Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 39: Di chứng hội dâng hương




Tiểu Thạch như một trận gió, đột nhiên đến cũng đột nhiên đi.

Tiểu Mãn nghe nói hắn trực tiếp trở về trấn trên, cầm khăn thêu trong tay sửng sốt. Cốc Vũ nhìn ở trong mắt hỏi nàng thế nào, Tiểu Mãn cười nhẹ, "Cũng không có gì, chỉ là muốn thêu cho xong cành liễu xanh lên khăn, Tam tiểu thư thích nhất thanh liễu, đã lâu ta không gặp nàng, định nhờ Thạch Bộ đầu mang đi."

Cốc Vũ bĩu môi, "Tỷ, không nên, một Bộ đầu và một thiên kim tiểu thư, sao có thể lén tặng đồ. Ngươi nói Tiểu Thạch người này có kỳ quái hay không, lúc trước hắn không phải nói mình kêu Tiểu Thạch, sau này vào nha môn đổi thành Thạch Trung, nhưng bây giờ hy vọng người ta gọi hắn là Tiểu Thạch, sửa tới sửa lui không biết tên gì! Buồn cười!"

Tiểu Mãn hé miệng cười, "Không gì, lúc làm việc chính là Thạch Trung, ngày thường kêu Tiểu Thạch cũng được."

Làm thế nào Cốc Vũ cũng không thoải mái với Tiểu Thạch, tại kia ngấm ngầm hại người nói: "Nhà chúng ta có Tiểu Thạch, nhiều quá cũng không tốt!"

Mọi người không biết nàng nói lời này là có ý gì, nhưng Tiểu Mãn biết, đơn giản trong tên tiểu dượng có chữ thạch, nhị cô cô mỗi lần kêu đều là Tiểu Thach,  Thạch tử nhi, Cốc Vũ và Tiểu Mãn ở sau lưng cũng nói qua, lần này nói như vậy có hàm nghĩa khác.

Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Cốc Vũ liếc một cái, "Ngươi nha đầu nghĩ đến chỗ nào đi!"

Thời tiết nóng bức, ngốc ở nhà trong lòng luôn bức bối. Cốc Vũ thấy Tiểu Mãn không muốn thêu hoa, nghĩ ở đây nàng không có bạn, dĩ nhiên là buồn, mình dù sao cũng có Tiểu Hà hợp ý, đành phải nói: "Tỷ, hay là lần tới ta đi trấn trên ngươi cũng đi, dù sao hiện tại trong nhà cũng không thiếu gì, chỉ cần chờ Nhị bá phụ bên kia xây phòng ở, đến lúc đó chúng ta ở nhà ngói lớn, sẽ cần mua thêm một vài thứ, ngươi đi trấn trên tìm Tam tiểu thư tâm sự, thuận tiện mua thêm một ít trướng mành gì đó, về sau dùng được."

Bởi vậy Tiểu Mãn động tâm, lâu rồi nàng không ra khỏi cửa, lại nói cá tính Tam tiểu thư sang sảng, tuy Tiểu Mãn yên tĩnh, nhưng hai người ở chung hài hoà, mỗi lần đi nhất định muốn ngủ lại, cũng từng nói qua cưỡi ngựa đến Đào trang, chung quy một nữ tử không làm được.

Cốc Vũ đã nói như vậy, Tiểu Mãn tự nhiên đáp ứng.

Lí Hà Thị nghe nói hai tỷ muội muốn đi trấn trên, thần bí hề hề đi lại kêu các nàng.

Cốc Vũ làm như không thấy cũng không nghe, nàng nhìn không được bộ dáng thần bí của Lí Hà Thị. Lí Hà Thị vì tỏ vẻ đối với các nàng bên này tốt, thường cho Cốc Vũ các nàng bảo bối nàng cất giữ, không gì khác hơn hoa quả điểm tâm, vải dệt xiêm y, có đôi khi còn đút cho Hạ Xuyên ăn điểm tâm không biết làm lúc nào. Cũng may Hạ Xuyên tuy nhỏ, nhưng miệng điêu, ngửi thấy mùi mốc từ đáy hòm, nói cách nào cũng không ăn, như thế làm Cốc Vũ yên tâm chút.

Lúc này kêu, chắc lại để Cốc Vũ các nàng nhìn loạn thất bát tao gì đó của nàng, Cốc Vũ mặc kệ.

Tiểu Mãn không đành lòng, đi một lúc lâu, trở về nhưng không nói gì thêm, bộ dáng gục đầu ủ rũ.

