa Tinh cười lạnh nói: "Trái tim nàng chưa đủ kiên cường, còn có rất nhiều điều khiến cho nàng phải lo lắng. Nàng cứ như vậy đi tìm cái chết có lẽ cũng tìm không thấy người nàng muốn tìm. Bây giờ ta đã buông tha cho nàng, nàng không phải một lòng muốn chết hay sau, ta đứng ở chỗ này nhìn? Động thủ đi!"

Hoa Tinh trong mắt mang theo một nụ cười nhạo lãnh khốc, không cười nhìn nàng. Thiếu nữ dừng lại tràng cười so với khóc còn khó nghe hơn, trong mắt lại lộ ra nước mắt, chăm chăm nhìn Hoa Tinh, trong lòng hiện lên vẻ nghi hoặc. Người này rất chi quái dị, khiến nàng đoán không ra. Phải nói khi bắt đầu Hoa Tinh cực lực khuyên can nàng không nên đi tìm cái chết, điều đó xuất phát từ thiện tâm của hắn, hoặc là từ cảm giác tự trách mình, những những lời nói kia, nàng hoàn toàn có thể lý giải được. Nhưng sau khi khuyên bảo nàng không thành, hắn lại dùng thủ đoạn cưỡng bách chế trụ nàng. Định nhân lúc nàng gặp nguy mà xâm chiếm thân thể nàng, điều này cũng có thể giải thích là hắn đối với nàng đã nảy sinh tà niệm, xuất phát từ bản tính háo sắc của nam nhân. Cái này cũng có thể giải thích được. Nhưng lúc này hắn, khi nàng đã bỏ qua ý định giãy dụa, có thể dễ dàng chiếm đoạt thân thể nàng, thì hắn đột nhiên lại buông tha cho nàng, điều này là ý tứ gì đây? Trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, vì sao phải làm vậy? Thiếu nữ nghĩ cũng không rõ. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của gã mang theo tiếu ý lạnh lùng, lòng nàng đột nhiên suy nghĩ, có lẽ đây là bản tính của hắn. Cũng có lẽ là do hắn cố ý,nhưng mặc kệ là điều gì, đối với nàng đã không còn trọng yếu nữa rồi, không phải sao?

Thiếu nữ di dời ánh mắt, nhìn về phương tây, mặt trời đã xuống núi, bóng đêm sắp tràn tới, mà chính nàng, vẫn bồn chồn đứng ở chỗ này, không biết phải làm sao cho tốt bây giờ. Ngẫm lại lời Hoa Tin nói, trái tim nhạy cảm của người thiếu nữ đột nhiên hiểu được. Nguyên lai Hoa Tinh vẫn luôn cố ý kích động nàng, bất quá cũng chỉ vì muốn nàng bỏ qua ý niệm tìm lấy cái chết trong đầu nàng mà thôi, đáng tiếc nàng không hề nghĩ đến. Nếu trước đó nàng hiểu ra sớm hơn, thì tuyệt đối sẽ không phát sinh sự tình đáng xấu hổ này. Nở nụ cười nhàn nhạt, thiếu nữ nói: "Ngươi đi đi, ta tạm thời sẽ không nghĩ đến cái chết. Giữa chúng ta coi như chưa hề quen biết nhau, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi."

Hoa Tinh nghe vậy bèn nhìn nàng, suy nghĩ lời nàng nói cũng có vài phần chân thật, có phải là muốn mình rời khỏi nàng, rồi sau đó mới tiếp tục tự sát không? Nhìn ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, Hoa Tinh suy nghĩ có lẽ nàng tạm thời không có ý định tìm lấy caí chết, nhưng từ nay về sau thì ai biết được? Nghĩ đến vừa rồi vuốt ve thân thể mỹ lệ động nhân, Hoa Tinh trong lòng thật không nỡ, thật muốn đem nàng lưu lại bên cạnh hắn. Đáng tiếc hắn biết sau này hai người có lẽ rất khó có thể đến được với nhau.

Nhìn đôi môi đỏ mọng kia, Hoa Tinh thân hình chớp động, song thủ lại ôm lấy eo nàng. Thiếu nữ sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, lạnh lùng yên lặng nhìn hắn không nói. Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng mê người kia, nhẹ giọng nói: "Nếu vừa rồi ta không làm như vậy với nàng, nàng có tạm thời tiêu tan ý niệm tìm chết trong đầu hay không?"

