Điên Phong Đối Quyết

Chương 10: Hồi ức, gia tộc




Trần Cảnh đồng ý chuyện đến trường, đối phương rất nhanh liền cho an bài tốt lắm, cho dù Trần Cảnh không có giấy tờ chứng nhận, hơn nữa lúc này cũng không phải mới vừa khai giảng, nhưng ngay lập tức liền an bài xếp lớp cho bé.

Trần Cảnh rất thông minh, tuy rằng thoạt nhìn luôn hé ra một khuôn mặt lạnh, chẳng qua là cũng rất hiểu chuyện, cho nên mặt than ngược lại bị trưởng bối trong hẻm nhỏ lấy làm tấm gương, luôn nói “Nhìn đứa nhỏ người ta trầm ổn ghê chưa”, đến trường gần một tuần, thành tích cũng không kém, hoàn toàn sẽ không mắc phải việc không theo kịp tiến độ.

Lớp cờ vây không phải là Đàn tràng (nơi thi đấu) của cờ vây chuyên nghiệp, tuy rằng thoải mái hơn, thời gian học cũng thoáng hơn một chút, nhưng chung quy phương tiện của họ không tiện nghi đầy đủ, giáo viên cũng tương đối thiếu một chút, cũng không có kỳ thủ chuyên nghiệp đến đây giảng bài.

Trần Cảnh bình thường phải đến trường, thời điểm buổi chiều tan học Lý Dịch Chi đã muốn từ Kỳ xã trở lại, nhưng cũng không thấy người đâu.

Trần Cảnh sẽ không giống như đứa bé bình thường hay nhắc tới chuyện ở trường học, chỉ cần Lý Dịch Chi không hỏi thì bé cũng không nói, điều này làm cho Lý Dịch Chi rất buồn bực, một đứa bé mười tuổi ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Kinh học cờ vây, sẽ không học đến biến thành chứng trầm cảm đi.

Tuy rằng Lý Dịch Chi đời trước cũng thế, trừ bỏ cờ vây thì không thể giao tiếp với bạn bè, không thể đi đâu chơi, ngày qua ngày chỉ đối diện với cờ vây cũng chỉ vì cấp chuyên nghiệp, cuối cùng anh thành công nhưng cũng hoàn toàn thất bại…

Trần Cảnh thích cờ vây, điều này không có gì đáng trách, chẳng qua Lý Dịch Chi lo lắng bé cũng giống như chình mình, đều nói Kỳ Thánh* Lý Phái Thần là một đại sư ôn hòa không tự cao, chỉ có bản thân anh biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tự bế, thật vất vả mà thản nhiên thừa nhận tiếng lòng lại bị người chỉ trích là biến thái, là vũ nhục kỳ đàn.

*Danh hiệu cao nhất trong cờ vây.

Trần Cảnh thấy anh ngẩn người, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ tay anh một cái, dọa cho Lý Dịch Chi run lên thiếu chút nữa quăng chén đi.

“Đang suy nghĩ gì?”

Lý Dịch Chi lắc lắc đầu, cười nói: “Em ở trường học như thế nào, cùng với tiến độ ra sao rồi?”

“Ừm.”

Trần Cảnh chỉ cất một tiếng, một chút cũng không có ý tứ nói tiếp.

Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ lại nói: “Có rất nhiều đứa trẻ đồng thời chơi cờ đi, thời gian chơi cờ cỡ bao lâu?”

“Ừm.”

Trần Cảnh lại cất một tiếng, sau chính là tiếng chiếc đũa gắp đồ ăn, rồi âm thanh chiếc đũa chạm vào cạnh bát rất nhỏ, vẫn không có hứng thú nói chuyện.

Lý Dịch Chi phi thường buồn bực, còn chưa kịp nói tiếp đã chợt nghe Trần Cảnh nói: “Không cần lo lắng cho tôi, nhà trường đều dạy tốt, cũng không gây chuyện.”

Lý Dịch Chi gật gật đầu, nghĩ thầm rằng tại sao ngược lại là chính mình an tâm.

Đảo mắt một cái Trần Cảnh đã đến trường được một tuần, ngày mai là thứ bảy không cần đến trường, hai người ăn qua cơm chiều xong ở trong phòng ngủ chơi cờ một hồi.