Cốc Vũ thấy vậy có chút vui sướng khi người gặp họa, vụng trộm tới bên cạnh đến hỏi: "Có phải đồ ăn đồ tốt gì không? Hay là lại thấy được xiêm y áp đáy hòm? Có nói chừa một phần cho ngươi làm đồ cưới không? Cũng không là khuyên tai nói không cho người khác xem qua chứ?"

Tiểu Mãn có chút sinh khí, quyệt miệng nhưng không lớn tiếng nói chuyện, đành phải nói: "Nếu là vậy thì tốt rồi, cũng không biết từ nơi nào hỏi thăm biết chúng ta muốn đi trấn trên, bảo ta cho Nhị cô cô này nọ!"

Khó trách Tiểu Mãn không vui, này thật vất vả đi trấn trên, vừa phải đi gặp Nhị cô cô, nhà Nhị cô cô khổ lại sĩ diện, Lí Hà Thị trên cơ bản đều trợ cấp nàng, cũng may Nguyệt Nga cùng Linh Nga gả tốt, thêm đến trong nhà ngày cũng tốt hơn, bằng không coi Nhị cô cô mỗi lần trở về lấy cái gì khoe khoang!

Chờ hai tỷ muội đi, trong nhà đột nhiên đến một người, là Tam gia gia của Cốc Vũ, Tam thúc của Lí Đắc Tuyền.

Lí Đắc Tuyền vừa thấy là biết xảy ra chuyện, vội bảo hắn đi về trước lát sau mình đến, mình lại là ngươi không có chủ ý, lại đi qua gọi Lí Đắc Giang. Lí Đắc Giang vừa vặn đi tới, hai người gặp mặt nói hai câu là biết chuyện gì xảy ra.

Nghe nói Tam gia gia thỉnh Ngũ gia gia, còn có Giang, Tuyền huynh đệ, hai huynh đệ không rõ, cho rằng chuyện lần trước đi qua, Thạch Bộ đầu cũng không đến, cảm giác trống rỗng không quá thích hợp.

Chờ Lí Đắc Tuyền nhìn thấy sân nhà, thấy nhà cửa thu thập chỉnh tề, vào cửa là mái che, một bên là phòng bếp, còn có tường vây, một góc là một cái cái ao, rêu xanh bám trên phiến đá ở bờ ao, thời tiết dù nóng, nhưng cũng cảm thấy có chút lạnh. Sạch sẽ thì sạch sẽ, nhưng quá sạch sẽ, một chút hơi người đều không có.

Nếu không có thanh âm Thiên Bẩm truyền đến, cảm giác nơi đây không có người ở.

Nghe thấy động tĩnh, một lão phụ chống thắt lưng đi ra xem, một lúc lâu sau mới nhận ra Lí Đắc Tuyền, cười cười phô hàm răng không còn lại mấy cái, xem như ra tiếp đón.

Lí Đắc Tuyền thầm thở dài, nhiều năm rồi không gặp Tam thẩm, đã già thành như vậy, lưng còng, cũng lạ nàng bình thường chú ý quá mức, nếu có đứa nhỏ ở nhà chơi luôn nói dơ sân, hàng xóm đi qua nói chuyện lại ghét bỏ tiếng nói người ta thô, ngay cả  ăn cơm rớt trên trên chiếu cũng nói là qua khí (khí = cái rắm) ăn yên tâm, nên thường không có người tới cửa, mà cha Thiên Bẩm càng quái hơn, nghĩ đến đây Lí Đắc Tuyền quay đầu nhìn xem bốn phía, "Tam thẩm, Lâm đâu?"

Tam thẩm như không có nghe thấy còng lưng từng bước nhỏ đi tới.

Lí Đắc Giang kéo Tuyền nói, "Tam thẩm có chút điếc, nghe không thấy, lại đi bên ngoài đào hố đất thôi. Sớm vài ngày họ Trần bên kia có người đi rồi, chắc hai ngày này hắn sẽ không về đâu."

Tuyền biết tính tình của Lâm, từ nhỏ đã cổ quái, cho rằng cưới vợ xong sẽ khác đi, nào biết một điểm biến hóa cũng không có. Bình thường hắn không nói nhiều, làm việc hờ hững, nhưng mỗi khi thôn trang có người qua đời liền khiêng cái cuốc chạy mất,  không biết hắn đi nơi nào, sau này mới biết được là hắn đi tìm chỗ cho mình sau khi qua đời, vì thế ở phía sau núi, bờ sông, ở pha, đều có thể nhìn thấy hắn đào hố.

