Diễm Phu Nhân

Chương 55: Rốt cuộc rời khỏi Phùng gia




Phùng Tích Viện trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Thành Trác, oán hận tràn ngập trong lòng ả, tất cả tình yêu say đắm nồng nàn trước đó cũng hoàn toàn biến mất rồi.

Lưu Y ngồi trên mái hiên cười vui vẻ : “Cũng có một ngày Viện nhi không chiếm được lợi thế nào.”

Lâm Triêu Hi nghiêng đầu liếc hắn: “Viện nhi Viện nhi, gọi rất thân thiết nhỉ.” Vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện một gương mặt trẻ con, có mắt có lỗ mũi phóng to trước mắt.

Lâm Triêu Hi vội vàng đẩy hắn ra sẳng giọng: “Ngươi làm gì đấy!”

Lưu Y lúc này mới hắc hắc cười khúc khích nói: “Nương tử ghen!”

Lâm Triêu Hi chỉ chỉ mặt đất nói: “Thả ta xuống đi.”

Lưu Y nghe lời ôm lấy nàng, sau đó thản nhiên nhảy từ mái hiên xuống, lúc rơi xuống đất còn lưu luyến không rời ôm thêm một lát, rước lấy cái nhìn của những người đi ngang qua.

“Tiểu tử, mau buông ra.”

“Nương tử, cho ta ôm một lát.” Lưu Y nhỏ giọng lầm bầm.

“Ai, đối với loại hình nhóc con đáng yêu của ngươi thật là không có sức chống cự nhất rồi, muốn ôm liền ôm đi, dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

Lưu Y mím môi cười cười mà nói: “Nương tử, có phải ngươi sắp rời đi không?”

Lâm Triêu Hi sững sờ, đứa nhỏ này mặc dù gương mặt trẻ con tính tình cũng trẻ con nhưng mà rất thông minh. Vậy mà cũng có thể nhìn ra nàng muốn đi, có lẽ cái này gọi là giấy không gói được lửa đi.

“Đúng vậy, Lâm gia cãi nhau với Phùng gia các ngươi, cho dù ta không muốn đi nhưng người ta cũng sẽ cầm chổi đuổi đi thôi.”

Lưu Y ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen tỏa sáng nhìn nàng nói: “Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nương tử, ai dám đuổi nương tử đi, ta sẽ lột da kẻ đó.”

Lâm Triêu Hi thở dài trong lòng niệm A di đà phật, mình xinh đẹp như hoa vậy mà cũng làm cho thiếu niên ngây thơ chất phát nổi lên sát tâm, như vậy thật tàn nhẫn, làm sao bây giờ làm sao bây giờ . . .

“Không cần đâu, ta thật sự chán ngấy Phùng gia rồi, ngươi không biết Lâm gia chúng ta hòa thuận cỡ nào đâu, đoàn kết thân thiết chủ tớ một lòng. Phùng gia phân biệt kỳ thị đẳng cấp quá nghiêm trọng, làm cho ta rất khó chịu.”

Lưu Y chớp mắt mấy cái rồi buông nàng ra nói: “Vậy sao . . . thì ra nương tử không thích bị trói buộc, Lưu Y sẽ không cản trở nàng.”

Lâm Triêu Hi nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cười nói: “Thật là ngoan, có thời gian ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Vì vậy, nàng vung tay sãi bước quăng luôn Lưu Y, Lưu Y một mình đứng trong sân nhìn theo bóng lưng vội vàng của Lâm Triêu Hi, tinh thần sa sút.

Lần này từ biệt, sẽ còn có ngày gặp lại sao?

Lâm Triêu Hi chui vào tiền thính, bước nhanh lên phía trước vỗ vai Lâm Thành Trác, sau đó trừng mắt khiêu khích nhìn Phùng Tích Viện nói: “Công tử, người Phùng gia không hoan nghênh, nếu đã quyết tâm đoạn tuyệt chúng ta có lẽ nên sớm rời đi thì tốt hơn.”

Lâm Thành Trác ngoái đầu lại nhìn nàng, gật đầu một cái.

