Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé

Chương 4




Tình cảnh hiện tại giúp tôi hiểu những câu chuyện lịch sử. Cụ thể là bây giờ thì tôi đã biết cảm giác khi lê bước lên máy chém trong thời kỳ Cách mạng Pháp như thế nào. Ra khỏi tàu điện ngầm, tôi leo lên đồi, tay giữ chặt chai vang mới mua hôm qua, bước chân mỗi lúc một chậm hơn. Và lại càng chậm hơn.

Trên thực tế, tôi nhận ra là mình không bước nổi nữa. Tôi đang chết sững. Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của gia đình Tavish và khó nhọc nuốt nước bọt hết lượt nọ đến lượt kia, ra lệnh cho mình bước tiếp.

Nghĩ thoáng ra xem nào, Poppy. Đó chỉ là một chiếc nhẫn.

Họ chỉ là bố mẹ chồng tương lai của minh.

Đó chỉ là “một phút nóng nảy.” Theo lời Magnus [Rốt cuộc tôi đã tra khảo được Magnus qua điện thoại vào giờ ăn trưa.], thực tế họ chưa bao giờ nói thẳng ra họ không muốn anh cưới mình. Họ chỉ ngụ ý thế thôi. Và biết đâu họ đã thay đổi ý kiến!

Với cả tôi mới phát hiện ra một điều đáng để lạc quan. Theo như tôi thấy thì hợp đồng bảo hiểm nhà của tôi sẽ bồi thưòng cho mọi sự cố mất mát. Như thế là có chút ít hy vọng rồi. Tôi đang tự hỏi hay là mình chủ động khơi mào nói về vụ chiếc nhẫn thông qua bảo hiểm, và rồi tùy cơ ứng biến. “Bác biết không, bác Wanda, hôm rồi cháu đọc một tờ quảng cáo của ngân hàng HSBC..."

Ôi Chúa ơi, tôi đang lừa ai vậy? Không có cách nào cứu vãn được vụ này đâu. Một cơn ác mộng. Thôi thì hãy chịu trận vậy.

Điện thoại kêu “bíp”, tôi lôi nó ra khỏi túi theo phản xạ. Dù đã không còn hy vọng vào điều lạ kỳ.

“Bạn có tin nhắn mới,” giọng nữ tổng đài chậm rãi quen thuộc vang lên.

Tôi cảm giác như thể mình biết người phụ nữ này, cô ấy thường xuyên nói chuyện với tôi. Không biết có bao nhiêu người đã lắng nghe cô ấy, sốt ruột muốn cô ấy nói nhanh lên, tim đập thình thịch bởi lo sợ hay hy vọng? Thế nhưng giọng cô ấy luôn bình thản như vậy, như thể cô ấy không quan tâm những gì bạn sắp nghe. Lẽ ra bạn phải được quyền có những chọn lựa khác nhau cho những loại tin khác nhau, như vậy cô ấy có thể bắt đầu bằng: “Biết không! Tin cực kỳ nhé! Hãy nghe lời nhắn của bạn nào! Xông lên!” hoặc là: “Ngồi xuống đi cưng. Uống nước đi. Bạn có lời nhắn không được tốt lắm đâu.”

Tôi bấm phím 1, chuyển điện thoại sang tay bên kia rồi lại lê bước. Tin nhắn tới lúc tôi đang trên tàu điện ngầm. Có thể chỉ là Magnus, hỏi xem tôi đang ở đâu.

“Xin chào, khách sạn Bcrrow nhắn tin cho cô Poppy Wyatt. Cô Wyatt, xem ra chiếc nhẫn của cô đã được tìm thấy hôm qua. Tuy nhiên, do sự lộn xộn trong lúc báo động hỏa hoạn...”

Cái gì? Cái gì?

Niềm vui ào ạt dâng lên tràn ngập trong tôi. Tôi không thể nghe rõ. Tôi không thể nắm bắt từ ngữ. Họ đã tìm thấy nó rồi!

Tôi không buồn nghe nốt lời nhắn. Tôi quay số nhanh cho người quản lý trực khách sạn. Tôi yêu anh ta. Tôi yêu anh ta!

“Khách sạn Berrow xin..." Giọng của người quản lý.

“Chào anh!" tôi nói như hết hơi. “Tôi là Poppy Wyatt đây. Anh tìm thấy nhẫn của tôi rồi à! Anh đúng là một ngôi sao! Tôi có thế đến nhận lại nó ngay bây giờ không?”

“Cô Wyatt," anh ta ngắt lời tôi. “Cô có nghe lời nhắn không?

“Tôi có... một đoạn.”

“Tôi e rằng.." anh ta dừng lại. “Tôi e rằng ngay bây giờ thì chúng tôi không biếc chắc chiếc nhẫn đang ở đâu.”

Tôi đứng sững lại, mắt dán vào cái điện thoại. Anh ta vừa nói gì nhỉ? Mình có nghe nhầm không đây?

“Anh vừa nói tìm thấy chiếc nhẫn rồi cơ mà.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. “Thế thì làm sao anh lại không biết chắc nó hiện ở đâu?” “Theo một nhân viên của chúng tôi, một người quét dọn đã tìm thấy một chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên thảm sàn phòng khiêu vũ trong lúc báo động hỏa hoạn và đã đưa nó cho người quản lý khách hàng, bà Fairfax. Tuy nhiên chúng tôi không rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Chúng tôi không thể tìm thấy nó trong két sắt, cũng không tìm thấy trong bất kỳ nơi cất giữ an toàn thông thường nào của chúng tôi. Chúng tôi rất xin lỗi, và sẽ cố gắng hết sức để…”

“Ơ, vậy anh hãy nói chuyện với bà Fairfax đi!” Tôi kìm nén sốt ruột. “Hãy tìm hiểu xem bà ấy đã làm gì với nó!”

“Đúng thế. Đáng tiếc bà ấy đã đi nghỉ, và dù đã cố hết sức, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với bà ấy.”

“Bà ta cuỗm nó rồi à?” tôi hoảng sợ nói.

Tôi sẽ tìm ra bà ta. Dù phải mất bao công sức. Thám tử, cảnh sát, cảnh sát quốc tế... Tôi đã hình dung ra cảnh mình đang đứng trước tòa, chỉ tay vào chiếc nhẫn đặt trong túi nilon đựng vật chứng, trong khi phía bên kia phòng, một phụ nữ trung niên da rám nắng sau thời gian ẩn náu ở khu nghỉ mát Costa del Sol nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa.

“Bà Fairfax là một nhân viên trung thành ba mươi năm nay, bà ấy đã trông nom rất nhiều đồ quý giá của khách.” Giọng anh ta nghe có đôi chút mếch lòng. “Tôi không tin bà ấy lại làm một việc như thế.”

“Thế thì nó phải ở đâu đó trong khách sạn chứ?” Tôi cảm thấy le lói một tia hy vọng.

“Đó là điều chúng tôi đang cố gắng làm rõ. Tất nhiên ngay khi biết thêm điều gì, tôi sẽ báo để cô biết. Tôi vẫn có thể gọi đến số máy này chứ?”

“Đúng thế!” Theo phản xạ tôi siết chặt điện thoại. “Hãy gọi cho số này. Xin anh hãy gọi ngay lập tức nếu có tin mới. Cảm ơn.”

Tôi tắt máy, thở khó nhọc. Tôi không biết phải cảm thấy thế nào. Ý tôi là, kiểu gì thì đây cũng là tin tốt lành. Không phải thế ư?

Trừ một điều là vẫn vắng bóng chiếc nhẫn đáng lẽ phải yên vị trên ngón tay tôi. Mọi người sẽ vẫn lo lắng. Bố mẹ Magnus sẽ vẫn nghĩ tôi là đứa thiển cận, thiếu trách nhiệm và sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi cái tội đã khiến họ phải trải qua một sự căng thẳng như vậy. Thế nghĩa là cơn ác mộng vẫn đang đợi tôi trước mắt.

Trừ phi... Trừ phi tôi có thể...

Không. Tôi không thể. Liệu có được không?

Tôi đứng như cột điện giữa vỉa hè, đầu óc quay cuồng. OK. Hãy suy nghĩ vụ việc thật chín chắn. Logic và có đạo đức. Nếu chiếc nhẫn chưa hẳn đã mất...

Tôi đã đi quá cửa hàng dược phẩm trên phố lớn khoảng bốn trăm mét. Gần như không nhận ra mình đang làm gì, tôi bước lùi lại. Nhân viên bán hàng nói họ đóng cửa rồi, nhưng tôi cứ lờ đi. Đầu cúi gằm, tôi đi về phía quầy bán đồ cấp cứu. Có cái thứ như găng tay để đeo vào và vài cuộn bông băng. Tôi mua hết.

Mấy phút sau tôi lại sải bước lên đồi. Tay tôi quấn trong mấy lớp băng, không ai có thể biết tôi đang đeo nhẫn hay không, thậm chí không cần phải bịa đặt, tôi có thể nói: “Thật khó đeo nhẫn khi bị bỏng tay.” Đó là sự thật.

