Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn

Chương 10-1




Edit: Tuyết Liên

“Anh mang em đi nơi nào? Buông ra á.” Tống Mật Nhi một khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu bị ném vào bên trong xe, Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng lên xe khóa lại cửa xe không để cho Tống Mật Nhi có cơ hội chạy trốn.

“Đi một nơi nhất định phải đi.” Không nói hai lời, hắn khởi động xe.

Này cùng chưa nói có cái gì khác nhau? Tống Mật Nhi nhìn chằm chằm gò má hắn, tức giận làm mặt quỷ lại ngồi trở lại chỗ ngồi hờn dỗi, cái gì chứ?  Nào có người đáng ghét thế này, thần không biết quỷ không hay  xông vào nhà nàng không tính, còn.... còn dùng phương thức xấu xa như thế áp bức nàng cùng hắn làm loại chuyện đó, làm nàng kêu trời trách đất cầu xin tha thứ cũng không chịu ngừng, hu hu thất thân lại mất tâm, trên thế giới nào có chuyện bị thiệt như vậy chứ!

Đây cũng là …đã thế tại sao làm xong còn không cho nàng nghỉ ngơi để cho nàng tắm thay quần áo cùng hắn ra cửa, tại sao… tại sao.

Xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy Tống Mật Nhi bộ dáng tức giận, nhếch môi, nhỏ giọng hỏi

“Đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì, hừ!” Tống Mật Nhi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới hắn, đồ quỷ sứ chán ghét, hoàn toàn không chú ý ý tưởng của nàng tự chủ trương, quỷ bá đạo, cái gì đều là hắn định đoạt.

“Xoay đầu tới đây.” Đỗ Vịnh Duy cau mày.

“Không!”

“Đừng làm cho anh lại nói lần thứ hai.”

“Không cần không muốn, ưm ưm ưm...” Tống Mật Nhi  đầu bỗng chốc bị một cái tay nắm chặt vòng lại, trừng to mắt mà nhìn tuấn nhan trước mặt bị sợ đến trái tim mau nhảy ra, hắn tại sao có thể lái xe lại hôn nàng.

Chợt đẩy ra Đỗ Vịnh Duy, Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch

“Kẻ điên! Anh đang lái xe, xảy ra chuyện thì làm thế nào?”

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, hắn mặt cẩu thả tiếp tục lái xe

“Em sợ chết sao?”

“Nói nhảm! Ai không sợ chết, huống chi anh cũng ở trên xe ” Tống Mật Nhi thốt ra, ngưng mắt nhìn  hắn cơ hồ có chút bạo hỏa.

Ý của nàng bởi vì hắn trên xe nàng mới có thể càng sợ, hắn không nhịn được dịu dàng cười lên, giọng chậm rãi đậm đà cho ra bảo đảm

“Lần sau không  chiếu theo lệ này nữa.”

“Vậy còn không sai biệt lắm!” Tống Mật Nhi hoàn toàn không có chú ý tới  giọng điệu mình là khẩn trương vì hắn cỡ nào nhưng là theo bản năng nàng cũng không nhìn loạn nữa, chỉ là nhìn hắn không để cho hắn làm loạn nữa.

Không biết đã trải qua bao lâu, Tống Mật Nhi nhỏ giọng bất mãn hỏi

“Làm sao anh đi vào nhà của em?”

“Lâm Hiểu Lê.” Đỗ Vịnh Duy không có làm giải thích quá nhiều, chỉ là ném ra ba chữ.

“Liền đoán được là nàng rồi.” Tống Mật Nhi lòng đầy căm phẫn lập tức gào to, vô cùng đau đớn mà nói:

“Thua thiệt là bạn bè của mình, thế nào luôn là 1 kẻ bán bạn cầu vinh chứ, còn là thanh mai trúc mã, cậu thật sự quá làm cho mình thất vọng.”

Đỗ Vịnh Duy nhìn dáng vẻ nàng, bật cười... Thật ra thì bán bạn cầu vinh là tốt đó chứ? Hắn chỉ là đồng ý Lâm Hiểu Lê về sau đem gánh chịu mọi chuyện về nàng, chỉ là nhìn Lâm Hiểu Lê bộ dạng hình như có chút cám ơn trời đất, vội vàng ném chìa khóa cho hắn, xin hắn mang người khác mau rời đi, dĩ nhiên những thứ này hắn sẽ không nói cho người kia biết.

Lại qua hồi lâu, Tống Mật Nhi rũ con mắt, đâm ngón tay út, lẩm bẩm nói nhỏ

“Anh…anh thật toàn bộ tìm em ba ngày hả?”