Phùng Tích Viện cũng nhìn nàng, nhưng mà nhìn vô cùng căm phẫn, lại bị con nhỏ này hạ bệ! Thiên Vân từ nội đường đi ra, nhìn thấy Lâm Triêu Hi bình an vô sự cũng kinh hãi run lên. Sau đó chuyển con mắt nhìn tiểu thư, ánh mắt tiểu thư bắn qua giống như lưỡi đao sắc bén đâm vào ả. Ả lùi về phía sau từng bước một cho tới khi thắt lưng đụng vào cái ghế, lần này thất bại rồi . . .

Lâm Triêu Hi lo lắng Lâm Thành Trác sẽ đem thanh Phượng kiếm cho người ta, vì vậy giả vờ gánh vác một phần cùng hắn liền ôm Phượng kiếm vào ngực rồi lôi kéo Lâm Thành Trác lui ra ngoài cửa.

Trong lúc mọi người đang trố mắt kinh ngạc cùng với ánh mắt róc xương lóc thịt của Phùng Tích Viện, rốt cuộc cũng đi rới cửa. Lúc này Oanh Oanh thở hổn hển hốt hoảng chạy tới buộc miệng hỏi: “Công tử, Tiểu Tịch cô nương, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngược lại Lâm Triêu Hi cảm thấy xấu hổ, chỉ biết một mình muốn chạy đi mà quên mất Oanh Oanh cùng hai gia đinh, gãi gãi đầu nói: “Nói ra rất dài dòng, chính là tiết mục thần nữ có lòng Tương Vương vô ý đó mà, làm sao ngươi lại chạy tới nơi này?”

“Là Lưu Y công tử cho nô tỳ biết, nói là chúng ta phải rời đi, xe ngựa ở bên ngoài, đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Lâm Triêu Hi vỗ tay một cái nói: “Lưu Y đã giúp ta một chuyện bớt lo, đi thôi!”

Lưu Y trong phòng luyện thuốc, có chút thiếu tập trung. Nghe thấy ngoài cửa hạ nhân đang bàn tán chuyện vừa xảy ra ở tiền thính, các khách khứa rối rích tản đi, ngay cả nương tử cũng đi rồi . . .

Một đường chạy nhanh, Lâm Triêu Hi ôm chặc Phượng kiếm không buông, ngay cả lúc ngủ đều tưởng có người muốn cướp “Thiết lông”.

Oanh Oanh vẫn chưa ngủ, luôn quan sát vẻ mặt lo lắng trùng trùng của công tử, bưng trà đưa nước cũng không nói nhiều.

Xe ngựa xóc nảy, Lâm Triêu Hi vẫn ngủ giống như heo chết, cái đầu tựa chếch lên vai Lâm Thành Trác, Lâm Thành Trác bất đắc dĩ nhìn nàng, mặc cho nước miếng của nàng chảy xuống như sợi tơ, khiến đầu vai của hắn ướt một mảng.

Oanh Oanh nghiêng đầu sang một bên, thấy Lâm Thành Trác cẩn thận cưng chiều dung túng đối với Tiểu Tịch cô nương, tim của mình sẽ từng chút đau đớn. Nhưng mà, thân phận nàng ti tiện như vậy, có thể được đi theo hầu bên cạnh công tử cũng là một ân huệ to lớn trời cho rồi! Nàng ta vuốt ngực của mình, bởi vì phải mặc nam trang nên bất đắc dĩ mới đem cây trâm Đại công tử thưởng cho cất vào trong ngực. Chỉ cần nỗi lần vuốt ve nó nàng đã cảm thấy đủ rồi.

Xe ngựa đi thẳng, suốt đêm chạy về hướng Hoa Châu thành.

*****

“Chút chuyện này cũng làm không xong, ta còn lưu ngươi lại làm gì!”

Phùng Tích Viện ở trong phòng bùng nổ, âm thanh gào thét chói tai, sau đó vang lên tiếng tát tai chan chát.

“Tiểu thư, tiểu thư, Thiên Vân sai rồi. Thiên Vân thật sự không có nghĩ đến Lưu Y sẽ bỏ qua cho nàng ta! Tiểu thư tha mạng!”

Phùng Tích Viện ngồi ở bên bàn may vá, vì muốn thông báo cho thiên hạ biết nàng ta rất hạnh phúc, chọn được cho mình lang quân như ý mà tự tay thêu một bộ uyên ương nghịch nước.

Nàng ta chỉ hơi nhíu nhíu mày, cho một phòng hạ nhân đang quỳ gối đứng lên, thay phiên nhau tát miệng Thiên Vân.