Tôi gần lên đến nhà thì có tiếng điện thoại kêu, Sam Roxton gửi một tin nhắn vào hộp thư của tôi.

File dính kèm đâu?

Đúng kiểu anh ta. Không chào hỏi, không giải thích. Anh ta làm như tôi biết anh ta nói về cái gì không bằng.

Anh muốn nói gì?

Thư của Ned Murdoch. Không có file dính kèm.

Đó là lỗi của tôi chắc! Tôi chỉ chuyển thư đi thôi. Chắc người ta quên không gửi kèm. Sao anh không bảo ông ấy gửi lại CÙNG với file đính kèm đến máy tính của anh luôn đi?

Tôi biết mình nói năng có phần luống cuống, và tất nhiên anh ta lập tức nhận ra điều đó.

Chuyện dùng chung điện thoại này là ý tưởng của cô, nếu cô còn nhớ. Nếu cô chán rồi thì trả điện thoại lại văn phòng cho tôi.

Tôi vội vã đáp lại.

Không, không! Ổn cả mà. Nếu có file tôi sẽ gửi cho anh. Đừng lo. Tôi cứ nghĩ anh đã cho chuyển tất cả email về văn phòng anh rồi chứ???

Cánh kỹ thuật nói họ sẽ xử lý nhanh nhất có thể. Nhưng toàn hội bố láo.

Ngừng một lát, rồi anh ta nhắn, ờ mà, tìm thấy nhẫn chưa?

Suýt thôi. Khách sạn đã tìm thấy, nhưng rồi họ lại làm mất. Toàn thế.

Tôi biết.

Lúc này tôi đã dừng đi bộ và đang đứng dựa vào tường; Tôi biết mình đang kéo dài thời gian trước khi phải vào trong nhà, nhưng tôi không thể nhịn được. Kể ra cũng dễ chịu khi có cuộc nói chuyện ảo này với một người không biết tôi, cũng không biết Magnus hay bất kỳ ai khác. Một lát sau, tôi hối hả gửi lời xưng tội.

Tôi vẫn chưa nói với nhà chồng sắp cưới là tôi đánh mất chiếc nhẫn. Anh có nghĩ như vậy rất tệ hại không?

Im lặng một lát rồi anh ta trả lời:

Sao cô lại phải nói với họ?

Hỏi gì mà nhố nhăng thế? Tôi tròn mắt không tin được và gõ: Nhưng đó là nhẫn của họ!

Gần như ngay lập tức tin nhắn của anh ta nháy sáng.

Không phải nhẫn của họ mà là nhẫn của cô. Không phải chuyện của họ. Chẳng có gì quan trọng cả.

Sao anh ta có thể nói Chẳng có gì quan trọng cả cơ chứ? Tôi gõ trả lời, bập mạnh bàn phím một cách cáu kinh.

Cái của nợ đó là vật GIA TRUYỀN. Giờ tôi sắp sửa ăn tối với họ đây này. Chắc chắn họ chờ đợi thấy chiếc nhẫn trên tay tôi. Cả một việc trọng đại đấy. Cảm ơn.

Im lặng một hồi, tôi nghĩ anh ta đã thôi cuộc trò chuyện. Tôi định đi tiếp thì điện thoại kêu tít tít và một tin nhắn hiện lên.

Cô định giải thích thế nào về vụ mất nhẫn?

Tôi phân vân. Sao mình không tham khảo ý kiến người khác nhỉ ? Chỉnh màn hình cẩn thận, tôi chụp cánh tay quấn băng và gửi ảnh cho anh ta. Năm giây sau anh ta trả lời:

Chắc cô đang đùa.

Cảm thấy nhói lên một chút tự ái, tôi lập tức gõ lại:

Vậy ANH sẽ làm gì nếu ở vào địa vị tôi?

Tôi phần nào hy vọng anh ta sẽ đưa ra một ý tưởng xuất sắc tôi chưa nghĩ tới. Nhưng tin nhắn tiếp sau của anh ta chỉ viết:

Đó là lý do tại sao đàn ông không đeo nhẫn.

Hay lắm. Hừm, quả là hết sức hữu ích. Tôi đang chuẩn bị nhắn lại mấy câu mỉa mai thì có dòng tin thứ hai.

Trông giả lắm. Tháo bớt một lớp băng ra.

Tôi kinh hoàng nhìn tay mình. Có lẽ anh ta nói đúng.

OK. Cảm ơn.

Tôi tháo một lớp băng ra ấn vào trong túi, đúng lúc giọng Magnus vang lên.

“Poppy ơi! Em đang làm gì thế?” Tôi ngẩng lên - anh đang rảo bước đi về phía tôi. Tôi lúng túng nhét vội điện thoại vào túi, đóng chặt lại. Tôi nghe thấy tín hiệu bíp bíp báo tin nhắn mới, nhưng phải để lát nữa mới xem được.

“Anh! Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Đi mua sữa. Nhà hết rồi.” Anh dừng lại trước mặt tôi, đặt hai tay lên vai tôi, cặp mắt nâu của anh nhìn tôi với vẻ dịu dàng thích thú. “Có chuyện gì thế? Em đang trì hoãn phút giây khó chịu à?”

“Làm gì có!" Tôi cười biến báo. “Tất nhiên là không rồi. đang đi lên nhà đây.”

“Anh biết em định nói với anh chuyện gì.”

“Anh... biết á?" Tôi bất giác liếc nhìn cánh tay băng bó rồi lại nhìn đi chỗ khác.

“Em yêu, nghe này. Em phải thôi lo lắng về chuyện các cụ đi. Bố mẹ anh sẽ yêu quý em khi họ hiểu em hơn. Anh đảm bảo đấy. Tối nay mọi người đều sẽ vui vẻ. OK? Em cứ thoải mái tự nhiên đi.”

“OK." Rốt cuộc tôi bèn gật đầu, anh ghì vai tôi, rồi liếc nhìn chỗ băng bó.

“Tay em vẫn đau à? Khổ thân."

Anh thậm chí không nhắc đến chiếc nhẫn. Tôi cảm thấy có tia hy vọng. Lạy Trời, buổi tối hôm nay có thể sẽ trót lọt.

“Thế anh đã báo để bố mẹ biết về buổi diễn tập tối mai ở nhà thờ chưa?"

“Yên tâm." Anh mỉm cười. “Tất cả đều đâu vào đấy rồi.”

Tôi vừa đi vừa khoan khoái nghĩ về điều đó. Ngôi nhà thờ cổ kính bằng đá. Đàn oóc cất lên khi tôi bước vào. Lời thề.

Tôi biết mối quan tâm hàng đầu của một số cô dâu là nhạc, hoa hoặc váy cưới. Nhưng tôi thì chú trọng nhất đến đoạn trao lời thề. Lúc yên vui cũng như khi hoạn nạn... lúc giàu sang cũng như khi nghèo khó... Và nguyện sẽ chung thủy suốt đời... Tôi đã nghe những lời mầu nhiệm này cả đời mình. Ở những đám cưới trong gia đình, trên phim ảnh, thậm chí trong đám cưới Hoàng gia. Cũng những lời ấy đã lặp đi lặp lại như những vần thơ truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Và bây giờ tôi và anh sẽ trao lời thề cho nhau. Điều ấy khiến cho sống lưng tôi ngứa ran như có kiến bò.

“Em sốt ruột chờ đến lúc chúng mình trao lời thề quá,” tôi không nhịn được, mặc dù tôi đã nói điều này với anh đến cả trăm lần rồi.

Có một thời gian rất ngắn, ngay sau khi đính hôn, có vẻ như Magnus nghĩ chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới ở phòng đăng ký. Anh không sùng đạo lắm, bố mẹ anh cũng vậy. Nhưng khi tôi giải thích cặn kẽ cho anh biết cả đời mình tôi mong đợi thế nào đến giây phút trao lời thề ở nhà thờ, anh liền rút lại ý kiến ngay và nói rằng không thể nghĩ ra điều gì tuyệt vời hơn.

“Anh biết.” Magnus siết eo tôi. “Anh cũng vậy.”

“Anh thực sự không ngại nhắc lại những câu cổ lỗ đó chứ?”

“Em yêu, anh nghĩ những câu ấy rất đẹp.”

“Em cũng thấy thế.” Tôi thở phào hạnh phúc. “Rất lãng mạn.”

Mỗi lần hình dung ra mình và Magnus đứng trước giáo đường, tay nắm tay, nói với nhau những câu thề đó bằng giọng rõ ràng âm vang, tôi lại cảm thấy như không có điều gì quan trọng hơn.

Nhưng hai mươi phút sau, khi chúng tôi tiến lại gần nhà, cảm giác an toàn ấm áp của tôi mất dần. Rành rành là ông bà Tavish đã về rồi. Cả ngôi nhà sáng trưng đèn và tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc opera thoát ra từ cửa sổ. Đột nhiên tôi nhớ lại lần bác Antony hỏi tôi nghĩ gì về Tannhauser[3] và tôi đã trả lời là tôi không hút thuốc.

