Điền Viên Cốc Hương

Quyển 2 - Chương 86: Đuôi hồ li




Từ tối qua, Hứa Thế Cùng và Cốc Vũ, Triệu Thị mấy người thương lượng, đem tin tức thu được từ Chu ma ma cùng tin tức Hứa Thế Cùng nghe được từ Bát Phương Lâu đối ứng lại, sự tình đã có một ít đầu mối mơ hồ. Tuy nói Bát Phương Lâu, Lâm Giang Lâu, đều là cửa hàng có liên quan đến Lỗ gia, nhưng sự tranh đấu bên trong của người nhà giàu không hiếm thấy, đặc biệt hôm qua Cốc Vũ và Triệu Thị dò hỏi Chu ma ma, sự tình trở nên càng thêm hợp lý.

Một người là đích tôn thiếu phu nhân nhưng không thể quản sự nên không phục, ngứa mắt chi thứ hai nên làm ra chuyện thiêu than là bình thường. Chỉ đáng tiếc là Cốc Vũ bọn họ không có cách nào hỏi thăm được mấy việc này, bằng không nhìn tình huống cửa hang của nhị thiếu phu nhân sợ là hiểu rõ ràng ngay.

Thương nghị xong, Triệu Thị cũng đã nhờ Chu ma ma, cũng không nói hết mọi chuyện, chỉ nói mang theo Cốc Vũ đi cầu kiến nhị thiếu phu nhân, nói là có biện pháp chuẩn bị thọ lễ cho lão tổ tông. Xét thấy trước kia Triệu Thị thường hiếu kính, mứt đào cũng là cái không bình thường, phu nhân còn chiếm được không ít lời hay, lần này nàng đi nói với nhị thiếu phu nhân còn kiếm được một nhân tình, nói là giúp đỡ phân ưu làm việc, cho dù chuyện không thành cũng không liên luỵ nàng, nếu nàng không nói việc rất khó làm, về sau ai sẽ cầu nàng nữa.

Hứa Thế Cùng lần này đến, phải ưu đãi Bát Phương Lâu để Lí Đắc Hà cùng Trần Giang Sinh hai người tại kia ăn uống, xem tựa hồ còn chưa làm gì, vì thế tuy rằng sốt ruột, cũng phải nghĩ kế hoạch vẹn toàn.

Cốc Vũ thay xiêm y, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Triệu Thị chuẩn bị một rổ quả đào, may mắn bảo hộ tốt, lúc hái xuống còn xanh, nhìn không có gì không ổn, để thêm chữ thọ càng có ý nghĩa, vật như vậy, với tính tình lão thái thái như vậy, Cốc Vũ tin tưởng sẽ được xem trọng hơn phỉ thúy, một vị lão nhân thích bách gia bị, nói vậy sẽ thích.

Cốc Vũ hít sâu một hơi, lần này đi gặp nhị thiếu phu nhân, theo lý thuyết coi như là giúp nàng một điểm, nhưng người ta vừa lòng hay không là một chuyện khác, mình muốn kiêm một nhân tình cũng phải nhìn thời cơ, có thể quản gia của một đại viện, nhất định là người không đơn giản.

Triệu Thị thay một cái váy màu xanh lá cây nhạt, nhìn thật là thanh thoát, nàng thấy Cốc Vũ tại kia ngẩn người, đi qua đẩy, “Thế nào, bây giờ mới lo lắng? Chu ma ma nói nhị thiếu phu nhân là người biết đại thế, chúng ta đi qua chỉ cần đem chuyện nói rõ ràng sẽ không có việc gì.”

Chỉ là những lời này cũng thật đơn bạc, phỏng chừng Triệu Thị cũng không thể thuyết phục chính mình, nhị thiếu phu nhân chỉ cần nói một câu là chuyện bên ngoài nàng là phụ nữ không có cách làm chủ, không phải là phủi sạch sẽ sao? Chuyện Lâm Giang Lâu nên nói như thế nào mới được, miễn được người ta nói mình châm ngòi chẳng phải là biến khéo thành vụng.

Xe ngựa đã đứng trước cửa hàng, Triệu Thị chỉnh lý lại xiêm y, đang định đi thì từ cửa lâu một người có bộ râu cá trê từ từ đi đến, nhìn gầy một cách kỳ quái, mặc dù cách một lớp áo dài, tựa hồ có thể đếm được xương sườn. Mặt mày tròn xoay, đen thui, nhìn thật quái dị.

