Điên Phong Đối Quyết

Chương 13: Lý trận, trảm long (chém rồng)




Giải đấu Kỳ Vương năm nay do Nhật Bản đảm nhận, Lý Trận được ký thác kỳ vọng ở trước mặt truyền thông rõ ràng mà cự tuyệt tham gia thi đấu.

Phó đổng Trần thị đối với người luôn ảnh hưởng rất lớn tới giới cờ vây, tỏ ý có thể hiểu được ý nghĩ của lão sư. Bởi vì tập đoàn Trần thị giúp đỡ kỳ thủ trong nước một đường xuất chiến, cũng có thể là được cúp Trần thị cổ vũ, mười vị kỳ thủ thế mà đánh một đường thắng lớn, trong một thời gian ngắn kỳ đàn trở nên sôi trào.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhanh liền tới lễ mừng năm mới, trường học cũng cho nghỉ đông, Trần Cảnh tất nhiên là không cần đi học, mỗi ngày đều theo Lý Dịch Chi đến Kỳ xã chơi cờ.

Trước ngày nghỉ thầy giáo cứ nghìn dặn vạn dặn không được bỏ bê cờ vây, nghỉ đông tuy rằng rất ngắn, nhưng kỷ luật của trẻ con tương đối thấp, trong ngày tết rất có thể sẽ mắc phải lười biếng, lờn tay chính là chỗ hiểm trí mạng, sau lễ mừng năm mới lại phải tham gia thi đấu định đẳng, nên Trần Cảnh được ký thác kỳ vọng rất cao.

Lý Dịch Chi vẫn cảm thấy loại người giống như Trần Cảnh đối với cờ vây cố chấp mà si mê, nên không có khả năng là bị lờn tay, đúng như anh nghĩ, lúc hai người sắp đi ngủ nhất định sẽ đến một bàn, dẫn đến nhiều lần thiếu ngủ Trần Cảnh lại ôm chăn chạy đến trên giường anh, nói cùng với anh thảo luận một chút ván cờ vừa rồi, vì thế hai người nói mấy câu thế mà liền ngủ ngay.

Bởi vì nguyên nhân là sắp mừng năm mới, Ngô lão cũng muốn đi về lại Tứ Xuyên, cố ý vào trước khi đi lần thứ hai bái phỏng Lý Dịch Chi, lần này Trần Cảnh cũng ở đó.

Trần Cảnh cự tuyệt ý tốt của Ngô lão, điều này làm cho Ngô lão cảm thấy phi thường đáng tiếc, Lý Dịch Chi vì đã quá mười tám tuổi không thể vào đoàn cờ vây chuyên nghiệp, mà mầm non tốt được coi trọng lại bởi vì không nguyện ý rời đi Bắc Kinh, rời đi mảnh tứ hợp viện này, cho nên không thể đi Đàn tràng bồi dưỡng.

Ngô lão trước khi đi để lại địa chỉ liên hệ của bản thân, hoan nghênh Trần Cảnh tùy thời đến Đàn tràng.

Lý Dịch Chi nói: “Sắp mừng năm mới, em không trở về nhà sao?”

Trần Cảnh liền không chút suy nghĩ, chỉ là thản nhiên đáp lại một câu, “Về nhà cũng không có ai.”

“Trong nhà của em lễ mừng năm mới hay ăn cái gì, nên đi mua chút đồ tết rồi.”

“Không có gì đặc biệt.”

Lý Dịch Chi thấy bé thủy chung vẫn thản nhiên, cười nói: “Anh nhớ rõ Nam Kinh có một loại kem trà, bên này không có để bán.”

“Ừm.” Trần Cảnh gật gật đầu, nói: “Anh đã đi Nam Kinh?”

Lý Dịch Chi quả thật đi rồi, bất quá là ở đời trước, cả đời trước lúc đầu là chạy khắp toàn quốc, nơi nơi đấu trận, sau nổi tiếng rồi lại chạy khắp thế giới, các loại giải đấu Kỳ Vương Kỳ Thánh, sở hữu đủ loại cúp, đủ loại đấu đối kháng khiến anh mệt mỏi không chịu nổi.

“Rất sớm trước kia đã đi, sắp không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ món ăn, còn có trời luôn mưa.”