[3] Tên một vở opera nổi tiếng của Richard Wagner. (N.D)

Ôi Chúa ơi. Sao tôi lại không học một lớp cấp tốc về opera chứ?

Magnus mở toang cánh cửa rồi tặc lưỡi.

“Khỉ thật, anh quên chưa gọi cho Tiến sĩ Wheeler. Anh sẽ quay lại ngay.”

Tôi không thể tin nổi. Anh đang lao ù lên cầu thang vào phòng làm việc. Anh không thể bỏ mặc tôi thế này được.

“Magnus!” Tôi cố gắng để giọng mình nghe không quá hoảng hốt.

“Em cứ vào đi! Bố mẹ anh ở trong nhà bếp. À, anh có thứ này cho tuần trăng mật của chúng ta. Em mở ra mà xem!” Anh hôn gió tôi rồi biến mất sau góc hành lang.

Có một cái hộp to đùng buộc ruy băng đặt trên chiếc ghế đệm giữa sảnh. Chà chà. Tôi biết cửa hàng này, hàng đắt tiền đây. Tôi giật tung dây, xé lớp giấy bọc đắt tiền màu xanh nhạt, bên trong là một bộ kimono Nhật màu trắng pha xám in hoa. Đẹp mê hồn, thậm chí có cả một chiếc áo lót đi kèm.

Hứng khởi, tôi lẻn ngay vào căn phòng khách nhỏ chẳng ai dùng bao giờ, cởi áo, mặc chiếc áo lót vào, rồi lại mặc áo của mình ra ngoài. Chiếc áo lót hơi rộng - nhưng vẫn tuyệt đẹp. Mượt mà như lụa và cảm giác sang trọng.

Thật là một món quà đáng yêu. Thực sự là như vậy. Nhưng thành thực mà nói, điều tôi muốn hơn cả lúc này là Magnus ở bên cạnh tôi, nắm tay tôi thật chắc, đem lại cho tôi chỗ dựa tinh thần. Tôi gấp chiếc váy nhét vào giữa đống giấy gói vừa xé, chần chừ câu giờ.

Vẫn không thấy bóng dáng Magnus đâu. Tôi không thể trì hoãn hơn được nữa.

“Magnus à?” Giọng bác Wanda lanh lảnh vang lên từ trong nhà bếp. “Có phải con đấy không?”

“Không phải, cháu Poppy đây ạ!” Cổ họng tôi nghẹn lại, thần kinh bị kích động đến mức giọng tôi nghe như người lạ.

“Poppy à, vào đi cháu!”

Thoải mái nào. Tự nhiên nào. Nào.

Tôi cầm thật chắc chai rượu hướng về phía nhà bếp, trong đó ấm cúng và có mùi nước xốt tỏa ra.

“Cháu chào hai bác, hai bác khỏe không ạ?” Tôi nói một hơi, căng thẳng. “Cháu mua biếu hai bác chai rượu. Hy vọng vừa ý hai bác. Vang đỏ đấy ạ.”

“Poppy.” Bác Wanda ào về phía tôi. Mái tóc rối của bác ấy mới được nhuộm đỏ, bác ấy mặc một trong số những chiếc váy kỳ cục rộng thùng thình làm từ cái trông có vẻ như là vải dù, cùng với đôi xăng đan đế cao su Mary-Jane. Nước da bác ấy xanh xao và chẳng tô điểm gì như mọi khi, mặc dù bác ấy có quệt nguệch ngoạc một lớp son đỏ [Magnus nói mẹ anh cả đời chưa bao giờ tắm nắng, và bác ấy nghĩ rằng những người đi nghỉ chỉ để nằm ườn trên giường chắc chắn là những kẻ thiểu năng, Thế thì tôi là một trong số đó rồi còn gì]. Má bác ấy chạm vào má tôi, tôi cảm thấy một mùi nước hoa quá hạn sử dụng. “Cô-vợ-chưa-cưới đây rồi!” Bác ấy nhấn mạnh từng chữ cẩn thận gần mức giễu cợt. “Vị hôn thê tương lai đây!”

“Đã hứa hôn,” bác Antony đứng dậy từ chiếc ghế bên bàn nói phụ họa. Bác ấy mặc chiếc áo khoác vải tuýt giống như trong ảnh in ở bìa sau cuốn sách bác ấy viết. Bác ấy quan sát tôi với nụ cười nheo mắt làm người ta khó chịu. “‘Chim vàng anh kết duyên với cô bạn lốm đốm, Bông huệ sánh đôi cùng nàng ong’. Thêm một cái nữa vào trong bộ sưu tập của mình, đúng không mình?” Bác ấy nói thêm với vợ.

“Khá chuẩn! Em cần cái bút! Bút đâu?” Bác Wanda lục tìm giữa đống báo đã rải bừa bãi khắp bàn bếp. “Sự nghiệp nữ quyền đã bị tổn hại bởi cách nói ẩn dụ nhí nhố lười suy nghĩ. ‘Kết duyên với cô bạn lốm đốm’. Bác hỏi cháu đấy, Poppy!” Bác ấy nói với tôi, còn tôi thì chỉ cười chiếu lệ.

Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói về cái gì. Không hiểu tẹo nào. Sao họ không thể nói đơn giản: “Chào cháu. Cháu khỏe không?” như những người bình thường chứ.

“Từ góc độ một phụ nữ trẻ, quan điểm của cháu như thế nào về ứng đối văn hóa trước thuyết nhân hình?"

Dạ dày tôi thót lại khi tôi nhận ra bác Antony đang nhìn về phía mình. Ôi lạy thánh mớ bái. Bác ấy đang nói với tôi à?

Thuyết... thuyết... hình quái quỷ gì cơ?

Giá như bác ấy viết các câu hỏi ra giấy đưa tôi rồi cho năm phút để xem xét (có thể cộng thêm cả một cuốn từ điển), chắc tôi sẽ có chút cơ hội tìm ra câu trả lời thông minh. Ý tôi là, tôi đã tốt nghiệp đại học. Tôi đã viết được những tiểu luận với nhiều đoạn đại ngôn trong đó và cả một luận văn. [Luận văn “Nghiên cứu về cử động thụ động liên tục sau phẫu thuật khớp xương đầu gối hoàn toàn” đóng bìa cứng, tôi vẫn còn giữ trong tập hồ sơ bằng nhựa] Giảng viên Ngữ văn của tôi có lần còn nói tôi có “đầu óc tìm tòi” [Nhưng không nói tìm tòi cái gì.] nữa mà.

Nhưng tôi không có năm phút. Bác ấy đang đợi tôi mở miệng. Và có gì đó trong cái nhìn chằm chằm của bác ấy khiến lưỡi tôi cứng đờ.

“Dạ, ừm, ờ... Cháu nghĩ đó là... đó là một cuộc tranh luận thú vị ạ.” Tôi lí nhí nói. “Rất quan trọng trong thời điểm hiện tại, với thế hệ hiện tại. Còn chuyến bay của hai bác thì thế nào ạ? Tôi vội vã thêm vào. Có lẽ chúng tôi nên chuyển sang đề tài phim ảnh hay cái gì đó.

“Không thể nói được.” Bác Wanda đang viết nguệch ngoạc bỗng nhìn lên. “Tại sao người ta lại đi máy bay? Tại sao?”

Tôi không chắc bác ấy có chờ đợi một câu trả lời hay không.

“Dạ, thì... để đi nghỉ và...”

“Bác đã bắt đầu ghi chép để viết một bài nghiên cứu về chủ đề này.” Bác Wanda ngắt lời tôi. “ ‘Hứng thú xê dịch’. Tại sao con người lại cảm thấy bắt buộc phải di chuyển khắp quả địa cầu ? Có phải chúng ta đang lặp lại những con đường di trú cũ của tổ tiên?”

“Mình đã đọc Burrough chưa?” bác Antony hào hứng hỏi ",Không phải sách, luận án tiến sĩ cơ.” „

Thậm chí chưa ai thèm nghĩ đến việc cho tôi cốc nước. Cố gắng không bị chú ý đến, tôi lặng lẽ lẩn vào trong bếp tự rót cho mình một ly rượu vang.

“Bác đoán là Magnus đưa cho cháu chiếc nhẫn ngọc lục bảo của bà nội nó rồi chứ?”

Tôi hốt hoảng nhảy dựng lên. Đã nói đến chuyện nhẫn nhiếc rồi đầy. Giọng bác Wanda có vẻ khang khác, hay là mình tự tưởng tượng ra nhỉ ? Bác ấy có biết chuyện không nhỉ?

“Đúng thế ạ! Chiếc nhẫn... chiếc nhẫn rất đẹp ạ.” Tay tôi run đến nỗi suýt làm đổ rượu.