Hứa Thế Cùng thay một khuôn mặt tươi cười, đứng lên chắp tay nhường đường: “Thật không biết là Quách chưởng quầy tới, cũng nên phái người nói một tiếng chúng ta tận tình địa chủ mới là.”

Cốc Vũ nghe một hơi bị sặc, người này diện mạo kỳ quái, khó trách lúc trước Hứa Thế Cùng nói chưởng quầy có tướng chuột không thích giao tiếp, Cốc Vũ còn không cho là đúng, lúc này vừa thấy trong lòng thầm kêu khó trách.

Trong nháy mắt tâm thần chuyển động, Quách chưởng quầy tướng chuột kia đã ngồi ở bàn uống trà, chân bắt chéo đánh giá khắp nơi, “Không sai, này không sai.”

Triệu Thị ý bảo Cốc Vũ cần phải đi, chân Cốc Vũ lại như bị đóng đinh, trong lòng phiên giang đảo hải, chính mình thật vất vả mới móc nối được bên kia, còn không biết có được việc hay không, nào ngờ Quách chưởng quầy lại tới cửa, cứ việc xem hắn nói gì, dù sao thoát không xong can hệ, ít nhất cũng biết nhiều hơn một chuyện cũng không sai.

Hứa Thế Cùng mở tửu lâu được mấy năm, đã quen khách sáo, cho nên nói ra cũng ra vẻ.

Cùng Quách chưởng quầy đánh thái cực.

Rốt cục Quách chưởng quầy không chịu nổi, “Ta lần này đến cũng không có ý gì khác, nghe nói người các ngươi bị Bát Phương Lâu bắt giữ?”

Sắc mặt Hứa Thế Cùng cứng đờ, tiếp ha ha cười nói: “Không thể nào, năm rồi cũng khách khí như vậy, chẳng qua chúng ta không có nơi đi, thuận tiện tại kia tâm sự mà thôi, cũng không biết ai nói bậy như vậy, Quách chưởng quầy nghe được từ đâu.”

Người nọ không thể phủ định cười, “Được rồi, trong lòng chúng ta đều biết, ta tự nhiên có biện pháp của ta, chẳng qua các ngươi không biết, Bát Phương Lâu là người nhẫn tâm, đi ra ngoài tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, chỉ là các ngươi từ thôn trang đến, sợ là rất nhiều quy củ đều không hiểu, làm chút mua bán đến cùng quá khó khăn, ta nói các ngươi xem có có lý không.”

Đã vào đề chính, Hứa Thế Cùng như cũ nhìn không ra biểu cảm, “Cứ nói đừng ngại.”

“Bát Phương Lâu đòi các ngươi nhiều bạc như vậy, nói thẳng ra các ngươi về sau nếu buôn bán ở Vân Châu thành chỉ có chịu thiệt thôi, lại nói mứt đào của các ngươi coi như không thể bán, hiện tại bán ai dám mua, chỉ sợ cửa hàng... Khụ khụ, ta nơi này có một khoản bạc, đến lúc đó các ngươi cứ việc chuộc người ra, về sau sống yên ổn qua ngày đi.”

Nói xong vẻ mặt chân thành nhìn Hứa Thế Cùng bọn họ.

Vài ngày qua Hứa Thế Cùng đã có chút hiểu rõ, huống chi chính hắn cũng đã ăn qua phiền phức, lúc này thoáng ngớ ra vài giây, định há mồm từ chối. Kiểu này xem ra là mưa đúng lúc, kỳ thực cùng với người nhân lúc cháy nhà đi hôi của không kém là bao. Bạc lấy ra nhất định là có yêu cầu không hợp lý.

Nào ngờ Đại Lâm luôn ở bên cạnh không nói chuyện, lúc này lại bật ra một câu, “Bên kia đòi chúng ta hai ngàn lượng!”

Rõ ràng là hủy bậc thang của Hứa Thế Cùng, Quách chưởng quầy càng đắc ý, hết thảy đều trong dự đoán của hắn, chuyện tốt đưa đến cửa, đến lúc đó hắn không những có thể độc môn thu mua vài tên dân quê, bọn họ còn phải mang ơn mình, Bát Phương Lâu qua chuyện này, muốn khôi phục cũng không thể nhanh như vậy, về sau là ngày lành của mình, không chừng đông gia một khi cao hứng cảm thấy mình làm tốt, có thể chia cho mình một thành cổ phần danh nghĩa.