Một quái nhân như vậy, trước kia còn nói qua với Lí Đắc Giang, tốt nhất là không sinh con, sinh con chẳng phải cùng mệnh chịu khổ gặp cảnh khốn cùng, về sau có năng lực làm gì, ở thôn trang làm việc địa chủ sao, chăn trâu thu gặt, rồi lại cưới vợ sinh con? Không có ý tứ, một điểm ý tứ đều không có, cuối cùng đều phải vùi thân trong lòng đất, vì thế không cần sinh con, người còn sống là còn chịu tội.

Vì vậy, Lí Đắc Tuyền không chỉ một lần nghĩ, ngày đó Thụ nương đi hội dâng hương không chừng là thật, gả tới được một thời gian, nhưng cũng không thể nào nói nổi, cả nhà một chút hơi người cũng không có, không biết thế nào sống.

Chờ hai huynh đệ ngồi vào chỗ của mình, Lí Lão Đầu cũng đi vào, có năm người ở trong phòng.

Tuyền Tam thúc nói, "Mời các ngươi đến cũng không phải, nghĩ đến các ngươi cũng có thể nhìn ra manh mối, Thụ nương là người tốt, vào cửa nhà chúng ta thật là ủy khuất nàng, nhiều năm như vậy Tam thẩm các ngươi  tính tình không tốt thân mình cũng yếu ớt, nhưng nàng không có nửa câu oán hận. Tật xấu của Lâm lâu như vậy cũng không có chuyển biến tốt..."

Tuyền Ngũ thúc cúi đầu ho khan, "Nhưng là xảy ra chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì, cho đến hôm nay ta cũng không gạt các ngươi, đều là người một nhà , Thiên Bẩm không phải là con nhà chúng ta, là nương hắn đi hội dâng hương hoài thai."

Một câu này giống như thiên lôi, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì chuyện của Giang, Lí Hà Thị nói muốn Hứa Thị đi hội dâng hương thử xem, lúc đó cũng đã cãi nhau với Lí Lão Đầu, nào ngờ bên nhà mình không có việc gì, bên này cũng không có âm tín gì, bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải an ủi nói: "Không gì, hiện tại không là rất tốt sao, Thiên Bẩm ở đây là tốt rồi, về sau người một nhà sống yên ổn qua ngày."

Tuyền Tam thúc có khổ nói không nên lời, "Vốn chúng ta cũng nghĩ như vậy, lúc trước ngươi không biết, vì chuyện đi hội dâng hương, nhà chúng ta còn huyên náo rất lớn, nương Thiên Bẩm không có biện pháp mới làm như vậy, đầu tiên chúng ta cũng cho là có con là có thể qua ngày, đáng tiếc là từ khi Thiên Bẩm ra đời, Lâm mỗi ngày nằm trên mặt đất, bất luận ăn cơm làm việc, vừa nói tới là lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Bẩm, nói đứa bé này sớm hay muộn cũng sẽ đi xuống dưới, ngươi nói nương Thiên Bẩm thế nào chịu được ."

Mọi người khó mà nói điều gì, Tuyền biết Tam thúc còn chưa nói xong, lặng yên nghe tiếp.

"Thấy Lâm như vậy, tâm chúng ta cũng đã chết, nương Thiên Bẩm một năm trở lại đây, sau khi đi một chuyến đến trấn trên, người trở nên không giống với trước kia, thường thường sau lưng chúng ta chảy nước mắt, nếu đã như vậy, cũng không nên hại khuê nữ người ta, ta thấy càng không thích hợp, các ngươi nói cứ như vậy làm  thế nào cho phải?"

Nói hết lời, cũng không tỏ thái độ, nhất thời mọi người cũng không biết làm thế nào hoặc nói gì, dù sao đây là chuyện nhà người ta. Giang nhịn không được, "Nếu không, ta đi nói với Lâm, Thiên Bẩm mỗi một ngày mỗi lớn, hắn cứ như trước đây sao được?"

Tuyền Tam thúc tiếp tục nói: "Ta là đã chết phần tâm này."

"Ý Tam thúc là sao?"

"Thật sự không được, để nương Thiên Bẩm ... về nhà." Những lời này tựa hồ đã hạ quyết tâm, nói xong rồi không nói chuyện.

Tuyền ưu sầu, nhà này có một bà lão bệnh hoạn, một một ông lão yếu đuối, Lâm lại cổ quái như vậy, cũng may vợ có khả năng một chút, nếu vợ đi rồi, bọn họ thế nào sống?