Bác Wanda không nói gì, chỉ liếc nhìn bác Antony và nhướng lông mày đầy ẩn ý.

Bác ấy làm thế nghĩa là sao? Tại sao lại nhướng lông mày? Họ đang nghĩ gì? Toi rồi, toi rồi, họ sẽ đòi xem nhẫn, mọi việc sẽ vỡ lỡ mất...

“Tay bỏng nên khó đeo nhẫn quá ạ,” tôi tuyệt vọng nói buột ra.

Xong. Đây không phải nói dối nhé. Đúng thế còn gì.

“Bị bỏng à?” Bác Wanda vòng tới cầm bàn tay băng bó của tôi lên xem. “Cháu yêu quý! Cháu phải gặp bác Paul thôi.”

"Paul.” Bác Antony gật đầu. “Đúng rồi. Mình gọi điện cho anh ấy đi, Wanda”

“Đó là hàng xóm của hai bác.” Bác Wanda giải chích. “Bác sĩ da liễu - Giỏi nhất."

Bác ấy đã nhấc điện thoại, quấn sợi dây uốn cong kiểu cổ quanh cổ tay. “Nhà bác Paul ở ngay bên kia đường.”

Ngay bên kia đường?

Tôi đờ người ra vì kinh hãi. Sao mọi việc lại có thể bung bét nhanh chóng đến vậy? Tôi hình dung ra một người đàn ông nhanh nhẹn đeo túi thầy thuốc đi vào phòng bếp nói: “Chúng ta hãy xem nào,” rồi mọi người tập trung xung quanh tôi để nhìn trong khi tôi tháo lớp vải băng ra.

Tôi có nên chạy ào lên tầng tìm diêm không? Hay là nước nóng? Thực lòng mà nói, tôi nghĩ tôi sẽ đau đớn quằn quại nếu phải thú nhận sự thật...

“Khỉ thật! Anh ấy không ở nhà.” Bác Wanda đặt máy xuống.

“Tiếc quá.” Toi xoay sở thốt ra được, đúng lúc Magnus xuất hiện ở cửa phòng bếp, tiếp theo sau là Felix, cậu chào tôi rồi lại tiếp tục vùi đầu vào quyển giáo trình đang đọc dở.

“Mọi người thế nào ạ?” Magnus hết nhìn tôi lại nhìn bố mẹ anh như thể đang cố đánh giá bầu không khí trong phòng. “Mọi người thế nào ạ? Có phải Poppy trông xinh hơn mọi ngày không nào? Cô ấy thật đáng yêu phải không ạ?” Anh nắm một lọn tóc tôi trong tay rồi lại thả rơi xuống.

Giá mà anh đừng làm vậy. Tôi biết anh cố tỏ ra trìu mến, nhưng cử chỉ đó làm tôi hơi ngượng. Bác Wanda có vẻ bối rối, như thế không biết phải trả lời thế nào.

“Rất dễ mến.” Bác Antony cười lịch sự, như thể bác ấy đang ngắm vườn nhà ai đó.

“Con có gọi được cho Tiến sĩ Wheeler không?" Bác Wanda hỏi.

“Có ạ.” Magnus gật đầu. “Anh ấy nói trọng tâm là nguồn gốc văn hóa."

“Thế à, chắc mẹ đã đọc nhầm,” bác Wanda nói, có vẻ không được hài lòng. “Để xem liệu bài của chúng ta có thể được in trong cùng một tạp chí không." Bác ấy quay sang tôi nói, “Tất cả sáu người trong gia đình, cả Conrad và Margot. Nỗ lực gia đình, cháu thấy đấy. Felix làm chú thích. Mọi người đều chung tay!”

Mọi người, trừ mình hiện nháy lên trong đầu tôi.

Thật là vớ vẩn. Bởi vì liệu tôi có muốn viết một bài báo khoa học đăng trên một tạp chí vô danh chẳng ai đọc đến bao giờ? Không. Liệu tôi có làm được thế? Không. Tôi thậm chí có biết nguồn gốc văn hóa là gì không? Không. [Mặc dù tôi khá giỏi về chú thích. Họ có thể giao tôi đảm nhiệm việc đó.]

“Mọi người biết không, Poppy đã có bài đăng trên tạp chí chuyên ngành của cô ấy đấy.” Magnus đột nhiên tuyên bố, như thể anh đã nghe thấy những suy nghĩ của tôi liền nhảy bổ vào bảo vệ tôi. “Đúng không, em yêu?” Anh hãnh diện mỉm cười với tôi. “Đừng khiêm tốn thế.”

“Cháu có bài đăng báo rồi à?" Bác Antony bừng tỉnh nhìn tôi chăm chú hơn bao giờ hết. “A. Hay đấy. Tạp chí nào vậy?"

Tôi nhìn Magnus ngỡ ngàng. Anh nói gì thế không biết?

“Em nhớ chứ,” anh nhắc vở cho tôi. “Chẳng phải em nói là em có bài trong tạp chí định kỳ về vật lý trị liệu gì đó sao?”

Ôi Chúa ơi! Không!

Tôi sẽ xử tử Magnus. Sao anh lại có thể lôi chuyên đó ra nói hả trời?

Cả hai bác Antony và Wanda đều đang đợi tôi trả lời. Thậm chí cả Felix cũng ngẩng đầu nhìn lên với vẻ quan tâm. Họ rõ ràng đang trông chờ tôi thông báo một tin “bom tấn” về tác động văn hóa của vật lý trị liệu lên các bộ lạc phương Bắc hay một điều gì đại loại thế.

“Đó là tờ Họp mặt hằng tuần của các chuyên viên vật lý trị liệu,” cuối cùng tôi lúng búng, mắt dán xuống đất. “Đó không hẳn là một tờ tạp chí định kỳ. Giống... báo ngày hơn ạ. Có lần họ đã đăng một bức thư của cháu.”

“Có phải đó là một bài nghiên cứu không?” bác Wanda hỏi.

“Không ạ! Tôi khó nhọc nuốt nước bọt.“ Mà là cách xử lý khi bệnh nhân có mùi mồ hôi. Cháu nói là có lẽ chúng ta nên đeo mặt nạ phòng hơi ngạt. Đó là... bác biết đấy, một câu nói đùa thôi ạ.”

Im lặng.

Tôi xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

“Nhưng chị có viết luận văn tốt nghiệp mà,” Felix hăm hở nói. “Có lần chị kể với em như thế là gì ?” Ngạc nhiên, tôi quay sang thấy cậu đang nhìn tôi với ánh mắt động viên nghiêm túc.

“Đúng thế. Nhưng chị muốn nói là không phải được đăng báo hay gì cả.” Tôi nhún vai lúng túng.

“Một ngày nào đó em muốn đọc luận văn của chị.”

“Được thôi.” Tôi mỉm cười - nhưng thật lòng mà nói thì thế này quá giống thương hại. Tất nhiên là Felix chẳng muốn đọc, cậu chỉ cố tỏ ra thiện chí. Điều đó chứng tỏ cậu là người đáng mến biết bao, nhưng như vậy khiến tôi cảm thấy thêm bi đát, bởi vì tôi hai chín tuổi còn cậu mười bảy tuổi. Hơn nữa, nếu cậu đang cố làm tăng sự tự tin của tôi trước mặt bố mẹ thì điều đó là vô ích, bởi vì họ thậm chí không buồn lắng nghe.

“Tất nhiên, hài hước là một cách biểu đạt mà người ta cần có trong văn hóa kể chuyện của mình.” Bác Wanda nói đầy hồ nghi. “Em nghĩ là Jacob C. Goodson có một nghiên cứu gì đó khá thú vị về đề tài ‘Tại sao loài người nói đùa’..”

“Tôi tưởng nhan đề là ‘Loài người có nói đùa không?’” Bác Antony chữa lại. “Tất nhiên, luận điểm của anh ta là...”

Và họ lại huyên thuyên tiếp. Tôi thở phào, hai má vẫn nóng bừng. Không thể chịu đựng nổi. Giá ai đó hỏi về kỳ nghỉ, về EastEnders[4] hay bất cứ chuyện gì khác trừ chuyện này.

[4] Tên một phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài BBC One. (N.D)

Ý tôi là tôi yêu Magnus và mọi thứ ở anh. Nhưng mới ở đây có năm phút mà tôi đã suy nhược thần kinh. Làm sao tôi có thể sống sót qua mỗi kỳ Giáng sinh hằng năm đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các cả con cái của chúng tôi đều thông minh tuyệt đỉnh và tôi không thể hiểu những gì chúng nói với nhau còn chúng sẽ coi thường tôi vì tôi không có bằng tiến sĩ?

Có mùi hăng bốc lên trong không khí, tôi đột ngột nhận ra món nước sốt Bologna đang cháy. Bác Wanda thậm chí không nhận ra, vẫn đứng bên cạnh bếp lải nhải về Aristode. Tôi nhẹ nhàng lấy cái thìa trên tay bác ấy và bắt đầu đảo. Cảm tạ Chúa, người ta không cần đoạt giải Nobel cũng làm được việc này.