Có lẽ là trong trường học đều là mấy đứa nhỏ cùng tuổi nên Trần Cảnh cũng không tiến bộ gì, kỳ nghệ vẫn là như vậy, Lý Dịch Chi thắng được không tính là khó khăn.

Trần Cảnh tuy rằng không nói nhưng vẫn luôn thua ở trên tay Lý Dịch Chi, hơn nữa tìm không thấy cửa đột phá nên tâm tình cũng rất suy sụp.

Lý Dịch Chi đương nhiên biết bé lòng tự trọng rất lớn, vì thế hạ xong cờ, sờ soạng hộp cờ, phục bàn (khôi phục bàn cờ) lại một chút để giảng giải cho Trần Cảnh, thật nhiều chỗ Lý Dịch Chi cũng không quá hiểu rõ, anh tuy rằng kỳ cảm vẫn còn, ký ức đời trước vẫn còn, nhưng không thể không nói, chơi cờ không được phép ngượng tay, một tay trời sinh được xem như thiên tài cũng sẽ lực bất tòng tâm thôi.

Hai người đồng thời suy xét đến hơn mười giờ rưỡi, gần mười một giờ, bởi vì Trần Cảnh còn là một đứa bé, khoảng thời gian này đã coi như là ngủ quá muộn rồi, Lý Dịch Chi thúc giục bé rửa mặt lên giường, ngày mai thứ bảy có thể ngủ nhiều thêm một chút.

Lý Dịch Chi nằm được rồi lại nghe có người gõ cửa, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Trần Cảnh ôm chăn tiến vào, bò lên giường, rất tự nhiên nằm ở tay ngoài Lý Dịch Chi.

Sau đó thản nhiên nói câu, “Ngủ không được.”

“Ngủ không được?” Lý Dịch Chi cười nói: “Muốn anh kể chuyện trước khi ngủ cho em sao.”

Bản thân anh là đùa đùa Trần Cảnh thôi, không nghĩ tới Trần Cảnh “Ừm” một tiếng, nói: “Nói một chút về anh khi còn bé đi, được không?”

Trần Cảnh khẩu khí một chút cũng không giống câu hỏi, chung quy cảm thấy không thể cự tuyệt, chẳng qua là Lý Dịch Chi khi còn bé không có gì, đời này khi còn bé thì rất bình thản không có gì để nói, nhưng mà ở đời trước anh lại không muốn nhắc tới.

Lý Dịch Chi cười nói: “Mọi người khi còn bé đều giống như nhau đi, đơn giản là trèo trèo cây, nhảy lên mái nhà lật ngói…A đúng rồi, thời điểm mà anh trèo cây bởi vì không nhìn thấy nên còn từ trên cây ngã xuống, ngã gãy tay, trán cũng bị ngã rách, đi bệnh viện còn phải khâu vài mũi, ở chỗ này, để lại sẹo còn có thể tìm thấy nè.”

Anh vừa mới nói xong liền cảm giác có hơi nóng phả trên mặt mình, nhất định là Trần Cảnh bu lại, ngay sau đó là cái trán nóng lên, đối phương dùng tay nhẹ nhàng gạt ra lọn tóc mỏng lộn xộn trên trán anh, vuốt nhẹ vết sẹo nhợt nhạt kia một chút.

Lý Dịch Chi đời này chưa thấy qua bộ dáng của Trần Cảnh như thế nào, ở trong ấn tượng của anh, Trần Cảnh chính là ở trong hội trường trận đấu, bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt là âu phục đen, cà vạt màu xanh đậm, tóc gọn gàng, khuôn mặt không lộ vẻ khẩn trương gì.

Rất nhiều người mặc âu phục đều sẽ có vẻ gầy yếu, khó chọn được quần áo, nhưng Trần Cảnh sẽ không, âu phục của Trần Cảnh cũng không biết lý do là quần áo được cắt may khéo léo, hay lý do là giá tiền mắc, rất biết lợi dụng cất nhắc dáng người của Trần Cảnh, vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp.