Thiếu nữ sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, đột nhiên Hoa Tinh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, song thủ dùng sức ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, không để cho nàng phản kháng. Thiếu nữ cả kinh, thân thể muốn cử động cũng không được, ánh mắt nàng không khỏi căm tức nhìn hắn. Nhưng nàng lại nhìn thấy nhìn thấy trong mắt hắn vẻ nhu tình, một chút không nỡ, vẻ lưu luyến, còn có một chút cổ vũ, tựa hồ nhắc nhở nàng, nhớ rõ phải kiên cường lên.

Ánh mắt thiếu nữ dần dần trở nên nhu hòa, thân thể cũng không hề phản kháng. Dù sao lúc trước tiện nghi đều bị hắn chiếm rồi, bây giờ phản kháng cũng là uổng công.

Hoa Tinh nhìn ánh mắt nàng trở nên nhu hòa,trong mắt bắn ra một tia quang mang kỳ dị, tràn ngập lực hấp dẫn, cái lưỡi linh hoạt quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, dùng sức quấn quýt triền mien. Đồng thời trong mắt Hoa Tinh chợt lóe lên một tia hắc sắc quang hoa rồi biến mất, trong miệng hắn truyền vào một đạo hắc sắc chân khí cực kỳ yếu ớt, tiến vào trong kinh mạch người thiếu nữ cô gái, cuối cùng dừng lại ở yên trong đan điền của nàng.

Trong lòng thiếu nữ đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, đã nhiều năm rồi, chính nàng cho tới bây giờ vẫn còn chưa có nghĩ đến và cũng không ngờ tới trên cõi đời này còn có người đến đoạt đi nụ hôn đầu đời của nàng. Nghĩ đến lúc trước cùng người nàng yêu bắt đầu hành hiệp trong chốn võ lâm, giữa hai người đã có tình cảm sâu đậm, nhưng hắn vẫn bảo trì phong độ khiêm nhường của người quân tử, chưa bao giờ xảy ra sự tình vượt quá giới hạn, nhiều nhất hai người cũng chỉ là tay nắm tay mà thôi. Đến khi hai người quyết định kết hôn, vĩnh viễn chung sống cùng nhau, trời cao lại vô tình chia lìa đôi lứa, từ nay về sau âm dương cách trở, suy nghĩ lại cũng có chút hối hận. Vì sao lúc trước không đem thân thể thánh khiết nhất của nàng dâng hiến cho hắn? Để tới bây giờ nụ hôn ban đầu trân quý nhất của nàng đã bị Hoa Tinh lấy đi như vậy, chẳng lẽ đây là thiên ý hay sao? Có lẽ chính như lời Hoa Tinh đã nói, người ấy lúc trước không phải là người số phận định trước cho nàng, hay Hoa Tinh mới là người như vậy? Nàng không biết, cũng không muốn biết, nàng nguyện ý lựa chọn trốn tránh, cũng không muốn tiếp nhận sự thật khiến cõi lòng nàng tan nát.

Nhìn thoáng qua Hoa Tinh, trong mắt hắn chính đang bắn ra thâm tình vô hạn, đồng thời thiếu nữ cũng cảm giác được cảm giác được động tác của Hoa Tinh rất nhẹ nhàng, điều này làm cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận. Trong mắt nàng lộ ra vẻ mê hoặc, chẳng lẻ vận mệnh đã định sẵn thì không thể thay đổi được không? Bằng không vì sao nàng lại gặp gỡ Hoa Tinh? Nếu nói nàng có hận hắn không ư? Hận. Có hận hắn nhiều không ư? Chính nàng cũng không biết, có lẽ có một chút, hận hắn đánh thức giấc mộng của nàng, ngăn cản nàng tìm lấy cái chết. Nhưng lòng nàng cũng hiểu được, Hoa Tinh kỳ thật cũng không xấu xa, có thể nói hắn tốt cũng được, cảm giác của nàng đối với hắn là vừa hận vừa tức, lại có chút gì đó bất đắc dĩ.