Rốt cuộc việc chuẩn bị bữa tối cũng giúp tôi cảm thấy mình không phải là người thừa. Nhưng nửa giờ sau chúng tôi vẫn ngồi quanh bàn và tôi quay trở lại với tình trạng bối rối ngậm hột thị của mình.

Thảo nào hai bác Antony và Wanda không muốn Magnus lấy tôi. Rõ ràng họ nghĩ tôi là một đứa bị thịt hoàn toàn. Cả nhà đã ăn món Bologna đến giữa bữa mà tôi vẫn không thể mở miệng nói nói một từ. Thật quá khó. Cuộc nói chuyện hệt như một vụ khủng bố. Hoặc cũng có thể xem như một buổi hòa nhạc. Đúng thế. Tôi là người thổi sáo. Tôi có một giai điệu và tôi rất thích chơi, nhưng không có nhạc trưởng dẫn tôi vào. Vì thế tôi bèn tiếp tục nín thở chờ, rồi sợ hãi đánh bài lui.

“… không may biên tập viên lại có cách nhìn nhận kiểu khác. Vì thế cuốn sách của tôi sẽ không được tái bản.” Bác Antony thốt ra một tiếng buồn bã. “Tant pis”[5]

[5] Tiếng Pháp, có nghĩa là “Đành vậy". (N.D).

Đột nhiên tôi bừng tỉnh. Ít nhất lần này tôi thực sự hiểu câu chuyện và có cái gì đó để nói thêm vào!

“Thật tệ quá!” tôi xen vào tiếp ứng. “Tại sao họ lại không chịu tái bản ạ?"

“Họ cần một lượng độc giả nhất định. Họ cần có cầu.” Bác Antony thở dài điệu bộ. “Ôi chà. Không quan trọng.”

“Tất nhiên là quan trọng chứ ạ!” Tôi thấy thế lại càng hăng máu. “Tại sao tất cả chúng ta không giả vờ là độc giả viết thư cho biên tập viên ca ngợi cuốn sách hết lời và đề nghị tái bản?”

Tôi đã hình dung trong đầu nội dung bức thư. Thưa ngài, tôi thật sốc vì cuốn sách tuyệt vời này bị từ chối tái bản. Chúng tôi có thể in thư với nhiều kiểu chữ khác nhau, gửi từ nhiều vùng khác nhau trên khắp cả nước...

‘‘Thế liệu cháu có bỏ tiền túi ra mua một nghìn quyển không?” Bác Antony nhìn tôi chằm chằm như diều hâu.

“Cháu... ơ..." Tôi ngớ người ra, ấp úng. “Có thể...”

“Bởi vì không may, cháu Poppy ơi, nếu nhà xuất bản in một nghìn cuốn sách ế không bán được, thì bác sẽ lâm vào tình trạng còn tồi tệ hơn.” Bác ấy dành cho tôi một nụ cười dữ tợn. “Cháu có hiểu không?”

Tôi cảm thấy mình ngớ ngẩn toàn tập, chẳng còn gì để nói.

“Có ạ,” tôi lúng búng. “Vâng, cháu... cháu hiểu ạ. Cháu xin lỗi.”

Cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, tôi bắt đầu dọn dẹp chén đĩa. Magnus đang vạch ra giấy lập luận gì đó cho Felix, tôi thậm chí không chắc anh có nghe thấy không. Anh cười lơ đãng với tôi và bóp mông tôi khi tôi đi qua. Nói thật, điều đó cũng chẳng làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng khi chúng tôi ngồi xuống trở lại để ăn bánh tráng miệng, Magnus gõ dĩa leng keng và đứng dậy.

“Con muốn nâng cốc chúc mừng Poppy,” anh nói giọng quả quyết. “Và chào đón cô ấy là thành viên mới của gia đình. Không chỉ xinh đẹp, cô ấy còn là một người chu đáo, vui tính và tuyệt vời. Con là người đàn ông rất may mắn.”

Anh nhìn quanh bàn như thể thách thức người nào không đồng ý với mình, tôi bèn ném cho anh một nụ cười biết ơn.

“Con cũng muốn nhiệt liệt chúc mừng bố mẹ trở về nhà!" Magnus nâng ly lên và bố mẹ anh đều gật đầu đáp lại. “Chúng con rất nhớ bố mẹ lúc bố mẹ đi vắng ạ!”

“Con không nhớ,” Felix nói, bác Wanda liền cười phá lên.

“Tất nhiên là con không nhớ gì bố mẹ rồi, đồ quỷ!”

“Và cuối cùng.” Magnus lại gõ ly lần nữa để thu hút sự chú ý “Tất nhiên... Chúc mừng sinh nhật mẹ ạ! Cả nhà chúc mẹ sinh nhât vui vẻ ạ!" Anh làm hiệu hôn gió mẹ mình ở bên kia bàn.

Cái gì? Anh vừa nói cái gì?

Nụ cười của tôi đóng băng trên môi.

“Nghe này, nghe này!" Bác Antony nâng ly. “Chúc mừng sinh nhật mình, vợ yêu quý của tôi."

Hôm nay là sinh nhật mẹ anh ư? Nhưng anh chẳng nói gì với mình cả. Mình không có tấm thiệp nào, không có món quà nào. Sao anh có thể làm vậy?

Đàn ông đúng là đồ bỏ đi.

Felix đã rút từ dưới ghế ra một gói quà trao cho bác Wanda.

"Magnus,” tôi tuyệt vọng thì thầm khi anh ngồi xuống. “Sao anh không nói trước cho em biết hôm nay là sinh nhật bác. Anh chẳng bao giờ nói gì cả! Lẽ ra anh phải nói với em chứ!"

Tôi gần như lắp bắp vì sợ hãi. Lần gặp mặt đầu tiên của tôi với bố mẹ anh kể từ khi chúng tôi đính hôn, họ không thích tôi, và bây giờ là thế này.

Magnus trông có vẻ kinh ngạc. “Em yêu, có chuyện gì không ổn vậy?”

Sao anh lại có thể cù lần đến thế?

“Nếu biết thì em đã mua quà cho bác!" Tôi nói nhỏ, giọng lẫn trong tiếng trầm trồ “Tuyệt vời, Felix!”của bác Wanda trước món quà của Felix mà bác ấy đang mở ra, một cuốn sách có nào đó.

“À!" Magnus phẩy tay. “Mẹ chẳng để ý đâu. Em đừng lo. Em là một thiên thần và mọi người đều yêu quý em. À thế nào, em có thích cái cốc vại không?"

“Cái gì cơ?" Tôi thậm chí không thể hiểu anh đang nói gì.

“Cái cốc vại ‘Mới Cưới’ ấy. Anh treo nó trên cái giá mắc áo trong sảnh mà? Cho tuần trăng mật của chúng ta ấy?” Anh gợi ý trước vẻ mặt nghệt ra của tôi “Anh có nói với em rồi! Anh nghĩ là khá hay.”

“Em không thấy cái cốc vại nào cả." Tôi nhìn anh trừng trừng. “Em nghĩ anh tặng em cái hộp to buộc ruy băng chứ."

“Hộp to nào cơ?” anh hỏi, đến lượt anh trông bối rối.

“Và bây giờ, mình thân yêu,” bác Antony làm ra vẻ trịnh trọng nói với bác Wanda, “tôi không ngại nói với mình là tôi có phần hoang phí với mình năm nay. Chờ tôi một phút nhé...”

Bác ấy đứng dậy đi ra ngoài sảnh.

Ôi Chúa ơi. Ruột gan tôi bỗng dưng lộn tùng phèo. Không. Cầu trời. Không...

“Em nghĩ...” Tôi bắt đầu, giọng lạc đi. “Em nghĩ chắc có lẽ em đã... nhầm lẫn...”

“Cái đồ...” Tiếng quát cáu kỉnh của bác Antony dội từ ngoài sảnh vào. “Chuyện gì thế này?”

Một lát sau bác ấy trở lại phòng, tay cầm chiếc hộp. Một đống lộn xộn. Giấy bọc bị xé rách linh tinh. Chiếc áo kimono thòi ra ngoài. Máu dồn hết cả lên đầu tôi.

“Cháu thực sự rất xin lỗi...” Tôi gần như không nói được ra thành từ. “Cháu cứ tưởng... tưởng đó là quà của cháu. Thành ra cháu... cháu mở ra.”

Im lặng chết người. Mọi gương mặt đều sửng sốt, kể cả Magnus. “Em yêu...” anh bắt đầu một cách yếu ớt, rồi ngưng bặt như thể không nghĩ ra gì để nói.

“Đừng lo!” bác Wanda nhanh nhảu nói. “Đưa nó cho em. Em không để ý giấy bọc đâu.”

“Nhưng có một thứ nữa!” Bác Antony bực dọc chọc tay vào lớp giấy gói. “Cái mẩu kia đâu rồi ? Nó có trong đó không?”