Lý Dịch Chi đời trước trong tình cảm có thể nói là số không, anh đối với phụ nữ không có phản ứng, điểm này khi anh còn đi học đã biết, đàn tràng cờ vây chuyên nghiệp quản đến vô cùng nghiêm khắc, trừng phạt cũng rất nghiêm khắc, tựa như đang thi đấu trong một cái hộp sắt.

Ở chung tương đối tốt thì vài người bạn bè lôi kéo anh đi xem ‘Phim hành động’, vừa mới bắt đầu còn sợ bị phát hiện, nhưng không lâu sau Lý Dịch Chi lại lâm vào tuyệt vọng hoảng sợ, thời điểm người khác hăng hái xem kĩ, Lý Dịch Chi thế nhưng không có một chút phản ứng nào.

Mới đầu chỉ là sợ hãi một chút, cảm thấy bản thân cũng không nhất định là khác người, rất có thể vừa hay không thích loại đó, chẳng qua Lý Dịch Chi nghĩ sai, anh quá hoảng sợ, quá tuyệt vọng, sợ bị người khác biết, còn cha mẹ cũng chỉ sẽ hỏi anh kỳ nghệ như thế nào, học tập như thế nào, đẳng cấp như thế nào, điều này làm cho anh lại càng không dám phơi bày tiếng lòng.

Bởi vì sợ hãi, bởi vì sợ mình là ngoại tộc, tình cảm của Lý Dịch Chi luôn là không, chưa từng thân cận với phụ nữ, lại càng không thân cận với đàn ông.

Lý Dịch Chi hiện tại nhớ đến bộ dáng đời trước của Trần Cảnh, không biết vì sao đột nhiên thấy căng thẳng trong lòng, cổ họng trở nên khô nóng, tính tính thử, Lý Dịch Chi thanh tâm quả dục cả một đời, lại thanh tâm quả dục suốt hai mươi năm, cũng khó trách sẽ thành như vậy.

Anh có chút khẩn trương, vội vàng gạt tay Trần Cảnh ra, xoay người sang chỗ khác mặt hướng vào trong, “Mau ngủ đi, mười một giờ rồi.”

Trần Cảnh tay bị hất ra cũng không phản ứng gì, chỉ là nằm thẳng, cũng không có nhắm mắt, nói: “Tôi cũng từng leo cây, nhưng bị cha hung hăng đánh một trận, sau cũng không dám nữa.”

“Ông ấy có thể là sợ em té, cũng giống như anh bị biến thành xấu trai sẽ không tốt.”

Trần Cảnh cười một chút, loại tiếng cười này làm cho Lý Dịch Chi tóc dựng thẳng lưng cứng ngắc, không phải như tiếng cười của một đứa bé mười tuổi, mà tản ra một loại gánh nặng sâu sắc không thể chịu được.

Sau đó chợt nghe bé tiếp tục nói: “Ông ta không phải sợ tôi té, ông ta là ghét bỏ tôi làm mất mặt mũi của ông ta.”

Lý Dịch Chi nghe xong liền hoảng hốt một trận, lúc mà anh vẫn là Lý Phái Thần, cũng từng bị cha đánh qua bởi vì leo cây.

Khi đó anh còn rất nhỏ, nguyên quán là ở trong một thôn nhỏ hẻo lánh, trẻ con nơi đó đều rất náo động khỏe mạnh, Lý Phái Thần không leo cây, chỉ đi theo một đám trẻ con đi ra ngoài chơi đùa như điên, cuối cùng bị cha bắt trở về, nói anh giống đứa nhỏ thôn quê, làm mất mặt dòng dõi thư hương, tuyệt không giống con cháu của thế gia vọng tộc.

Sau đó anh sẽ không đi chơi nữa, nghe tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ, chung quy cảm thấy cách mình thật là xa xôi, sau đó Lý Phái Thần rạng danh, có người nhớ lại nói, lúc trước Lý cửu đẳng cũng rất trầm ổn a, đứa nhỏ của người ta giống như con khỉ hoang nhảy lên nhảy xuống, Lý Cửu đẳng vẫn cứ an an tĩnh tĩnh xem sách dạy chơi cờ, trách không được mười một tuổi cấp bậc sơ đẳng, mười sáu tuổi Quán quân thế giới đó, người với người chính là không giống nhau a.

