Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 74: Lại là một mùa xuân




Vài thiếu gia cầm quạt càng hưng trí bừng bừng, gặp thêm một phấn điêu ngọc mài, nhìn khờ khạo đáng yêu, cử chỉ càng lỗ mãng hơn.

Cốc Vũ thấy phía sau Thấm Nhi không còn người nào khác, thật thất vọng. Theo tính tình Thấm Nhi, đại khái không giống mình. Mình là do lủi quá nhanh nên bị lạc, nàng chắc là đi quá chậm nên bị lạc. Vô luận thế nào, Cốc Vũ thấy Thấm Nhi thối lui qua một bên, bên kia tối tăm, đừng nhìn thấy hội đèn lồng náo nhiệt, nhưng ở đây là tận cùng, một bên là bóng tối cái gì đều nhìn không thấy, ai bận tâm được? Nàng không nghĩ nhiều, chiết thân trở về, “Đi về!”

Thấm Nhi nhìn thấy Cốc Vũ như trút được gánh nặng muốn đi lại, lại bị ba người kia chặn lại.

Cốc Vũ nổi nóng, tròng mắt vừa chuyển, “Sao ngươi lại chạy loạn! Ngươi không phải nói ca ca ngươi chuyên bắt những người quấy rối sao? Vừa rồi ta còn nói ở chỗ này chờ hắn, cũng không biết có người muốn chết, muốn đụng vào người của Thạch Bộ đầu.”

Người cầm đầu cây quạt che mặt cười rộ lên, “Thạch Bộ đầu, ở trấn trên các ngươi nghe nói có mấy Thạch Bộ đầu?”

“Ta biết có một còn xin nghỉ, đã nhiều ngày không gặp. Chẳng lẽ còn có người giả mạo muội muội của Bộ đầu? Còn tìm chỗ dựa vững chắc cho mình sao? Phốc!”

Một chiêu tính sai, Cốc Vũ không biết nói gì, tên Tiểu Thạch đáng chết lại xin nghỉ đúng lúc này. Thấy một tên đưa tay kéo Thấm Nhi, Cốc Vũ không kịp nghĩ nhiều bổ nhào qua, “Không cần xằng bậy!” Thanh âm bao phủ ở đám người, chọc mấy người kia buồn cười, không để Cốc Vũ vào mắt.

Thấm Nhi cùng Cốc Vũ đứng ở một chỗ, ba người kia cũng chầm chậm tiến lên, rất sợ hãi, chậm rãi thối lui đến mép nước, phía trước không đường đi, mặt sau cũng không có cách nào, cùng ngây dại.

Chờ người vui cười ra tay, Thấm Nhi kêu to, Cốc Vũ cắn răng ra tay, bỗng nhiên từ một bên bay ra một bóng người, bắt lấy tây tên nọ, chân bay lên đá một tên khác, “Thật không có kiên nhẫn! Cũng may tay ngươi chưa bị chụp trúng, bằng không tay ngươi không còn!”

Chỉ còn lại một người, nhìn người trên đất kêu la không biết nên tiến hay lùi, lại bị một người tương đối tráng kiện bay ra đá trúng.

Cốc Vũ thấy An Cẩm Hiên phi thân ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu cười hề hề nhìn Cốc Vũ nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng bị mắng yêu nữ.” Cốc Vũ hiểu ý cười một tiếng, “Khi nào thì học được chiêu số của ta vậy?” Hai người hiểu ý cười.

Một trong hai người là Ninh Bác, cũng không cùng Cốc Vũ bọn họ khách khí gì, ngồi trên mặt đất vỗ vai Thấm Nhi , “Thấm Nhi, Thấm Nhi đừng sợ!”

Thấm Nhi thấy là Ninh Bác, oa một tiếng khóc lên.

Ninh Bác rất căm tức, đá người trên đất, “Thì ra là các ngươi, hừ! Quả thật có tiến bộ a, nhìn xem ngươi còn có thể nói gì.”

Một bên xoay người an ủi Thấm Nhi, “Vài tên này không ra gì, ngươi không có gặp qua bọn họ sao, nếu ngươi nói ra mình là ai, bọn họ chán sống rồi!”

Thấm Nhi kinh hồn chưa định, “Là Hồng di nương ngươi?”

Ninh Bác dậm chân, “Ta mới không có di nương! Hừ, bất quá là một thị tì thôi, chỉ biết theo cha ta nói ta không ra gì, mình nuôi dạy ra một kẻ càng không ra gì.” Nói xong một cước đá đi, “Thúc, mang bọn họ về, nói là...”