Quách chưởng quầy tính toán, Hứa Thế Cùng trầm mặc không nói, hắn không dự đoán được Đại Lâm đột nhiên nói một câu như vậy, Quách lão bản lại như biết điều gì, đối phương vì sao mà đến, rõ ràng cũng không phủ định , “Xem ra Quách chưởng quầy thật thành tâm, chẳng qua Quách chưởng quầy chịu bỏ ra số bạc lớn như vậy, sở cầu chuyện gì?”

Quách chưởng quầy phục hồi tinh thần lại, “Đối với các ngươi chỉ có chuyện tốt, các ngươi đem bí phương mứt đào nói với ta, còn có các món ăn ở tửu lâu của ngươi, ta cũng không phải muốn mấy thứ này, chẳng qua không có gì qua lại cũng không tốt giao phó. Dù sao các ngươi cũng không thể sống yên ở Vân Châu thành, không dối gạt các ngươi, ta có chút phương pháp, cũng vì người ta làm việc thôi, đến lúc đó nhìn xem có thể kinh doanh được không, về sau các ngươi không thể qua lại được nữa. Ta có duyên với các người mới ra tay giúp đỡ, các ngươi nhìn xem hiện tại thanh danh mứt đào đã như vậy...”

Trong lòng Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, hết thảy đều đã rõ ràng. Sau khi chưởng quầy mặt chuột đến, nàng không nghĩ ra tại sao nơi này bỗng chốc trở nên như vậy.

Hai vị phu nhân trong viện đấu nhau, bên ngoài là của hồi môn cửa hàng của các nàng, đã vào thế nước với lửa, vừa vặn lúc này Hứa Thế Cùng cùng vài người nông dân lại đến Lâm Giang Lâu bên kia tặng mứt đào. Vì thế một độc kế liền hiện ra.

Lâm Giang Lâu cho vài người làm giả mạo mứt đào, rồi đưa đi Bát Phương Lâu, như vậy vừa gây ra sự cũng hại cả một nhóm người, nói không chừng thực khách cũng là người của bọn họ, lại còn có thể chèn ép mứt đào bên này, đến lúc đó Bát Phương Lâu bắt người, Lâm Giang Lâu liền đi qua làm người tốt ra tiền mua lại, về sau mứt đào trở thành độc môn mua bán của bọn họ... Nhị thiếu phu nhân bị đánh đè lại. Người cùng khổ Đào trang chỉ có thể bán phối phương xanh mặt chạy lấy người, nói đến cùng, đúng là bị ngộ thương.

Nhất thời lửa giận bốc lên. Con mẹ ngươi, quá tự quyết định đi.

Hứa Thế Cùng đường đầu, trong lòng dĩ nhiên có so đo, cũng sợ toát mồ hôi lạnh. Lúc ở trấn trên, tửu lâu bị người ta hãm hại, chẳng qua cũng là tìm người của mình, bên này thật làm cho người ta mở mang tầm mắt. Không biết bao nhiêu khúc mắc bên trong, nếu không dò hỏi khắp nơi, không chừng bị người ta hại chết còn muốn dập đầu cảm kích. Mua bán trong thành thật quá phức tạp.

Chờ Cốc Vũ vất vả cưỡng chế lửa giận, bình tĩnh lại vội kêu lên, “Cậu, phối phương không phải ở bên ngươi sao? Hay là Quách chưởng quầy ngày mai trở lại, chờ buổi tối lấy được phương thuốc, ngày mai cho chúng ta bạc. Thật sự là đa tạ ngươi, Quách chưởng quầy. Ta thật muốn sớm nhìn thấy Tứ thúc, bị bắt...” Nói xong nước mắt Cốc Vũ chảy ra.

Xem ra một nha đầu nông thôn, chưa từng gặp qua chuyện lớn, lại gặp khó khăn như vậy, quýnh lên tự nhiên biến thành bộ dáng này.

Quách chưởng quầy không chút băn khoăn, chỉ nói ngày mai sẽ đem bạc tới, lúc phe phẩy cây quạt đi ra hắn còn cười nhạo một tiếng, cùng dân quê giao tiếp thật là đơn giản, cả một đám mùi khoai lang còn chưa rửa sạch mà muốn kiếm đồng tiền lớn, nằm mơ!

Hắn đắc ý không quay đầu nên không thấy ánh mắt mang theo lửa giận, tựa hồ thiêu chết hắn.