Hoa Tinh cảm giác được nàng đang chuyển biến, động tác hắn có vẻ rất nhẹ rất mềm, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng thơm tho mềm mại của nàng. Cẩn thận từ từ nhấm nháp phẩm vị, song thủ ôm lấy vòng eo đầy đặn nhỏ nhắn của nàng, hữu thủ đang nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về phong đồn của nàng. Hết thảy đều phải mềm nhẹ như vậy, hàm chứa thâm tình như vậy, phảng phất như đang vuốt ve âu yếm tình nhân vậy. Nụ hôn này vừa nhẹ nhàng vừa sâu lắng, kẻ không biết thấy vậy nhất định cho rằng bởi vì bọn họ là một cặp tình lữ, nhưng bọn họ có phải không? Tương lai có lẽ là vậy.

Hoa Tinh vẫn không buông tha cho nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, bộ dáng như ra kẻ háu ăn không nỡ rời ra, song thủ nhẹ nhàng buông nàng ra, thân thể vô thanh vô tức tránh xa sáu thước, lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt có vẻ nhu tình. Thiếu nữ nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ thở dài, nhẹ nhàng di dời ánh mắt, nhìn về phương xa.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra tiếu ý kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này chứ?" Thiếu nữ không hề nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phương xa, thầm nói: "Chúng ta sẽ không đến được với nhau, không bao giờ gặp nhau, tại sao phải chia lìa. Ngươi cứ coi như đây là mộng cảnh, cũng không cần quá để ý làm gì. Ngươi đi đi, từ nay về sau hy vọng chúng ta sẽ không phải tái ngộ, bởi vì ta không muốn ghi nhớ sự tình hôm này."

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ thần bí, khẽ cười nói: "Nàng sai rồi, chúng ta còn có thể gặp nhau. Bởi vì đây là số mệnh, điều này đã được định trước, nàng có trốn tránh cũng không được. Đợi ngày sau gặp lại, chén rượu làm tiêu tan đi tình cừu. Hãy nhớ rõ cả đời này nàng thuộc về Hoa Tinh ta, bởi vì nàng đã thua, đây là thiên ý! Hãy sống thật tốt và chăm sóc lấy bản thân. Lần sau gặp mặt phải nhớ rõ không được để thân thể gầy mòn, khiến ta phải lo lắng." Nói xong thân ảnh Hoa Tinh chợt lóe lên, khi hiện ra thì thì đã cách xa ngoài năm mươi trượng trong không gian, đảo mắt đã lại biến mất. Từ không trung truyền lại tiếng cười đắc ý, lẳng lặng quanh quẩn bên cạnh người thiếu nữ.

Nhìn phương xa, trên mặt người thiếu nữ lộ ra vẻ tang thương, người yêu nơi phương xa ơi, chàng hãy nói cho ta biết ta phải làm sao bây giờ, đi gặp lại chàng, tiếp tục như vậy lưu lãng lang thang, lẳng lặng sống trong cõi trần thế cô đơn tịch mịch này? Hay là phải lựa chọn quên đi tất cả, làm lại từ đầu, dũng cảm đối mặt với nhân thế vô tình này đây? Đứng yên lặng dưới bóng đại thụ, thân ảnh có vẻ vô cùng bàng hoàng, bất định.

Sơn phong bắt đầu thổi, thân hình cô đơn nhìn qua có vẻ rất thê lương. Bạch quần tung bay múa, mái tóc dài cũng tung bay, khiến nàng giống như tiên nữ đứng giữa đoá hoa, cứ như vậy mà nhìn về phương xa. Lẳng lặng nhìn ra xa, có lẽ nơi ấy với nàng chính là thiên đường mỹ lệ nhất.

Hoa Tinh rất nhanh trở lại bên cạnh tam nữ và Cô Ngạo, liếc mắt nhìn bốn người, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Mai Hương nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Thế nào rồi, một mình huynh trở lại thô sao? Nàng ấy đâu?"

Hoa Tinh nhìn Mai Hương, nhịn không được khẽ thở dài nói: "Lần đầu tiên gặp một người khó đối phó như vậy, khiến ta thực sự tổn hao biết bao tâm cơ cũng không có biện pháp dẫn dụ nàng ta. Trước mắt nàng ấy tạm thời có thể sẽ không tìm cái chết nữa, nhưng tương lai thế nào thì chẳng ai biết được?" Nói xong không khỏi lắc đầu.