Thúc phân phó tiểu tử phía sau, lắc đầu nói, “Thiếu gia, ta tự nhiên biết nên làm gì.”

Người kia nằm kêu thảm thiết, nhưng không nói nhiều, Cốc Vũ nhẹ nhàng ói ra một câu, “Hắn trật khớp, muốn bẻ khớp lại trước không?”

Ninh Bác đột nhiên cười ha ha, nước mắt cũng chảy ra, “Cái này kêu là nước cạn cũng lật thuyền, các ngươi còn dám khi dễ phụ nữ yếu đuối nữa thôi, Cốc Vũ, nghe nói lần trước là ngươi... ? Không cần, để hắn ăn đau khổ, miễn cho trở về lại không thừa nhận !”

Cốc Vũ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cẩm Hiên ca, ngươi nói danh hào yêu nữ của ta có phải truyền ra không xoá được không.”

Thấm Nhi cũng quay lại, vài người trở về hội tụ với những người khác.

Lí Đắc Tuyền bọn họ gặp cả nhà Linh Nga, đang ngồi ở cái bàn trong quán ăn vặt nói chuyện phiếm, Cần Nhi cầm một cái đèn thật tinh xảo ngồi bên cạnh đổi tới đổi lui, chắc là nhà làm, Kinh Trập cũng thắng đố đèn, vừa mới đi tới, một đám người xem như đều có thu hoạch.

Cốc Vũ và Thấm Nhi đều không nhắc lại chuyện vừa rồi, miễn cho mọi người phân tâm. Chuyện Thạch Bộ đầu xin nghỉ, nàng không biết nên nói cho Tiểu Mãn hay không.

Sắc trời đã tối muộn, mọi ngưòi đi tửu lâu nghỉ tạm, ngày mai lại tính.

Đám người yên tĩnh, Thấm Nhi rất sùng bái cùng Cốc Vũ nói: “Cốc Vũ, ngươi đã làm gì, ta không có thấy rõ ràng, hắn trật khớp sao? Ngươi dạy ta đi, lần tới ta sẽ không sợ.”

Cốc Vũ cười cười, việc này Thấm Nhi làm không được, dù học xong cũng làm không được, nàng mềm lòng xuống tay do dự, một giây do dự ngược lại sẽ bị người ta chế trụ không bằng không làm, vì thế nàng dời đi đề tài, “Người kia là ai, ngươi quen biết?”

Thấm Nhi thở dài, “Đó là đệ đệ của Ninh Bác, ta cũng không nhớ rõ là đệ đệ hay là ca ca, là con của một nô tì, vốn cũng không gì, nhưng di nương của hắn không chịu sống yên ổn, giựt giây Ninh lão gia đem ruộng đất trong nhà cho hắn quản lý, sau này không biết sao lại phạm tội còn bị nhốt nên không nhắc lại chuyện đó. Hai năm nay trở lại trấn trên, mỗi ngày gây chuyện. Ta gặp qua một hai lần, chỉ là hôm qua không có nhìn cẩn thận thôi.”

Cốc Vũ lắc đầu, xem ra mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, vừa rồi thấy Ninh Bác đối với Thấm Nhi như vậy, nàng nghĩ đến người nhà họ Ninh, “Thấm Nhi, ngươi cứ như vậy, không chỉ có Ninh Bác tốt, ngươi cũng nên lưu ý đến thân thích nhiều hơn mới được, tính tình quá mức mềm mại cũng không tốt, ngươi nên nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiễu, miễn cho đến lúc đó ngậm bồ hòn!”

Thấm Nhi không hiểu ra sao, “Nhà chúng ta cũng không có loạn thất bát tao thân thích a, đều là tốt.”

Đầu Cốc Vũ lớn ra, tâm địa Thấm Nhi đơn thuần từ nhỏ nên cái gì cũng không nghĩ, về sau xuất giá nếu gặp người có gia thế đơn giản cũng thôi, nếu gả đi Ninh gia cũng không biết ra sao. Lời này nàng không nói ra, đợi xem.

Qua nguyên tiêu đó là ra năm, các nhà các hộ đều bận công việc lu bù.

Thời tiết ấm dần, cỏ mỗi ngày một xanh hơn, liễu soi bóng nước xanh um.

Lại qua một thời gian, hoa đào nở rộ.

Rừng đào năm nay, một nửa quả đào thuộc về Cốc Vũ bọn họ, sớm cũng đã chuẩn bị bình các loại, người đến xin việc cũng nhiều hơn.

