Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 78: Phân công nhau làm việc




Lúc Cốc Vũ đem sự việc này nói cho An Cẩm Hiên, hai người bọn họ nhìn nhau dở khóc dở cười.

Ở nơi nào cũng được, sao lại là Hồ Lô Câu!

An Cẩm Hiên trầm ngâm một lúc lâu rồi gãi đầu, không có ý kiến hay gì.

Cốc Vũ tính đơn giản, không suy nghĩ, nói, “Cẩm Hiên ca, hay là kêu cha ta cùng nhau đi, dù sao... ừ, tiện thể coi gỗ luôn, thêm vài người đi, ít nhất có thể tương trợ, không chừng hỏi thăm thêm được chút gì, như vậy chúng ta không cần như ruồi bọ không đầu bay loạn, nếu vận khí tốt đến, hoa đỗ quyên cũng sớm cảm tạ chúng ta.”

Lí Đắc Tuyền ở bên cửa hàng không giúp được gì, máy tuốt hạt sinh ý bên Đại Lâm bọn họ cũng chưa đên lúc bận rộn, muốn đi tìm gỗ tốt nhất, về sau lúc khai trương cũng phải đi chọn lựa.

Cốc Vũ là người không yên, thế nào cũng phải đi qua bên kia xem mới được, cũng không hỗ trợ gì, chỉ là muốn yên tâm.

Từ khi biết được chuyện của An Cẩm Hiên và Kinh Trập, nàng thấy hiện tại có hai chuyện cần làm, một là kiếm tiền, chỉ có đủ bạc mới có thể chống đỡ. Hai là vào thành xem, Vân Châu thành, nàng có chút lo lắng. Nàng đến thế giới này lâu như vậy, trên cơ bản đều sống ở thôn trang, bên ngoài tình thế như thế nào, hoàng thương là dạng gì, dính líu ra sao, nàng không thể nào biết được. Còn có chuyện của Kinh Trập, có phải đã qua đi, trong nhà vẫn bị liên luỵ hay thế nào, tóm lại Kinh Trập muốn đi thi, cứ như vầy chỉ có thể lấy danh hào Kinh Trập đi, nhưng có phải ...

Nàng có chút đau đầu, đối với chuyện không nắm chắc, Cốc Vũ có chút sợ hãi. Nếu mình là con trai vào thành cũng tiện lợi, đáng tiếc không phải. Hạ Xuyên còn quá nhỏ.

Mấy ngày nay, An Cẩm Hiên theo Lí Đắc Tuyền, Đại Lâm cùng nhau đi thôn trang. Mỗi ngày sớm đi trễ về, An Cẩm Hiên cũng không giấu diếm, nói thẳng là nhuộm vải cần đỗ quyên màu đỏ, mọi người vào núi đều tìm giúp.

Thu hoạch không phải không có, nhưng làm ra không thích hợp. Bọn họ cũng không thật sự đốn củi, chỉ đi tìm nơi mình cần tìm, đỉnh núi kia có cây to, là bao lớn, đến lúc đó nhìn xem có dùng được hay không, nếu không được thì phải mua thôi, chỉ là phí tổn không ít, bạc đang khan hiếm, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

Tuy An Cẩm Hiên nóng vội chuyện của mình, nhưng đối với chuyện bên này cũng cẩn thận, theo Nhị thúc công vẽ ra một cái bản đồ, nhiều năm qua hắn và Nhị thúc công đã đi khắp vùng núi rừng này, nên cực kỳ quen thuộc, vẽ ra một bản đồ cũng không khó lắm.

Mỗi buổi sáng, Tiểu Mãn và Vương Thị thay đổi nhiều món điểm tâm cho bọn hắn. Nhị thúc công mang theo Cẩm Hiên, Lí Đắc Tuyền mang theo Đại Lâm, trình tự không đến hai ngày sau đã thay đổi, Cẩm Hiên đi theo Lí Đắc Tuyền, Nhị thúc công mang theo Đại Lâm. Buổi tối trở về Cẩm Hiên nói với bọn họ những nơi đánh dấu, sau đó đại khái viết một ít tình huống xuống.