Hai người đi chợ mua chút đồ tết, hạt dưa đậu phộng tất nhiên không thể thiếu, đầu năm nay hoa quả khô là vật phẩm xa xỉ, nhưng Lý Dịch Chi cảm thấy tuổi này của Trần Cảnh đúng là cần dinh dưỡng này đó, vì thế mua thật nhiều, ăn nhiều một chút mặt thịt thịt bẹo mới đã, vừa lúc Trần Cảnh cướp việc xách đồ đạc, bản thân cũng không tốn sức.

Hai người mua xong đồ đạc, chậm rãi trên đường đi về, hôm nay đã xin nghỉ ở Kỳ xã đi sắm đồ, muốn chọn mua đồ tết nên không đi Kỳ xã chơi cờ, thật nhiều bạn cờ còn tỏ vẻ tiếc hận, người muốn bản thân cùng Lý lão sư chơi cờ rất nhiều, nên việc này đổi thành xếp hàng không đánh số nữa.

Lúc đi vào trong hẻm nhỏ một chút thì nghe thấy có người đang chơi cờ, mặc dù có Kỳ xã, nhưng trong hẻm nhỏ luôn có vài người tìm một tảng đá, trải ra tấm nệm mà bắt đầu chơi cờ, dù sao Kỳ xã thoạt nhìn đẳng cấp càng ngày càng cao, cao tuổi thì thích ở ba phần ranh giới trước cửa.

Một người đàn ông thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi ngồi xổm trước bàn cờ, anh ta mặc một thân âu phục màu đen, cổ áo và tay áo màu trắng cùng màu xám trong hẻm nhỏ đối lập rõ ràng, thoạt đầu nhìn rất là chói mắt, tóc không được chăm sóc lắm, có chút lười nhác buông xuống ở trước mắt.

Phía sau người đàn ông vẫn còn dựng đứng một cái vali kéo, tay kéo còn chưa thu vào, làm cho không nghiêm chỉnh không ngay ngắn lệch qua một bên. Ở loại địa phương này rất hiếm khi thấy được một cái vali tay kéo, vali tay kéo tựa như là dấu hiệu của nhà giàu, thật giống như sự khác biệt giữa xe Minivan1 cùng xe Cờ đỏ2.

Người đàn ông ngồi xổm trước bàn cờ, một tay cầm cờ trắng, ở trên bàn cờ gõ xuống hai cái, tùy ý mà vỗ nhịp trên bàn cờ, động tác tùy ý cùng trang phục của người đàn ông làm nên một cái tương phản rõ rệt.

Cụ già đấu cờ một tay bưng chén trà bốc hơi, một bên ‘Chậc chậc’ thở dài, bạch kỳ bố cục tinh tế, thoạt nhìn xem vô cùng tốt, có chút ý tứ cảnh đẹp ý vui, hắc kỳ rõ ràng có chút nghèo túng, bị đánh đến thất tinh bát lạc (tan rã tơi bời), người đàn ông hạ như bay, cụ già thì phải nhiều lần suy sét.

Cờ trắng vỗ vào trên bàn cờ phát ra giòn tan, mang theo một cỗ sắc sảo không thể nhìn gần, tuy rằng chói mắt lại không rêu rao, chỉ có thể làm cho người khác tin phục không nghi ngờ.

Cụ già giận dữ nói: “Ai ai, làm sao lại vây chặt vậy, tôi chỉ sợ cậu vây chặt thôi!”

Người đàn ông nhe răng nở nụ cười, ngón trỏ cùng ngón giữa lại bốc lên một con, “Ba” một tiếng vỗ vào trên bàn cờ.

Lý Dịch Chi nghe tiếng động phía trước, cười ra tiếng nói: “Sư phụ ngài nên cẩn thận, đừng đem quân cờ của người ta đập hư, là phải bồi thường đó.”

Cụ già kia cũng cười, “Không mắc không mắc, bồi lão một bộ Vân Tử là tốt rồi.” Mọi người trao đổi tựa hồ rất quen thuộc.

Người đàn ông nghe được âm thanh, lúc này mới đứng dậy có chút kinh ngạc quay đầu qua, chỉ thấy cách đó không xa có một lớn một nhỏ, Trần Cảnh tất nhiên là anh không biết, đã một thời gian dài đi ra ngoài rồi, Lý Dịch Chi ngược lại cái gì cũng không thay đổi.

Người đàn ông không phải ai khác, đúng là Kỳ Vương đã một thời kích khởi ngàn tầng cơn sóng ở kỳ đàn, Lý Trận.