Văn Thị đã bắt đầu xây nhà ngõi mới trên nền đất cũ. Việc hôn nhân của Đại Lâm cùng Tiểu Mãn qua sự đồng ý của người lớn coi như đã định.

Lí Hà Thị lời trong lời ngoài đều tỏ ý không vừa lòng gả cho người sa cơ thất thế, nhưng không có ai nghe nàng.

Lập Xuân đã thành thân vào mùa xuân, tính nết vợ cũng được chỉ là cùng Lập Thu có chút gập ghềnh. Năm trước Trương thị hỗ trợ Cốc Vũ cũng có một khoản bạc, nàng là người thẳng tính, cũng không kể lể tình trạng sân bên kia, chỉ nịnh bợ chút. Đầu năm còn tưởng nhà không đủ ở định xây thêm, nhưng là người không có tâm nhãn, không có công phu sư tử ngoạm như Trần Thị, chỉ nói xây phòng mình có bao nhiêu bạc, còn thiếu bao nhiêu bạc, kêu Cốc Vũ bọn họ ứng trước, nếu có biện pháp sẽ trả lại, bằng không cũng có thể năm nay đi hỗ trợ gán nợ.

Lí Hải là đại ca, nghèo khổ là lúc bị Trương thị quản thúc gắt gao, tính tình cũng tốt. Lí Đắc Tuyền và Lí Đắc Giang làm đệ đệ cũng thấy nên xây phòng, bằng không Lập Xuân, Lập Hạ muốn thành thân cũng phiền toái, huống hồ về sau bọn hắn không ở bên cạnh, Lí Lão Đầu cùng Lí Hà Thị cần bọn họ tận tâm nhiều chút.

Vì thế không so đo, tính toán ra bạc giúp đỡ.

Cứ như vậy, mùa xuân này, Văn thẩm cùng Trương thị đều bắt đầu xây nhà ngói, nói là chờ mùa thu năm nay, Tiểu Mãn cũng tròn mười lăm bước sang tuổi mười sáu, sớm định ngày xuống cũng tốt, bên kia Tiểu Hà và Trần Giang Sinh cũng đã định.

Kinh Trập cũng không biết lo lắng gì, cứ kéo dài không chịu đi thi, người trong nhà cũng không ép, để tự hắn quyết định.

Trương thị bên kia xem như cũng không có bao nhiêu hiềm khích, chỉ là Trần Thị như cũ giằng co, không có mặt mũi trở về. Lí Đắc Hà cũng không nói gì nhưng trầm mặc hẳn, ăn cơm xong vùi đầu làm việc. Lí Đắc Giang đi gõ một chút, hắn cũng không nói gì, không nói muốn hưu vợ cưới người khác, cũng không nói sẽ đi đón về, cứ thui thủi im lặng một mình.

Trần Thị ở thôn trang bị cô lập, không chỉ có người thôn trang nói nàng không tốt, ngay cả ở nhà cũng thường cãi nhau với Miệng Rộng, lo lắng chỉ có thể than thở. Có một lần Cốc Vũ ở bờ sông thấy nàng giặt quần áo thường ngây người, kêu nàng một tiếng cũng không đáp lại, nhìn như già đi mấy tuổi, cũng không biết suy nghĩ gì.

Lí Đắc Tuyền lo xong chuyện trong nhà, lại sinh ra ý niệm kiếm tiền. Tuy lúc trước Hứa Thế Cùng có chia phần lời, dù sao bạc chỉ có ngại ít, dù sau này Kinh Trập thi được công danh, cũng cần chuẩn bị một hai mới tốt, không thể vì thiếu chút bạc mà chậm trễ hắn, hơn nửa khắc thương lượng cùng Trần Vĩnh Ngọc bọn họ nhưng chưa biết làm gì.

Cốc Vũ một lòng một dạ lo mứt đào, không ngại ngồi nghe Vương Thị tính toán, Kinh Trập thành thân xong, nên nghĩ đến chuyện Cốc Vũ, Cốc Vũ suýt chút bị nghẹn, không phải nàng không nghĩ tới, chỉ không ngờ mau như vậy. Người mười ba mười bốn tuổi, chung quy còn nhỏ, thôn trang không biết nàng từ nơi khác đến.

An Cẩm Hiên thời gian này ở thôn trang nhiều hơn, nói là bên tiệm vải rảnh rang, làm Cốc Vũ có chút kỳ quái.