Nhìn bọn họ bận rộn, những người ở nhà không nói gì, không nên tranh cãi ầm ĩ mới tốt. Hạ Xuyên cũng mang theo hai đệ đệ vẻ mặt tò mò, luôn hỏi đi rừng cây có thể kiếm bao nhiêu tiền, Cốc Vũ bị hắn chọc giận nở nụ cười, nghĩ cách uốn nắm tính tình của hắn.

“Nhìn bộ dạng các ngươi kìa, cứ như đi hành quân đánh giặc, đi núi rừng cũng dùng tới mấy thứ này!” Hứa Thị cười rộ lên, nói xong lại lo lắng, “Vào núi cần phải chuẩn bị đầy đủ mới được, không phải nói trong rừng có dã thú sao, nghe mà sợ, nói bên nam pha tốt hơn, trước đây nhóm săn thú làm thú sợ, nhưng cẩn thận tốt hơn.”

An Cẩm Hiên cười rồi nương theo ánh sáng của ngọn đèn đem lời bọn nói chậm rãi viết ở xuống, Cốc Vũ nhìn hoạ đồ đau đầu thật sự. Lại đến hoạ đồ trước kia, ra một cái chủ ý, “Cẩm Hiên ca, ngươi nói dù sao cũng chỉ là tìm gỗ, không cần viết quá kỹ đúng không, ta có chủ ý, ngươi không cần ngồi ở đây viết không ngừng.”

Vài người đều đem ánh mắt chuyển về phía Cốc Vũ.

Cốc Vũ cảm thấy lời của mình nói quá vẹn toàn, khụ khụ hai tiếng, chậm rãi nói: “Cũng không gì, dù sao ta cũng không biết là cây gì, các ngươi không cần cười ta, ta làm cách khác, tỷ như cây tùng thì vẽ một hình tam giác, cây sam thì đánh dấu tròn, như vậy có phải nhìn vào rõ ràng lại không rối loạn sao? Còn lại các ngươi tự mình sửa là được, cũng không cần do một mình Cẩm Hiên ở đây viết, dù sao đều giống nhau.”

Nhị thúc công cười gật đầu, “Chủ ý nha đầu này tốt.”

An Cẩm Hiên suy một ra ba nói, “Ta cũng thấy tốt, như vậy cũng không cần nói, ta có thể phân một bản thành một hai ba bốn năm sáu bảy, đến lúc chúng ta đi ra ngoài không vần viết cái gì, chỉ dùng mấy ký hiệu này đánh vào là được, trở về ta có thể nhàn hạ, lúc xong xuôi hết sẽ vẽ thành một bản lớn, bớt việc.”

Mắt Cốc Vũ sáng long lanh, luôn gật đầu. Nhị thúc công nhìn hai người bọn họ, cũng vuốt râu ha ha nở nụ cười.

Bên này tiến triển coi như thuận lợi, mỗi ngày trên giấy không cần viết chi chít, rất quy củ vẽ một ít ký hiệu bọn họ hiểu được. Không nói nhiều, nam pha bên này mười phần đã đi qua được ba.

Bên kia, Trần Vĩnh Ngọc cũng thương lượng xong, người nọ nghe nói là hắn mua cũng yên tâm, thanh danh luôn không sai, hơn nữa khuê nữ người nọ cùng Đào trang lại có chút quan hệ, một khối hoàn chỉnh đều mua trọn, giá cũng tiện nghi một chút, như vậy cả một phiến đất, hết một trăm ba mươi mấy lượng bạc, xem như bàn xong.

Lí Đắc Giang bên này vội vàng mướn người, hắn quen thuộc thôn trang, nghĩ muốn tìm vài người đáng tin cậy làm việc, chuyện xây nhà, vận chuyển gỗ hoặc trông cửa coi đồ đều quan trọng. Chỉ bằng vài người bọn họ không làm xuể, chuyện nhỏ có thể kêu vài người giúp đỡ. Cũng thật tìm được, một người là hắc tử đại ca, vốn theo chuyên chở mứt đào bên này, đã quen thuộc, huống hồ người cũng thành thật tuân thủ bổn phận, vợ cũng giỏi giang, các phương diện ở thôn trang đều được ngợi khen, là người đáng tin cậy, tiền công do Cốc Vũ tính, cho một giá cao. Không vì cái gì, nhân tài là quan trọng nhất. Một người khác là Lí Đắc Hà, Giang thấy Lí Đắc Hà ở nhà không có chuyện gì làm, lại nói lần trước làm mứt đào cũng siêng năng, nên kêu hắn làm, cũng coi như tạo cơ hội cho hắn kiếm tiền, hắn cũng không nói gì thêm.