Đột nhiên hiểu ra bác ấy đang nói về cái gì, tôi thầm rên rỉ. Mỗi lần tôi nghĩ sự việc không thể tồi tệ hơn được nữa thì nó lại càng xuống dốc không phanh, lại tìm đến những tầng đáy kinh khủng hơn.

“Cháu biết... cái bác định nói...” Tôi lắp bắp, mặt đỏ như gấc. “Cái này ạ?” Tôi kéo ra một mẩu áo lót từ bên dưới áo ngoài, mọi người liền dán mắt vào nó, sửng sốt như bị điện giật.

Tôi đang ngồi ở bàn ăn tối, mặc áo lót của mẹ chồng tương lai. Hệt như trong một cơn ác mộng mà bạn tỉnh giấc và nghĩ: “Lạy thánh mớ bái! Ơn Trời điều đó chỉ là giấc mơ!"

Những khuôn mặt quanh bàn đều đờ ra, quai hàm xệ xuống giống như một dãy phiên bản của bức tranh Tiếng thét.

“Cháu sẽ... cháu sẽ mang nó đi giặt khô là hơi,” cuối cùng tôi lí nhí không ra tiếng. “Cháu xin lỗi ạ.”

OK. Vậy là buổi tối hôm nay đã diễn ra tồi tệ hết mức có thể. Chỉ có một giải pháp duy nhất, đó là uống rượu liên tục cho tới khi các dây thần kinh của tôi trở nên tê liệt hoặc là tôi say khướt không biết trời đất gì nữa. Cái nào đến trước cũng thế.

Bữa tối đã xong, và coi như mọi người đã bình tâm trở lại sau sự cố áo lót. Cứ tạm cho là thế đi.

Thực tế là họ đã quyết định lấy đó làm chuyện tiếu lâm trong gia đình. Như thế chứng tỏ họ rất tử tế, nhưng như thế cũng có nghĩa là bác Antony liên tục có những nhận xét khôi hài một cách tẻ nhạt như kiểu “Chúng ta ăn sô cô la nhé ? Không phải Poppy đã ăn hết rồi đấy chứ?" Tôi biết mình cần cảm nhận sự hóm hỉnh, nhưng mỗi lần như thế tôi lại co rúm người.

Bây giờ chúng tôi đang ngồi trên những chiếc ghế sofa kiểu cũ, mấp mô trong phòng khách chơi trò xếp chữ Scrabble. Cả gia đình Tavish đều nghiện chơi Scrabble. Họ có một tấm bảng đặc biệt, xoay được, những miếng gỗ sáng bóng và thậm chí một cuốn sổ bọc da trong đó ghi chép kết quả chơi từ hồi năm 1998. Hiện tại bác Wanda là người dẫn đầu, Magnus đứng thứ hai với số điểm sát nút.

Bác Antony chơi đầu tiên, và xếp được chữ OUTSTEP (74 điểm). Bác Wanda xếp được IRIDIUMS (65 điểm). Felix xếp được chữ CARYATID (80 điểm). Magnus xếp đuợc chữ CONTUSED (65 điểm). [Hoàn toàn không hiểu phần lớn những từ này có nghĩa gì.] Và tôi xếp được chữ STAR (5 điểm).

Ở nhà tôi, “STAR" đã là một từ hay. Năm điểm đã là một kết quả tương đối tử tế. Đáng lẽ bạn không phải nhận những cái nhìn thương hại hay những tiếng hắng giọng và cảm thấy như một kẻ thảm bại.

Thông thưòng thì tôi không hay hồi tưởng về quá khứ. Đó không phải thói quen của tôi. Nhưng giờ ngồi đây, đờ người thất bại, cong đầu gối, hít vào mùi nhà Tavish ẩm mốc sách vở, thảm len và lò sưởi gỗ kiểu cũ, tôi không thể không nhớ lại ngày xưa. Chỉ một khe mở hé. Chỉ một cửa sổ bé xíu của ký ức. Chúng tôi ở trong phòng bếp. Tôi và các em trai tôi, Toby và Tom, ăn bánh mì nướng và mứt Marmite quanh bảng chơi xếp chữ. Tôi nhớ rất rõ, tôi thậm chí có thể ngửi thấy hương vị mứt Marmite. Toby và Tom trở nên thất vọng đến nỗi hai đứa làm một đống miếng xếp chữ bằng giấy mặc mọi người lấy bao nhiêu cũng được. Cả phòng ngập trong những mẩu giấy cắt làm bốn với những chữ cái viết nguệch ngoạc bằng bút bi. Tom lấy cho mình sáu chữ Z và Toby có mười chữ E. Nhưng hai đứa vẫn chỉ ghi được khoảng bốn điểm mỗi lượt, rốt cuộc kết thúc bằng một trận ẩu đả, hò hét: “Thế là không công bằng! Không công bằng!”

Cảm thấy nước mắt sắp trào ra, tôi chớp mắt liên hồi. Tôi đang xử sự thật ngu ngốc. Lố bịch. Thứ nhất, đây là gia đình mới của tôi và tôi đang cố gắng hòa nhập với họ. Thứ hai, Toby và Tom đều lớn cả rồi và đã đi học ở xa. Hai đứa đã vỡ giọng rồi, Tom còn để râu nữa. Chúng tôi không bao giờ chơi Scrabble. Tôi thậm chí không biết cái bộ bàn chơi ở đâu. Thứ ba...

“Poppy ơi?”

“Dạ. Vâng! Em đang... cố tìm ra từ..."

Chúng tôi đã sang ván thứ hai. Bác Antony đã mở rộng từ OUTSTEP thành từ OUTSTEPPED. Bác Wanda đã đồng thời xếp được từ OD [Có vẻ đó là một từ. Tôi thật ngờ nghệch.] và OVARY. Felix xếp được từ ELICIT, còn Magnus xếp được từ YUK. Felix không chấp nhận từ này, nhưng nó có trong từ điển, hơn nữa với từ ấy Magnus ghi được rất nhiều điểm. Bây giờ Felix đang ra ngoài pha cà phê còn tôi thì loay hoay vô vọng với những miếng xếp chữ gần năm phút rồi.

Tôi muốn về mà không nhấc nổi mình đứng lên được, tôi xấu hổ quá. Lẽ ra tôi không nên đồng ý chơi. Tôi nhìn chằm chằm vào những chữ cái ngu xuẩn, thực sự đây là từ khả dĩ nhất tôi có thể tạo ra.

“P-I-G," bác Antony cẩn thận đánh vần từng chữ trong khi tôi đặt các miếng xếp xuống. “Pig. Là... động vật, bác hiểu thế đúng không?"

“Giỏi lắm!" Magnus sôi nổi nói. “Sáu điểm!"

Tôi không thể nhìn anh. Tôi khổ sở sờ soạng lấy hai miếng xếp nữa. A và L Như thế thì được tích sự gì!

“Chị Poppy ơi," Felix quay trở lại với một khay cà phê. “Điện thoại của chị đang kêu trong phòng bếp. Chị xếp được từ gì thế? Ô, ‘Pig’ à." Miệng cậu ấy co rúm khi nhìn vào bảng chơi, và tôi thấy bác Wanda ném cho cậu ấy một cái chau mày cảnh cáo.

Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.

“Cháu xin phép vào bếp xem ai gọi điện thoại ạ,” tôi nói. “Có thể có việc gì quan trọng."

Tôi chuồn khỏi phòng bếp, lôi điện thoại khỏi túi và tựa vào bàn bếp. Có ba tin nhắn của Sam, gửi hai tiếng trước, bắt đầu bằng “Chúc may mắn.” Rồi hai mươi phút sau anh ta viết: “Có chuyện làm phiền,” sau đó là “Cô còn đó không?”

Điện thoại cũng là anh ta gọi. Tôi nghĩ mình nên xem có chuyện gì. Tôi vừa quay số máy anh ta trong tâm trạng rầu rĩ, vừa nhặt nhạnh những mẩu bánh sinh nhật còn sót lại trên bàn bếp.

“Tốt lắm. Poppy. Cô giúp tôi một việc này được không ?” Anh ta nói ngay khi điện thoại được thông. “Tôi không ngồi ở bàn làm việc, điện thoại của tôi lại có vấn đề. Tôi cần gửi thư cho Viv Amberley mà không gửi đi được. Cô giúp tôi nhé?”

“À đúng rồi, Vivien Amberley," tôi bắt đầu vẻ hiểu biết, rồi lập tức dừng lại ngay.

Có lẽ tôi không nên để lộ ra là mình đã đọc toàn bộ thư từ liên quan đến Vivien Amberley. Cô ta đang làm ở bộ phận Chiến lược nhưng đã xin việc ở một công ty tư vấn khác. Sam muốn giữ cô ta lại bằng mọi giá nhưng không kết quả. Và bây giờ cô ta báo sẽ thôi việc vào ngày mai.