Ám Vũ trong mắt lộ ta vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: "Nàng ấy sẽ không thể bỏ qua sự tình này, sao huynh không đưa nàng ấy quay lại?" Trong ngữ khí ẩn chứa sự ân cần quan tâm.

Hoa Tinh nhìn Ám Vũ, thầm nghĩ đưa nàng ta quay lại ư, ta cũng muốn lắm, đáng tiếc nàng ấy phải vui lòng mới được, không phải sao? Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, ngươi có quen biết nàng ta, đúng không? Mau nói cho ta nghe đi, ta vất vả nửa ngày trời, còn chưa biết danh tính của nàng ấy?"

Ám Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về phương xa. trong ắnh mắt hiện lên một chút hồi ức, Ám Vũ nhỏ giọng nói: "Nàng ta có một ngoại hiệu, kêu bằng Toái Tâm Đoạn Trường Hoa, mọi người có lẽ chưa từng nghe qua?" Thanh âm rất nhẹ rất mềm, như muốn che dấu bi thương nhàn nhạt không ngừng kia.

Hoa Tinh nghe vậy sửng sốt nói: "Toái tâm Đoạn Trường Hoa? Cái tên này thật thê lương, nhưng cũng vô cùng phù hợp với nàng ấy bây giờ. Nàng ấy sao lại có ngoại hiệu như vậy, ngoại hiệu này thế nào mà ta chưa bao giờ nghe nhắc tới?"

Ám Vũ nhìn sắc trời nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi." Nói xong năm người chuyển thân ly khai. Trên đường đi, Ám Vũ bắt đầu kể lại: "Tại một sơn thôn xa xôi nghèo khổ, có trên trăm người nghèo khổ sinh sống. Tám năm về trước, nơi đây có một cô gái xinh đẹp viếng thăm, thiếu nữ trên thân mặc bạch y, mỹ lệ vô cùng, cũng lưu lại sinh sống ở sơn thôn ấy. Thiếu nữ ấy rất mỹ lệ, nhưng lại vô cùng bi thương, cơ hồ mỗi ngày đều nước mắt nhạt nhòa khuôn mặt. Dần dần khiến cho mọi người sống trong sơn thôn phải chú ý. Sau đó có người tới hỏi thì mới biết được, nguyên lai người mà thiếu nữ ấy yêu thương đã rời bỏ nàng mà đi, trên đời chỉ còn lại một mình nàng cô đơn không có ai dựa dẫm. Mọi người có khuyên bảo nàng thế nào cũng không hữu dụng, nhìn nàng càng lúc càng gầy mòn héo hon, tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng, người trong thôn mới đặt cho nàng một ngoại hiệu Toái tâm Đoạn Trường Hoa. Thiếu nữ ấy vẫn lưu lại nơi sơn thôn, trợ giúp rất nhiều người, mọi người đối xử với nàng cũng rất tốt, đáng tiếc một ngày kia nàng đã bỏ đi, vô thanh vô tức rời đi, không ai biết nàng đi đâu. Thiếu nữ ấy từ nay về sau biến mất khỏi sơn thôn, người trong sơn thôn rốt cuộc không có ai còn gặp lại nàng nữa. Mãi đến một ngày nọ, một thiếu nữ khác rời khỏi sơn thôn, trong chốn võ lâm rốt cục cũng biết được tin tức của Toái tâm Đoạn Trường Hoa, trải qua một phen điều tra, mới phát hiện nàng ta nguyên lai còn có một danh tính khác mà không ai trong thiên hạ không biết. Cũng biết được tình yêu bi thảm giữa người yêu nàng với nàng. Nguyên lai nàng và thiếu niên trên Long Bảng bài danh đệ nhất năm đó yêu nhau, vừa rơi vào dòng xoáy ái tình, giữa hai người lúc ấy đã có thề non hẹn biển, thề sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau, đáng tiếc hai người còn chưa kịp thành hôn, thì đã chia lìa hai ngả, âm dương cách trở. Bọn họ vừa hành hiệp trong võ lâm được một năm, trong một năm ấy giữa hai người chưa xảy ra sự tình vượt quá giới hạn, được xưng tụng là truyền kỳ hiếm thấy trong chốn võ lâm, là tình yêu kinh điển. Đáng tiếc bọn họ sơn minh hải thệ, lời hứa sinh tử có nhau của bọn họ, cuối cùng lưu lại dư hận trong không gian, chỉ có một tiếng thở dài mà thôi, khiến người ta tiếc hận cảm thán không thôi."