Trần Cảnh lần đầu tiên gặp Lý Trận, cùng trong TV rất giống, chẳng qua hình như người thật ngạo mạn hơn chút, quả nhiên là người có thể từ chối giải đấu Kỳ Vương thế giới.

Cụ già nói: “Lý Cửu đẳng anh mặc như thế vẻ vang trở về, chúng ta cũng không dám nhận thân.”

Ba người vào cửa, Lý Dịch Chi nói: “Sư phụ ngài trở lại tại sao không vào cửa?”

Lý Trận cười gượng một tiếng, “Anh đem cái chìa khóa cầm đánh mất rồi.”

Anh nói xong thoáng nhìn qua bên cạnh dùng một loại ánh mắt rất không khách khí đánh giá cả người Trần Cảnh, nói: “Anh bất quá chỉ đi hơn nửa năm, cậu ngay cả con cũng có?”

“…”

Lý Dịch Chi bất đắc dĩ nói: “Đây là đồ đệ của em.”

“Cái gì đồ đệ?”

“Đồ đệ học cờ vây.”

“Cờ vây?” Lý Trận nhịn không được lại nhìn thoáng qua Trần Cảnh, năm đó anh muốn dạy Lý Dịch Chi cờ vây, nhưng đối phương không nguyện ý học, nói là ở phương diện này không có hứng thú, cũng không biết cái đứa nhỏ này có biện pháp gì, thế mà làm cho Lý Dịch Chi coi trọng gia nhập cờ vây.

Đúng như Ngô lão nói, Lý Dịch Chi cũng là viên ngọc tốt, chẳng qua lớn tuổi, nhưng ở trong mắt Lý Trận, anh mới không quan tâm cái gì quy củ quy định đâu, bởi vì Lý Trận cũng không nghĩ chơi cờ chỉ là để dự thi, chỉ cần Lý Dịch Chi muốn chơi cờ, anh cũng rất vui mừng.

Lý Trận và Lý Dịch Chi cùng là một dạng vô ý lơ là, nên hai người cũng không có chú ý Trần Cảnh đang theo ở phía sau.

Bản thân Trần Cảnh là từ Nam Kinh đến đây học cờ vây, nói tỉ mỉ một chút là từ Nam Kinh đến đây, hướng Lý Trận Lý Cửu đẳng học tập, tuy rằng khi đó Lý Cửu đẳng còn chưa phải Kỳ Vương cấp thế giới, nhưng quanh quẩn ở trong cờ vây cũng là có danh tiếng, đương nhiên danh tiếng không đồng nhất lắm, có nói anh ta lợi hại, có nói anh ta cổ quái.

Mà hiện tại, Lý Trận chân chính xuất hiện ở trước mặt Trần Cảnh, Trần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy, nếu mọi chuyện quay lại đều không phải thế này…

Ít nhất cảm thụ trong lòng thấy không thích hợp…

Rốt cuộc là vì cái gì không thích hợp, khả năng là bởi vì mình đã đi theo Lý Dịch Chi một thời gian dài, bỗng nhiên bị vắng vẻ đi.

Trần Cảnh cảm thấy này cũng không hề gì, bản thân cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, hơn nữa Lý Trận trở lại, có thể hướng ông ta thỉnh giáo kỳ nghệ, có thể cùng Kỳ Vương đấu cờ một bàn, cho dù thua vô cùng thê thảm, đó cũng là một loại vinh quang.

Nhưng Trần Cảnh vẫn hiểu được, muốn thuyết phục bản thân, có lẽ là còn kém hơn như vậy một chút…

Lý Dịch Chi cùng Lý Trận ‘Nhất kiến như cố’, đồ tết đang bị ném ở trước cửa thì đã đi vào nhà ôn chuyện.

Trần Cảnh nhìn trời đảo một cái xem thường, nhận mệnh xách lên ba cái túi nhựa lớn trên mặt đất đi về phòng bếp, bắt đầu đem thịt này rau này dọn ra, sau đó lấy ra một cái hũ sạch sẽ, bỏ tất cả hạt dưa đậu phộng hoa quả khô vào trong hũ rồi đậy kín.

Trần Cảnh nghĩ, sư phụ của sư phụ đã trở lại, hôm nay cơm chiều có lẽ nên phong phú một chút, để cho Lý Trận lưu lại một ấn tượng tốt?