Nếu đến phiên người nào ngừng tay thì người đó sẽ bị đánh thay thế Thiên Vân; nếu ai không dùng hết sức để đánh thì chờ người đó là dao găm phục vụ.

Thiên Vân quỳ trên mặt đất, mặc cho hạ nhân dùng hết hơi sức dụng tư hình đối với ả, cái này gọi là gia pháp.

Nàng ta vẫn không ngừng cầu xin tha thứ, gương mặt sưng phù dọa người, khóe miệng cũng chảy ra máu.

“Tiểu thư, tha cho Thiên Vân đi, xem xét Thiên Vân đã nhiều năm hầu hạ tiểu thư như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà!”

Phùng Tích Viện cho hạ nhân dừng tay, ngẩng đầu liếc mắt ả một cái nói: “Cũng đúng, quả thật Thiên Vân đối với ta trung thành và tận tâm.”

Rốt cuộc Thiên Vân thấy được hi vọng, lại nặng nề dập đầu cầu xin tha thứ.

Phùng Tích Viện khẽ cười một tiếng nói: “Vốn là tính toán đánh gãy tay gãy chân của ngươi rồi ném đi cho chó ăn, bây giờ, ta từ bi thay đổi chút trừng phạt thôi.”

Thiên Vân cả người toát mồ hôi lạnh, thì ra là, lúc trước định để cho nàng ta chịu chết đấy! Nàng ta làm bạn cùng tiểu thư ba năm, chỉ duy nhất lần này chưa hoàn thành nhiệm vụ, liền đáng tội chết hay sao? Nhìn thấy con mắt lạnh lùng của tiểu thư, nàng ta chợt nhớ tới những hạ nhân từng bàn tán nghị luận về tiểu thư, không phải đều bị tiểu thư xử tử ngoan độc hay sao? Chỉ là một cái mạng, chỉ là một cái mạng mà thôi!

Phùng Tích Viện liếc nhìn tám gia đinh nói: “Hôm nay tiện nghi cho các ngươi, mang nàng ta đi xuống phòng chứa củi ở hậu viện. Mỗi người, ít nhất hai lần, nghe chưa?”

Thiên Vân cảm giác mây đen rợp trời, hít thở không thông.

Tám người, mỗi người hai lần, thay phiên vũ nhục nàng. . .

“Tiểu thư, tiểu thư! Thiên Vân thà bị chết! Cầu xin tiểu thư ban chết cho Thiên Vân đi!”

Phùng Tích Viện treo lên khuôn mặt giả nhân giả nghĩa tươi cười nói: “Thiên Vân, ta và ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta thế nào lại để ngươi chịu chết chứ, gia pháp là vậy, ta là cho ngươi thấy cách thức trừng trị kẻ có tội đó chứ. Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau dẫn nàng ta đi! Chẳng lẽ muốn bị thiến thành thái giám hay sao?”

Bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng mang Thiên Vân đang giãy dụa đem đi, tiếng gào thét truyền khắp Phùng gia.( trong cv tg ghi là Lâm gia nhưng mình thấy Phùng gia thì đúng hơn)

Trong phòng củi quần áo của nàng ta đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.

Trên đống cỏ tranh, nàng trần trụi nằm đó, mặc cho những thứ dụng vọng buông thả đang ở trên người nàng nhấp nhô. Máu tươi như một dòng sông nhỏ trên mặt đất, những chất lỏng kia phun khắp người nàng, nàng cảm thấy ghê tỏm, chán ghét muốn chết.

Mười sáu lần, nơi nào chỉ có mười sáu lần, ha ha, bọn hạ nhân phát rồ này hành hạ nàng hai canh giờ.

Hạ thể đau đớn như bị xé rách, mỗi một lần tiến vào liền giống như bụi gai xuyên qua thân thể, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị ai lôi kéo.

Nàng chỉ mới mười ba tuổi thôi mà, chưa từng nói chuyện tình yêu nam nữ, nhưng lần đầu tiên quý báu cứ như vậy mà bị cướp đi, hơn nữa, còn làm cho nàng thương tích khắp người.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi ư, đêm đã khuya, nàng còn sống làm cái gì chứ . . . . . Không, nàng phải sống, nàng còn phải trả thù, không thể để cho mình chết đi một cách uất ức như vậy…