Điểm Thạch Thành Thê

Chương 7




Hoa Sen Tuyết vì ta mà sinh, cùng ta làm bạn, nếu ta không đồng ý, không ai có thể hái được nó, cho dù có dốc toàn lực để ra tay, chẳng qua cũng chỉ thu được kết cục ngọc đá cùng nát (ý chỉ cả hai phía đều tổn hại).

Năm đó, không ít người có chủ ý đánh lên núi để cướp hoa, có điều đều tay trắng mà về.

Nhưng hồ ly Cô Nguyệt đã thành công, hắn lừa lấy Hoa Sen Tuyết của ta, để đi chữa trị cho một nữ tử phàm trần.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã biết ta là ai, hết thảy mọi chuyện sau này đều là kế hoạch được hắn sắp xếp, mục đích là muốn lừa ta tự nguyện giao ra Hoa Sen Tuyết. Hồ ly tinh quả nhiên là loài giảo hoạt nhất trên thế giới này, thời gian nửa năm ngắn ngủi, ta không chỉ bị hắn lừa gạt đoạt lấy Hoa Sen Tuyết, mà còn bị hắn cướp mất tâm.

Hoa Sen được đem đi chế thuốc, nó bị cắt vụn để vào trong bình, đặt trên lửa đun. Nó chịu khổ sở, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được, ta cũng càng lúc càng suy yếu rồi.

Cô Nguyệt bưng thuốc được chế từ Hoa Sen Tuyết tiến vào phòng của nữ tử kia, lúc này ta thấy rõ được khuôn mặt của nàng.

Dung mạo chỉ có thể xem như thanh tú, so với ta chênh lệch khá xa.

Sau khi nàng uống hết chén thuốc vào trong bụng, thần hồn của ta càng trở nên suy yếu, liên hệ với Hoa Sen cũng triệt để bị cắt đứt.

Nhưng trong thời khắc cuối cùng ta lại nghe được giọng nói của hồ ly Cô Nguyệt vang lên –

“Có phải rất đắng hay không? Để ta lấy mứt hoa quả lại cho nàng.”

……

Đúng vậy, thật đắng.

Tình cảm này, đúng là khiến ta khổ không nói nổi, thời gian còn lại của ta không nhiều, nhưng vừa khổ vừa đau, rồi chắc một ngày nào đó sẽ vì đau đớn quá mà chết đi.

Cả ngày ta chỉ cảm thấy buồn ngủ, hôm nay tỉnh dậy, lại phát hiện chính mình không ở bên trong động phủ quen thuộc.

Ta nằm ở trên giường gỗ khắc hoa, chung quanh là màn che đỏ thẫm, xuyên qua tấm vải hồng, ta nhìn thấy cách chỗ ta không xa, trên bàn có một đôi nến đỏ, mà bên trên nến đỏ là chữ hỷ cũng mang màu đỏ rực rỡ.

Đây là chỗ nào?

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, phát hiện trên người mặc một bộ đồ tân nương.

“Đại vương, ngài tỉnh rồi.” Đây là giọng nói của hầu tử tinh, tầm mắt ta đảo quanh, rốt cuộc ở góc giường đỏ thẫm phát hiện ra một nhúm lông màu vàng.

“Hắc Hùng tinh bắt đại vương về đây làm tân nương tử, chúng ta không ngăn được hắn.”

Lần trước Hắc Hùng tinh phái tiểu yêu đến đưa sính lễ nói muốn cưới ta, trong cơn giận dữ ta đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, lại không nghĩ tới hắn vẫn chưa chết tâm, lúc này thấy tu vi của ta mất hết, hắn lại tranh thủ bắt ta đến nơi này.

“Đại vương, đều là chúng tiểu nhân không tốt……”

Ta nhếch miệng cười: “Không có việc gì, dù sao ta cũng không sống được mấy ngày nữa. Bản chất của Hắc Hùng tinh không xấu, tu vi cũng tạm được, ngày sau khi ta không có ở đây, các ngươi đi theo hắn cũng tốt.”

“Đại vương……”

Hầu Tử tinh còn muốn nói cái gì, ta lại khoát tay, trực tiếp nằm đi xuống: “Ta mệt rồi.”

Đang mơ mơ màng màng ngủ lại nghe thấy có tiếng động, như là thứ gì đó bị vấp té, ta miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Hắc Hùng tinh cả người đầy mùi rượu nghiêng ngả đi đến. Hắn ngồi xuống đầu giường, ánh mắt sáng quắc nhìn ta.

Ta cười thoáng: “Ta sắp chết rồi, ngươi còn bắt ta tới làm gì?”

Hắn trầm mặc một lát: “Không sao, mỗi ngày ta sẽ độ một chút tu vi cho nàng, giữ lại tính mạng nàng, sau này chắc chắn sẽ tìm ra được biện pháp.”

Trong lòng ta ấm áp, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên: “Dựa vào tu vi nông cạn của ngươi, có thể chống đỡ cho nàng mấy ngày?”

Ánh nến lay động, một giọt sáp nhỏ xuống, lưu lại trên mặt bàn một điểm đỏ. Mà cũng trong nháy mắt đó, Cô Nguyệt một thân hồng y đột ngột xuất hiện ở giữa phòng.

“To gan, ngươi……” Hắc Hùng tinh nói còn chưa rống xong, liền bị một trận gió thổi bay ra ngoài, Cô Nguyệt nâng tay tạo kết giới, chậm rãi đi về phía ta.

Ta chau mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn tới nơi này làm gì?”

Nay ta chỉ còn lại một cái mệnh bạc, không còn gì để ngươi lừa nữa rồi.

Bước chân của hắn vẫn không ngừng, ôn nhu nói: “Ta đến xem tân nương của mình.”