Hai người như cùng nhau ngầm hiểu, tựa hồ cũng đang nhớ lại chuyện trước kia nên không nói gì thêm, Lý Dịch Chi không biết, kỳ thật Trần Cảnh cùng với đời trước của anh như nhau, đều có gia đình tốt đến làm người khác hâm mộ, chẳng qua gia đình tốt cũng phải có cái giá của gia đình tốt.

Khi đó trong thôn nhà của Lý Phái Thần là thư hương dòng dõi, sau đó cha kiếm tiền liền dọn ra thành phố lớn ở, gia giáo nghiêm khắc từng ngày từng ngày.

Dường như có chút bất đồng với Trần Cảnh, Trần Cảnh đúng là sinh ra ở Nam Kinh, ông nội của bé là kỳ thủ nổi danh ở đó, đã từng làm quân nhân, sau khi xuất ngũ thì bắt đầu kinh thương, cũng là thương nhân giàu nhất thời đại, dân bản xứ đều quan tâm gọi ông ấy một tiếng ‘Trần lão’.

Trần lão có hai đứa con trai, hai đứa con trai đều phi thường không chịu thua kém, lão đại gọi là Trần Tùng Diệu, lão nhị kêu là Trần Tùng Duệ, xuất đạo từ Nam Kinh, cuối cùng đi Hong Kong phát triển sự nghiệp của mình, bởi vì bị ảnh hưởng bởi Trần lão nên cũng đối với cờ vậy rất yêu thích, chẳng qua trong mắt thương nhân, cờ vây liền không đơn thuần là cờ vây nữa, ngay lập tức xuất hiện cúp Trần thị.

Sáng lập cúp Trần thị không thể nghi ngờ là hành động sáng suốt nhất, vô luận là phương diện tiền, danh và lợi.

Trần Cảnh chính là con của lão đại Trần Tùng Diệu, Phó đổng Trần thị thì đến nay còn chưa kết hôn, Trần gia liền chỉ có một đứa con trai là Trần Cảnh nên tự nhiên là giao cho kỳ vọng cao, Trần Tùng Diệu hy vọng con ông về sau có thể tiếp nhận gia nghiệp, ở trong mắt của ông, cờ vây chỉ có thể là yêu thích, không thể là nghề nghiệp.

Trần Cảnh làm người thừa kế của xí nghiệp gia tộc, tất nhiên là từ nhỏ đã bị quản giáo nghiêm khắc, nhưng trừ bỏ quản giáo thì Trần Tùng Diệu lo bận công tác, mỗi lần đều ném bé cho ông nội ở Nam Kinh, một năm có lẽ là không thấy được một lần, mỗi lần đều là Trần Tùng Duệ đi Nam Kinh vấn an Trần lão nên cũng thuận tiện làm sinh nhật cho cháu trai.

Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi, quả nhiên xem như là đồng bệnh tương liên, chỉ bất quá hy vọng ký thác của bọn họ không giống nhau, Lý Dịch Chi không dám đấu tranh, chỉ có duy nhất một lần đấu tranh lại bị báo chí viết tin thành ngoại tộc ghê tởm.

Có lẽ ở cái tuổi này của Trần Cảnh, chỉ có thể nghĩ ra ‘Trốn nhà’ đi ra ngoài học cờ vây, chẳng qua hành động ‘Ngây thơ’ như vậy lại làm cho Lý Dịch Chi hâm mộ, ít nhất bé đã dám đấu tranh.

Qua thật lâu sau, Lý Dịch Chi thở dài.

Trần Cảnh cũng không có ngủ, bé nghe người nọ thở dài nên không nhúc nhích gì, bé là nghe hàng xóm trong hẻm nhỏ tán gẫu khi nhàn rỗi, nói Lý Dịch Chi là được Lý Cửu đẳng nhặt được, bé không biết người này rốt cuộc có quá khứ là cái dạng gì, khi thì sơ ý lơ là, giống như đều nhìn thấu tất cả, cho dù là mắt mù, nhưng có lúc lại lộ ra cái loại biểu tình đau thương làm cho người ta khó có thể thừa nhận được.