Hoa Tinh và Mai Hương đều không khỏi than nhẹ một tiếng, Trần Lan trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận, trên mặt Cô Ngạo cũng lộ ra vẻ tang thương. Sự tình trên thế gian là như vậy, mọi sự sao có thể đều như ý muốn của con người, tuân theo lòng người? Như vậy thế gian mới có vui mừng có bi thương, không phải sao?

Hoa Tinh hỏi: "Tiểu Vũ. nàng thế nào lại biết sự tình này?" Đúng vậy, nàng thế nào lại biết? Trong lòng mọi người đều hết sức tò mò.

Ám Vũ vẻ mặt có chút kỳ lạ, tựa hồ như đang nhớ lại. Chỉ nghe thấy nàng nhẹ giọng nói: "Bởi vì gia đình muội ở sinh sống ở tiểu sơn thôn xa xôi hẻo lánh ấy. Năm ấy khi muội trở về nhà, nàng đã sống ở sơn thôn được hai năm rồi, cho nên muội mới quen biết nàng ấy." Trong ngữ khí nhàn nhạt có chút gì đó tang thương.

Hoa Tinh biết nàng đang nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới muội muội ở nơi rất xa, trong lòng có chút cảm thương. Hoa Tinh nhẹ nhàng vỗ lên bả vai nàng, trong mắt lộ ra nhu tình, vô thanh an ủi nàng. Ám Vũ nhìn hắn, trong mắt dần dần bình tĩnh lại, lộ ra vẻ vui mừng và một chút ngọt ngào, trong lòng hiểu được tình ý của Hoa Tinh.

Hoa Tinh mỉm cười nói: "Nàng còn chưa nói cho ta biết danh tự của bạch y cô nương ấy? Mau nói đi, chúng ta đều đang chờ đợi muốn biết?"

Ám Vũ nghe vậy, nhìn về phương xa, trong ánh mắt toát ra vẻ ưu thương, thanh âm nhẹ nhàng quanh quẩn trong không trung, rung động Hoa Tinh bốn người. Chỉ nghe Ám Vũ nói: "Nàng có một ngoại hiệu, người võ lâm xưng bằng Bạch Ngọc U Lan Nguyệt Vô Ảnh. Mười năm trước đệ nhất mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ Nguyệt Vô Ảnh chính là nàng ấy, đồng thời cũng là là đệ nhất nhân trên Phượng Bảng mười năm trước." Thanh âm mềm nhẹ rung động lòng người, khiến mọi người ngây dại, tựa hồ ai cũng không nghĩ đến lại là nàng, là đệ nhất nhân trên Bách Hoa Phổ.

Hoa Tinh trong mắt lộ ra một tia kỳ quang, không thể tưởng được nàng chính là Nguyệt Vô Ảnh, nhìn qua thì ai cũng đoán tuổi nàng rất còn rất trẻ. Nhớ tới ngọc nhũ nhún nhảy kinh người trong tay lúc vừa rồi, trên mặt Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý, thật đẹp a, xem ra nàng vẫn còn băng thanh ngọc khiết, chưa ai động vào. Thật sự là một tin tức tốt, hắc hắc. Hoa Tinh trong lòng cười đắc ý.

Mai Hương Trần Lan Cô Ngạo đều giật mình nhìn Ám Vũ, trong mắt có chút không dám tin tưởng.

Gió đêm thật lạnh lẽo, năm người trong bầu trời tối đen rốt cục cũng tới được Lâm Đồng, tìm một khách điếm để nghỉ chân, vừa lúc lại là khách điếm mà Chiến Vân, Lý Vân La hai người ở trọ. Chỉ là họ vẫn còn chưa phát hiện ra nhau mà thôi.