OK. Tôi biết tôi đã tọc mạch vào việc của người khác. Nhưng khi bạn bắt đầu đọc thư của người khác, bạn không thế ngừng được. Bạn phải biết chuyện gì đã diễn ra. Bạn nghiện lần theo chuỗi thư trả lời qua lại và luận ra câu chuyện. Lúc nào cũng đi ngược lại thời gian. Giống như quấn lại những cuộn phim nhỏ về cuộc đời ấy.

“Tôi sẽ rất biết ơn cô,” Sam nói, “nếu cô có thể gửi cho cô ấy một thư ngắn từ một trong những địa chỉ của tôi. Gửi tới vivienamberley@ skyhinct.com, cô đã ghi được chưa?”

Đúng thật là. Tôi là thư ký riêng của anh ta chắc?

“À... rồi rồi,” tôi miễn cưỡng nói, nhập địa chỉ mail của cô ta. “Tôi viết gì đây?”

“Chào Viv. Tôi rất muốn thảo luận kỹ lưỡng lần nữa với cô. Mong cô gọi điện để thu xếp một cuộc gặp ngày mai bất cứ lúc nào thuận tiện. Tôi tin chúng ta sẽ tìm ra giải pháp nào đó. Sam.”

Tôi bấm cẩn thận, sử dụng bàn tay không quấn băng – rồi ngập ngừng.

“Cô đã gửi chưa?” Sam hỏi.

Ngón tay cái của tôi ở trên phím sẵn sàng ấn Gửi. Nhưng tôi không thể làm được.

“Alô?”

“Đừng gọi cô ấy là Viv," tôi buột miệng. “Cô ấy không thích thế đâu. Cô ấy thích được gọi là Vivien.”

“Cái gì?” Giọng Sam nghe sửng sốt. “Cái con khỉ.."

“Cô ấy nói thế trong một bức thư cũ được gửi chuyển tiếp tới hộp thư này. Cô ấy đề nghị Peter Snell đừng gọi cô ấy là Viv, nhưng anh ta không để ý. Jeremy Atheling cũng không để ý tới điều đó. Và bây giờ cả anh cũng gọi cô ấy là Viv!”

Im lặng một lát.

“Poppy,” cuối cùng Sam nói, và tôi hình dung ra cặp lông mày rậm của anh ta nhíu lại. “Cô đọc thư từ của tôi à?”

“Làm gì có!” tôi chống chế. “Tôi chỉ liếc qua vài cái...”

“Cô chắc chắn về vụ Viv này chứ?”

“Đúng thế! Đương nhiên!”

“Tôi sẽ tìm xem cái thư đó bây giờ...” Tôi cho một ít vụn kem vào miệng trong lúc chờ đợi – rồi Sam quay lại ở đầu máy bên kia.

“Cô nói đúng!”

“Tất nhiên là tôi đúng!”

“OK. Cô có thể đổi tên cô ấy sang Vivien được không?”

“Chờ một chút...” Tôi sửa bức thư rồi gửi đi. “Xong rồi.”

“Cảm ơn cô. Cô đã cứu cho tôi một bàn thua trông thấy. Cô rất nhạy bén. Cô lúc nào cũng nhạy bén như vậy à?”

Đúng thế đấy. Tôi nhạy bén lắm, thế nên từ Scrabble duy nhất tôi có thể tìm ra là “con lợn.”

“Vâng, lúc nào tôi cũng nhạy bén” tôi nói giọng tự trào, nhưng tôi không nghĩ anh ta nhận ra.

“Ờ, tôi nợ cô lần này. Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn buổi tối của cô. Chỉ vì đây là một tình huống tương đối khẩn cấp.”

“Đừng lo. Tôi hiểu vấn đề.” Tôi nói một cách hiểu biết. “Anh biết không, tôi tin chắc là Vivien thực sự muốn ở lại Tập đoàn Tư vấn Bạch Cầu.”

Á á. Tôi lỡ lời rồi.

“Ồ vậy ư? Tôi cứ nghĩ cô không đọc thư của tôi.”

“Tôi không hề!” tôi vội vã nói. “Ý tôi là... anh biết đấy. Có thể là một hai cái. Đủ để có ấn tượng.”

“Ấn tượng!” Anh ta cười phá lên. “Được rồi, cô Poppy Wyat, ấn tượng của cô thế nào? Tôi đã hỏi ý kiến của mọi người, sao cô không quẳng cái ý kiến đáng giá hai xu của cô vào luôn một thể? Tại sao chiến lược viên hàng đầu của chúng tôi lại muốn bỏ sang làm cho một công ty nhỏ hơn trong khi tôi sẵn sàng đáp ứng cho cô ta mọi thứ cô ta muốn, từ thăng tiến, tới tiền bạc, tới vị trí nổi bật hơn...”

“Hừm, đó chính là vấn đề,” tôi cắt lời anh ta, lấy làm khó hiểu. Anh ta chắc phải nhận ra chứ? “Cô ấy không muốn bất cứ cái gì trong những thứ đó. Cô ấy thực sự mệt mỏi vì sức ép, đặc biệt là những vụ đài báo. Giống như cái lần cô ấy phải lên Đài phát thanh kênh 4 mà không hề được báo trước ấy.”

Đầu kia im lặng một hồi lâu.

“OK... chuyện quỷ quái gì thế này?” cuối cùng Sam nói. “Làm thế nào mà cô biết được một việc như thế?”

Lần này không có cách nào chạy tội rồi.

“Ở trong đánh giá hằng năm của cô ấy” cuối cùng tôi thú nhận. “Lúc nãy trong tàu điện tôi chẳng có việc gì làm, và bản đánh giá ở trong một tài liệu gửi kèm..."

“Cái đó không hề có trong đánh giá hằng năm của cô ấy.” Giọng anh ta cáu kỉnh. “Hãy tin tôi, tôi đã đọc đi đọc lại cái tài liệu đó, và không có đoạn nào về việc xuất hiện trên đài báo..."

“Không phải cái gần đây nhất.” Tôi nhăn mặt bối rối. “Mà là trong đánh giá hằng năm của cô ấy ba năm trước.” Tôi không thể tin nổi mình đang thú nhận đã đọc cả cái đó nữa. “Ngoài ra cô ấy viết trong thư gửi cho anh lúc đầu rằng ‘Tôi đã nói với anh những vấn đề của tôi, chẳng ai để ý đến cả.’ Tôi nghĩ đó là điều cô ấy muốn nói.” Thực tế là tôi cảm thấy đồng cảm tuyệt đối với Vivien. Tôi cũng sẽ hoảng sợ nếu phải lên Đài 4. Giọng điệu của tất cả những ngưòi dẫn chương trình đều nghe giống hệt như bác Antony và bác Wanda.

Lại một hồi im lặng nữa, lâu đến nỗi tôi tự hỏi không biết Sam còn đó không.

“Có lẽ cô có lý,” cuối cùng Sam nói. “Có lẽ cô có lý.”

“Đó chỉ là một ý kiến,” tôi lập tức nhún nhường. “Ý tôi là, tôi có thể sai lầm.”

“Nhưng tại sao cô ấy lại không nói điều này với tôi?”

“Có thể là cô ấy ngại.” Tôi nhún vai. “Có thể cô ấy nghĩ là đã đề cập đến rồi mà anh chẳng làm gì cả. Có thể cô ấy nghĩ đơn giản hơn cả là chuyển chỗ làm cho xong.”

“OK.” Sam thở phào. “Cảm ơn cô. Tôi sẽ lần theo hướng này. Rất mừng là tôi đã gọi cho cô, và xin lỗi đã làm gián đoạn buổi tối của cô.

“Không có vấn đề gì.” Tôi khom vai buồn rầu và lại nhón vài mẩu vụn bánh nữa. “Thực lòng, tôi vui vì có cớ thoát ra.”

“Thú vị đến thế cơ à?” Giọng anh ta nghe thích thú. “Cái tay băng bó thế nào?”

Tin tôi đi, cái tay băng bó là vấn đề cỏn con nhất mà tôi gặp phải.”

“Có chuyện gì thế?”

Tôi hạ thấp giọng, liếc nhìn cánh cửa. “Chúng tôi đang chơi xếp chữ Scrabble. Đúng là một cơn ác mộng.”

“Scrabble?” Anh ta nghe có vẻ ngạc nhiên. “Trò chơi này rất thú vị mà.”

“Không chú vị chút nào khi anh đấu với một gia đình toàn cao thủ. Họ toàn xếp những từ như là ‘iridium’. Còn tôi thì xếp được từ ‘con lợn’”

Sam phá lên cười.

“Rất vui là anh thấy điều đó khôi hài,” tôi rầu rĩ nói.

“OK, thôi nào.” Anh ta thôi không cười nữa. “Tôi còn nợ cô một việc. Hãy cho tôi biết các chữ cái của cô. Tôi sẽ tìm cho cô một từ hay.”

“Ai mà nhớ được!” Tôi trợn tròn mắt. “Tôi đang ở trong phòng bếp”

“Cô chắc chắn phải nhớ được vài chữ chứ! Cố lên.”