“Ừ.”

“Anh tìm em làm gì?” Nàng chính tai nghe hắn nói nàng chỉ là sinh hoạt vật điều hòa, là đối tượng đùa bỡn, là người viết bản thảo xong sẽ người rời đi mà thôi, hiện tại bộ dạng hắn muốn ăn thịt người tìm nàng coi là cái gì.

Đỗ Vịnh Duy bất mãn liếc Tống Mật Nhi một cái, hắn làm còn chưa đủ rõ ràng ư, nhất định phải nói ra?

“Anh cho là anh đã nói qua hơn nữa cũng đã làm.”

“Lúc nào thì?” Tống Mật Nhi hừ, chẳng lẽ là câu kia  em chỉ có thể yêu  một người là anh, còn câu kia em chỉ có thể ở bên cạnh anh? Sau đó đã làm chính là chuyện chút không kiêng kỵ gì? Điều này có thể nói rõ vấn đề.

Đỗ Vịnh Duy tức giận trợn mắt nhìn Tống Mật Nhi một cái, không lên tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng thoáng qua một tia hồng

“Dù sao anh đã nói rồi.”

Tống Mật Nhi chính mình không thể tin ánh mắt của mình, lại gần hắn.

“Em nói, anh mới vừa là đỏ mặt ư?”

“Anh không có.” Đỗ Vịnh Duy có chút gấp gáp gầm nhẹ một câu, hắn mới không biết gì là đỏ mặt.

Rõ ràng có, Tống Mật Nhi nhìn hắn, tâm tình không hiểu ao tốt, thật ra thì.... từ ngoài ý muốn nhìn thấy hắn trong lòng nàng liền rất vui mừng, rất kích động, vậy có phải hay không đại biểu hắn cũng là quan tâm nàng? Nhưng....

“Này An Vịnh Tâm...”

Vừa định hỏi chút gì,  xe hắn đã ngừng, hắn không có cho phép nàng hỏi tiếp, chỉ là mở ra cửa xe.

“Xuống xe.”

“A.” Tống Mật Nhi xuống xe lại bị cánh trí trước mắt lấy làm kinh hãi, một mực suy tư chuyện cùng hắn, cũng không có chú ý tới đây là vùng ngoại ô đầy cây cối, trước mắt là một tòa nhà tinh xảo khéo léo thiết kế châu Âu màu trắng, không cao chỉ có hai tầng, lại ưu nhã vô cùng, trên tường đầy những đóa Tường Vi nở rộ  kiều diễm đáng yêu.

Trước biệt thự màu trắng chiếm diện tích khá lớn là đình viện, đình viện dùng hàng rào gỗ màu trắng  tách ra nhiều ô, trồng đầy mười mấy loại hoa tươi đủ màu sắc, tản ra mũi thơm mát mẻ 1 không gian thư thái vừa có chiếc bàn tròn nhỏ, ghế mây, ô che nắng...

Oa, đây đối với Đài Bắc náo động mà nói quả thực là thế ngoại đào viên  không thể tưởng tượng nổi, nàng tựa như sơ ý xông vào thánh địa của họ.

Nhìn Tống Mật Nhi mặt đầy nước miếng, hắn vỗ vỗ đầu của nàng

“Thích nhà như vậy sao?”

Mau gật đầu, Tống Mật Nhi mắt bốc trái tim.

“Nơi này thật là đẹp, hơn nữa cảm giác rất hạnh phúc.”

Đó là đương nhiên, nơi này chính là Thẩm Tư Kiều nhọc lòng kiến tạo thế ngoại đào viên thuộc về An Vịnh Tâm, có thể không hạnh phúc sao? Đỗ Vịnh Duy sờ mũi một cái, nhỏ giọng nói

“Vậy sau này chúng ta cũng ở địa phương như này, xem ra anh phải đi thỉnh giáo Thẩm Tư Kiều 1 cái rồi.”

Nhìn hắn đẩy ra bò cửa gỗ có hàng rào tường vi thẳng đi vào, Tống Mật Nhi một hồi lâu mới phản ứng được hoài nghi mình có nghe lầm hay không  theo theo hỏi

“Đỗ Vịnh Duy, anh mới vừa nói là.....”

“Anh cái gì cũng không nói!”

“Anh rõ ràng có, Anh nói chúng ta về sau....”

“Em nghe lầm!”

Hu hu nàng không có, nàng rõ ràng nghe thấy hắn nói sau này bọn họ cũng ở chỗ như thế, bọn họ? Hắn là nói bọn họ?