Thẳng đến khi phòng bếp bốc lên khói bếp, Lý Trận mới giật mình lấy làm lạ hỏi: “Ai ở phòng bếp nấu cơm vậy?”

“Trần Cảnh đó.”

Lý Trận suy nghĩ nửa ngày mới giật mình nhớ rõ ‘Trần Cảnh’ này là tên của một con người, “Là đứa con kia của cậu? Không đúng, là đồ đệ…”

Ngay lập tức lại lẩm bẩm một câu, “Tại sao cũng họ Trần.”

Anh lẩm bẩm xong cũng quên ngay tức khắc, tiếp tục giảng cho Lý Dịch Chi những hiểu biết sâu sắc về cách chơi cờ vây trong mấy ngày này, bởi vì Lý Dịch Chi không nhìn thấy nên Lý Trận nói rất kỹ càng tỉ mỉ.

Lúc Trần Cảnh tiến vào gọi bọn họ ăn cơm thì nghe được Lý Trận đang phục bàn.

Hắc kỳ vào thời gian 57, bạch kỳ không tiếp tục tiến sâu vào trong, nhưng khinh suất hạ một cú nhảy lên trái, hắc kỳ từ nơi gần thiên nguyên lao ra, bao vây tiêu trừ Đại Long bên phải đồng thời đối với bạch kỳ hạ áp lực ở bên trái, bạch kỳ vô kế chiếu cố hai bên nên tiếp đó đã lâm vào khốn cảnh, hắc kỳ tự nhiên mà càng đánh càng hăng, không phải là tiên hạ thủ vi cường (đi trước chiếm ưu thế) ăn sạch trái phải bạch kỳ mà là trước đem Đại Long bên phải chặt đứt.

Sau đó Đồ Long (Rồng bị giết) của bạch kỳ cũng khá ương ngạnh, kịp lúc cứu lại quân cờ bên trái, không ngừng phá ra cờ đen, hình thành Khoan khí kiếp*.

*Trường hợp lặp đi lặp lại của hai quân được gọi là ‘Kiếp’. ‘Khí’ là Các giao điểm trống nằm ngay cạnh quân cờ. ‘Khoan’ mở rộng ra.‘Khoan khí kiếp’ là mở rộng điểm khí của các quân cờ.

Khoan khí kiếp còn gọi là Hoãn khí kiếp (Hồi phục kiếp), là một loại Đả kiếp (đánh cướp) trong cờ vây, cho dù sau đó hắc kỳ Đề kiếp (thay đổi kiếp), cho dù bên bạch kỳ đã di chuyển nơi khác, nhưng bởi vì mảnh đất này của bạch kỳ có phần trống, cho nên vẫn không thể đưa bạch kỳ vào chỗ chết.

Bạch kỳ tuy rằng tự cứu thành công, bất quá cuối cùng bởi vì tính nhầm quá nhiều nên chỉ có thể để cho hắc kỳ tạo ra bao vây ngăn trở, rốt cuộc không thể xoay chuyển đại cuộc.

Lý Trận giảng rất hưng phấn, anh dường như thích âm thanh đem quân cờ vỗ vào trên bàn cờ, tiếng vang giòn tan giống như có thể làm bộc phát ra tài năng, khiến cho cho hai loại màu sắc trắng đen cũng sống động theo đó.

Có lẽ thích cùng không thích có thể được phân rõ ra một cách dễ dàng, Lý Trận không chút nào che giấu si mê đối với cờ vây, cũng không chút nào che giấu sự khinh thường như một đối với công danh lợi lộc, có thể là người như thế tài năng mới lộ rõ nhất, tuy có nhiều lúc phải chịu thiệt, nhưng không thể không nói trong giới cờ vây, đúng là thiếu khuyết những người này.

Trần Cảnh là tới gọi bọn họ ăn cơm nhưng lại nghe đến quên mất thần trí, Lý Trận nói thật lâu, Lý Dịch Chi ngồi thì bé liền đứng ở cạnh cửa, vẫn luôn nghe hắc kỳ giành được thắng lợi mới đột nhiên nhớ đến thức ăn đều lạnh cả rồi…

_________________

1. Xe minivan



2. Xe cờ đỏ được xem là xe đặc trưng dành cho giới chính khách của Trung Quốc, từng nổi tiếng với tên Limousine cờ đỏ.