“Được rồi. Tôi có một chữ W. Và một chữ Z.” Cuộc trò chuyện này kỳ cục đến mức tôi không nhịn nổi, bèn cười khúc khích.

“Hãy vào nhìn các chữ còn lại đi. Gửi tin nhắn cho tôi. Tôi sẽ tìm cho cô một từ.”

“Tôi tưởng anh đang ở hội thảo ?"

“Tôi có thể ở hội thảo và chơi Scrabble cùng một lúc.”

Anh ta có đang nghiêm chỉnh không nhỉ ? Đây là ý kiến nhố nhăng nhất, khó tin nhất mà tôi từng nghe.

Hơn nữa, như thế sẽ là ăn gian.

Vả lại, ai biết là anh ta có giỏi chơi trò Scrabble thật không? “OK,” tôi nói sau một lúc. “Anh được nhận vào cuộc.”

Tôi tắt máy quay lại phòng khách, trên bảng chơi lại đã sinh thêm một đống những từ hóc búa. Ai đó đã xép từ UG. Đó thật sự là một từ tiếng Anh à? Nghe như tiếng Eskimo.

“Mọi việc ổn cả chứ, Poppy?" Bác Wanda nói bằng giọng vui tươi giả tạo đến độ ngay lập tức tôi hiểu là họ vừa nói chuyện về tôi. Có lẽ họ vừa bảo Magnus rằng nếu anh lấy tôi thì họ sẽ từ anh và không cho một xu nào cả hay đại loại thế.

“Ổn cả ạ!" Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ. “Đấy là điện thoại của bệnh nhân.” Tôi bổ sung, ngón tay bắt chéo sau lưng. “Thỉnh choảng cháu tư vấn qua điện thoại, vì thế cháu có thể phải gửi tin nhắn, nếu mọi người không phiền ạ?”

Thậm chí chẳng ai trả lời. Tất cả lại đang khom người trước những miếng xếp chữ.

Tôi chỉnh điện thoại để màn hình lấy hết bảng chơi và khay chữ của tôi. Sau đó tôi ấn phím chụp ảnh.

“Cháu chụp một tấm ảnh gia đình ạ!” tôi nói nhanh khi những khuôn mặt ngẩng lên theo phản xạ trước ánh đèn flash. Tôi liền gửi ảnh cho Sam.

“Đến lượt em đấy, Poppy,” Magnus nói. “Em có cần anh giúp không, em yêu?” anh hạ giọng nói nhỏ.

Tôi biết anh đang cố tỏ ra tốt bụng. Nhưng có cái gì đó trong cách anh nói làm tôi cảm thấy tự ái.

“Không sao đâu, cảm ơn anh. Em làm được mà.” Tôi bắt đầu đưa đi đưa lại những miếng xếp chữ trên khay của mình, cố gắng trông ra vẻ tự tin.

Sau một hai phút, tôi liếc xuống điện thoại, để xem có tin nhắn nào lặng lẽ đến không - nhưng chẳng có gì cả.

Mọi người đều đang tập trung vào những miếng xếp chữ của mình hoặc nhìn vào bảng chơi. Không khí im lặng căng thẳng như trong phòng thi. Tôi di lòng vòng vị trí của các miếng xếp chữ mỗi lúc một nhanh hơn, thầm cầu mong một từ kỳ diệu sẽ lóe lên trong đầu Nhưng bất kể tôi làm gì, đây vẫn là một tình huống bi bét. Tôi có thể xếp từ RAW. Hoặc là WAR.

Và điện thoại của tôi vẫn im lặng. Chắc Sam nói đùa về chuyện giúp tôi. Tất nhiên là anh ta nói đùa. Tôi tự thấy xấu hổ. Anh ta sẽ nghĩ gì khi thấy bức ảnh một bàn chơi Scrabble xuất hiện trên điệr thoại của mình đây?

“Cháu đã nghĩ ra chưa, Poppy ?" Bác Wanda cất lời, giọng động viên, như thể tôi là một đứa bé thiểu năng trí tuệ vậy. Tôi chợt nghĩ khi tôi ra phòng bếp, liệu Magnus có nhắc bố mẹ anh hãy đối xử nhẹ nhàng với tôi không nhỉ.

“Cháu đang phân vân giữa các lựa chọn ạ.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ.

OK. Tôi phải quyết định thôi. Tôi không thể trì hoãn hơn đươc nữa. Tôi sẽ xếp chữ RAW.

Không, WAR.

Ồi, có gì khác biệt đâu?

Lòng chán nản, tôi đặt chữ A và W xuống bảng, đúng lúc điện thoại báo có tin nhắn.

WHAIZLED. Dùng chữ D trong từ OUTSTEPPED. Điểm nhân ba, cộng 50 điểm thưởng.

Ôi Chúa ơi.

Tôi không thể nhịn được cười, bác Antony liền ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu.

“Cháu xin lỗi,” tôi nói nhanh. “Chỉ là vì... bệnh nhân của cháu nói đùa." Điện thoại của tôi lại nháy nữa.

À, đấy là tiếng địa phương Scotland. Được Robert Burns sử dụng.

“Thế nào, từ cháu xếp đấy à, Poppy?” Bác Antony liếc nhìn sản phẩm thảm hại của tôi. ‘Raw’? Hay quá. Giỏi lắm!”

Sự hồ hởi của bác ấy thật khiến người ta đau.

“Cháu xin lỗi," tôi nói nhanh. “Cháu nhầm. Sau khi nghĩ lại, cháu thấy là thay vào đó cháu sẽ xếp từ này.”

Tôi cẩn thận xép từ WHAIZLED lên bảng và ngồi lùi lại, nét mặt tỉnh bơ.

Một sự im lặng kinh ngạc bao trùm.

“Poppy, em yêu,” cuối cùng Magnus nói. “Phải là một từ đích thực, em biết đấy. Em không thể phịa ra...”

“Ơ, anh không biết từ đó sao?” Tôi làm bộ ngạc nhiên. “Em xin lỗi. Em cứ nghĩ đó là từ khá phổ biến.”

“Whay-zled?” bác Wanda đánh vần đầy hồ nghi. “Why-zled? Chính xác là cháu đánh vần như thế nào?”

Ôi Chúa ơi. Tôi hoàn toàn không có một ý tưởng quái quỷ nào. “Ờ... tùy thuộc vào từng vùng ạ. Tất nhiên đây là thổ ngữ của Scotland,” tôi bổ sung với vẻ hiểu biết, cứ như thể tôi là Stephen Fry. [Ý tôi là Stephen Fry - người dẫn chương trình trò chơi truyền hình QI, không phải diễn viên trong Jeeves và Wooster đâu. Mặc dù có lẽ Jeeves cũng biết tương đối về thơ của Burns.] Từ này được Robert Burns dùng. Hôm rồi cháu mới theo dõi một phóng sự về nhà thơ này. Thực ra đó là một trong những nhà thơ yêu thích của cháu.”

“Anh không biết là em thích Burns đấy.” Magnus trông có vẻ sửng sốt.

“Ơ, em thích mà.” Tôi nói thuyết phục hết mức có thể. “Em vẫn thích nhà thơ này.”

“Từ ‘whaizled’ này xuất hiện trong bài thơ nào vậy?” bác Wanda không chịu bỏ cuộc.

“Trong...” Tôi nuốt nước bọt khó khăn. “Trong một bài thơ rất hay ạ. Ngay lúc này thì cháu không nhớ nhan đề, nhưng lời thì đại loại như thế này...”

Tôi ngập ngừng, cố gắng hình dung ra lời thơ của Burns nghe như thế nào. Tôi đã từng nghe vài bài ở buổi liên hoan tất niên truyền thống của Scotland, nhưng chẳng hiểu một chữ nào.

“Twas whaizled... khi wully whaizle... rên. Đại loại thế ạ!” Tôi dừng phắt lại, mặt tươi roi rói. “Cháu không làm chán tai mọi người nữa.”

Bác Antony ngẩng đầu sau một hồi tra cứu từ điển, tập “N-Z” mà bác ấy ngay lập tức cầm lên khi tôi đặt các miếng xếp chữ xuống.

“Khá đúng.” Bác ấy có vẻ hơi bối rối. “Whaizled. Từ địa phương Scotland, có nghĩa là ‘wheezed’. Ờ, ờ, rất khá đấy.”

“Hoan hô Poppy.” Bác Wanda tính điểm. “Như vậy là điểm nhân ba, cộng với năm mươi điểm thưởng... như vậy là... một trăm ba mốt điểm! Hiện tại cháu là người dẫn đầu!”

“Một trăm ba mốt điểm à ?” Bác Antony giật tờ giấy trên tay bác Wanda. “Mình có chắc không?”

“Chúc mừng chị Poppy!” Felix nghiêng người bắt tay tôi.

“Có gì nhiều nhặn đâu.” Tôi hớn hở một cách nhũn nhặn. “Chúng ta tiếp tục chơi nhé ?”