“2 người đã tới.” Một thanh âm mềm mại đột nhiên ở nơi cửa chính vang lên khiến Tống Mật Nhi dừng động tác lại, ngây ngốc nhìn chủ nhân của thanh âm.

Là nàng, là An Vịnh Tâm, Tống Mật Nhi không tự chủ có chút tự ti, nàng đứng ở cửa lớn, mặc một bộ váy lụa trắng một bộ dáng nữ chủ nhân nói như vậy, nơi này là nhà An Vịnh Tâm, hắn tại sao muốn mang nàng tới đây, hay là nói....

Nhưng chuyện phát triển khuynh hướng nào căn bản không có cho Tống Mật Nhi tiếp tục có cơ hội tự ti bên trong cửa đi ra một thân ảnh cao lớn, tuấn dật hắn mang theo nụ cười, cả người mang theo sự trầm ổn, lịch sự nho nhã, hắn nắm ở bả vai của Vịnh Tâm

“Vịnh Duy đến? Vị này chắc hẳn chính là Tống tiểu thư.”

Này, đây là tình huống gì.

An Vịnh Tâm thuận thế áp vào  trong ngực nam nhân của mình. Nghiễm nhiên một bộ dáng tiểu nữ nhân hướng về phía Tống Mật Nhi nói

“Mật Nhi, đây là chồng của tôi, Thẩm Tư Kiều”

Gì cơ!Chồng! Chồng An Vịnh Tâm? Nàng ấy kết hôn, là phụ nữ có gia đình?

Tống Mật Nhi liền nhốn nháo ai tới nói cho nàng biết rốt cuộc đây là chuyện gì, vậy tại sao nàng cùng hắn thân mật như vậy, bọn họ là quan hệ gì, chẳng lẽ nàng hiểu lầm cái gì?

An Vịnh Tâm cùng Đỗ Vịnh Duy trao đổi ánh mắt, cười trộm nàng lôi kéo tay Tống Mật Nhi

“Vào đi nghe Tư Kiều nói nói Vịnh Duy hôm nay muốn dẫn cô tới đây ăn cơm, chúng ta còn đặc biệt chuẩn bị thật lâu đó, cô biết không? Trừ Vịnh Duy, Dịch Thiên ra cô là người thứ ba đi tới nhà tôi làm  khách nha, bởi vì quan hệ tính chất công việc của Tư Kiều, cũng bởi vì tôi không thích người ngoài quấy rầy cho nên rất ít người có thể tới, cô đến tôi thật vui vẻ!”

Bị lôi kéo vào cửa Tống Mật Nhi theo bản năng quay đầu lại ánh mắt tìm Đỗ Vịnh Duy, nhìn hắn mang theo 1 nụ cười nhàn nhạt nhìn nàng trong lòng một cỗ nước ấm lướt qua, trong đầu cũng dần dần sáng tỏ, hình như đã hiểu ra cái gì, người đàn ông này...rốt cuộc đang suy nghĩ gì, so với nàng còn đần hơn, ha ha.

Đi vào đại sảnh, một cô bé dắt theo một cậu bé bi bô tập nói, hướng tới bọn họ đi tới, Tống Mật Nhi kinh hô một tiếng

“Oa, 2 cháu bé thật đáng yêu!”

Nàng nhìn về An Vịnh Tâm tìm đáp án, nàngcười cười. Hướng cô gái ngoắc.

“Vi, dắt em trai đến chỗ này, Mật Nhi đây là con gái của tôi Thẩm Thiên Vi, và con trai của tôi Thẩm Thiên Dục.’ (L: cặp đôi chị em này ta sẽ gặp trong câu chuyện Chỉ cho anh cưng chiều em)

Ai tới vịn nàng cái? Tống Mật Nhi trợn tròn mắt, nàng lại muốn té xỉu, thì ra là cô gái này liền con trai, con gái đều có nhưng nàng còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, ai sẽ nghĩ tới nàng đã kết hôn, ngồi xổm xuống cùng Thẩm Thiên Vi chào hỏi, trêu chọc bé trai, Tống Mật Nhi thật sự nhịn không được rồi ngẩng đầu hỏi

“Cô cùng Vịnh Duy...”

Rốt cuộc hỏi, An Vịnh Tâm vô tội  nháy mắt to, một bộ bộ dáng giật mình, nhìn một chút Đỗ Vịnh Duy sau lưng

“A, Vịnh Duy không có nói với cô sao? Hắn là thúc thúc của tôi.”

Được rồi, nàng lần này thật hôn mê.