Trương thị ở bên kia xây nhà cưới dâu, công việc lu bù, với bên này coi như không trở ngại, còn có vẻ nghĩ thiếu bọn họ bạc, làm cho bọn họ dở khóc dở cười. Không đi qua nói muốn tìm việc, nghe nàng ngồi tính cả nhà tổng cộng năm người đều có thể làm việc, một năm trôi qua không chừng có thể thoải mái.

Bọn họ không tiện nói thẳng, vẫn là Vương Thị nhịn không được khuyên vài câu, “Đại tẩu, ngươi cùng đại ca có thể, nhưng nàng dâu mới vào cửa không tốt kêu người ta đi làm việc, lại nói Lập Hạ cũng đến tuổi thành thân, trong nhà phải có người ... Chúng ta bên này cũng không cần nhiều người như vậy, để Lập Hạ đến giúp đỡ trước, các ngươi cần cày cấy lại không đủ người. Ngươi cũng biết làm buôn bán nửa khắc một khắc không là gì, vạn nhất trễ nãi thu gặt là không có biện pháp, đến lúc đó các ngươi hai đầu đều không xong, không bằng từ từ sẽ xong thôi.”

Từ khi Vương Thị đi theo bọn họ, tâm tư vòng vo không ít, lời nói ra đều kín kẽ không tìm ra sai lầm, Trương Thị ngẫm nghĩ cũng không nói gì đi trở về.

Bận rộn mấy ngày, Cốc Vũ cũng theo thương nghị, kêu cả vợ tới, nói rõ ràng một lần, dù sao nơi dùng người cũng nhiều, bọn họ cũng nguyện ý, vốn ruộng đất trong nhà không nhiều đang phát sầu, hiện tại có hai người đi làm, bên kia cũng thoải mái một điểm, cũng không xa rời nhau, tối về nếu làm không hết lại cho bọn họ trồng trọt, không được nữa thì cho bọn họ về là được.

Ngay tại một đầu bọn họ dựng một cái lều gỗ lớn, cách vài thành là vài cái nhà rạp nhỏ, cho vợ chồng hắc tử đại ca ở, mỗi ngày phân phó thợ thầy theo đầu người, nơi này cần trồng trọt, nhưng người thoải mái rất nhiều.

Trần Giang Sinh là chân chạy tới lui hai đầu, bây giờ theo bọn họ vào rừng, phải ra sức mới được.

Chuyện lớn nổi bật nhưng Cốc Vũ không giúp được gì, xây dựng cửa hàng là việc tốn sức, nàng không làm nổi, vào rừng thì Lí Đắc Tuyền bọn họ không đồng ý, để cho nàng ngốc ở nhà chờ đào lớn trông coi người làm mứt đào là được.

Cốc Vũ và Tiểu Hà đều là người không chịu nhàn rỗi, lúc này Tiểu Hà ngoại trừ làm đồ cưới cho mình, nhưng cũng không muốn thêu thùa, cả ngày không biết làm gì, cùng nhau dạo quanh rừng đào, vườn thần tiên quả, vườn rau, nhìn bí đỏ cũng có thể ngồi nửa ngày, cuối cùng cũng bị Cốc Vũ nghĩ tới một biện pháp.

Nàng không tiện nói ra, như cũ mỗi buổi sáng liền đi ra ngoài, chỉ để ý tìm những cây đào tốt, lại năn nỉ Trần Giang Sinh đi kêu người Triệu gia tới.

Người tới rồi nàng cũng không nói gì, chỉ thì thầm nói nhở với Triệu Thạch gì đó.

Cách một ngày, Triệu Thạch và Linh Nga tới, cùng Cốc Vũ, Tiểu Hà đi rừng đào, xem chung quanh, bận việc nửa ngày mới trở về.

Mọi người không biết bọn họ muốn làm gì cũng không hỏi.