Diễn Viên Đa Năng

Chương 40: Lại một điềm báo nữa




Tôi thấy mình đang đứng trên cái sân lớn trước Chánh Cung ở Điện Quang Minh. Hoàng cung bốn bề im lặng, không một một bóng người.Tôi thơ thẫn đi vòng quanh như kẻ mộng du. Càng vào sâu bên trong, cảnh vật càng âm u và đỗ nát. Những bức tường vốn vững trãi giờ đã loan lỗ các vết nức vỡ. Các thứ đồ đạt bị nén lung tung. Những cái chân đèn bằng vàng rơi khỏi tường, các bức tranh quý bị xé nát, những bộ rèm đồ sộ rách nham nhở, dưới đất là ly tách vỡ… cứ như tôi đang đứng giữa tàn dư của một bữa tiệc. Trong tâm trí vẫn còn hình dung ra tiếng nhạc xập xình, những đôi nam nữ lắc lư trong điệu tango,… nhưng không biết vì một lý do nào đó, mọi thứ biến thành như những gì tôi đang thấy.

Tôi ngơ ngác tìm quanh, hy vọn sẽ bắt gặp vài cô tì nữ hay nô bọc trong cung. Tôi ra khỏi căn phòng lớn và đi theo hành lang tối. Một cảm giác chết chóc lan tỏa trong không khí. Tôi ngửi thấy mùi tanh. Trong bóng tối mờ mờ dường như hai bức tường trở nên nhếch nhách bởi những vệt đen chồng chéo, như ai đó đã dùng cọ lớn quệt thành. Không hiểu vì sao tôi có linh cảm vết sơn màu đỏ cho dù không đủ ánh sáng để nhìn rõ. Và rồi ở cuối hành lang, các cánh cửa đều mở toan toát. Tôi bắt đầu kiểm tra từng gian phòng một. Thật kì lạ! Tất cả những gì tôi thấy chỉ là người nằm la liệt, chất chồng lên nhau. Họ đều ăn mặc đẹp, trang điểm cẩn thận và mang dáng vẻ danh giá. Tuy nhiên mọi người dường như đang ngủ say, họ gói đầu lên cơ thể người khác và người bên cạnh lại gói đầu lên họ. Tôi bất ngờ nhận ra trong số ấy có cả chú Lữ Công, Dĩ Thuật, Dĩ Linh, Dương Cảnh, và nhiều quan thần torng triều…Cả căn phòng rộng hơn mấy trăm người đều nhắm mắt. Tôi không biết đấy là người hay đơn giản là những con búp bê to lớn. Tất cả đều bất động.

Tôi phân vân đi tới cánh cửa tiếp theo rồi tiếp theo nữa,… cũng tương tự như thế. Và cuối cùng tôi nghe có tiếp động gian phòng xa nhất. Tôi vội nhạy ngay tới, hy vọng sẽ gặp ai đó hỏi thăm. Đứng trước cánh cửa mở sẵn, tôi trong thấy một trận đánh nhau dữ dội. Ngạn Luật mang trên tay thanh ấn kiếm của dòng họ Liêu. Thanh kiếm sáng lòa đập vài cây quyền trượng tạo âm thanh ken két. Tôi nhận ra đấy là cây quyền trượng của Nữ Hoàng, nó vốn được cất giữ cẩn thận ở phòng riêng của tôi kia mà! Ở bên trong, Ngạn lậut vẫn đang cố sức chống lại kẻ thù. Người cầm cây quyền trượng kia lẫn trong bóng tối, chỉ thấy dáng vẻ cao lớn, mái tóc phồng to có cài chiếc vương miệng cùng bộ đầm đồ sộ bung xòe. Dù mang dáng dấp con người nhưng tôi cảm giác đấy là một con quái vật kì lạ. Ngạn Luật cứ vung kiếm chém liên tục tới tấp. Người kia đang yếu thế, từng bước lùi vào sâu hơn, cố cầm cự…

Vậy rồi trong lúc tưởng cừng anh sắp thắng thì một mũi tên từ đâu bay vụt tới, đâm sâu vào cánh tay của Ngạn Luật. Chiếc tiêu có kèm theo một nhúm lông ngỗng trắng tinh, phất phơ bay. Ngạn Lậut kêu ré lên và dùng tay kia ôm cánh tay bị thương. Kẻ địch thừa cơ hội tấn công tới tấp. Bị đau, Ngạn Luật phải cầm kiếm bằng hai tay và từng bươc lùi ra xa. Lúc này tôi mới ý thức được anh đang gặp nguy, muốn chạy vào giúp một tay thì không sao bước qua khỏi ngưỡng cửa. Giống như có tấm kính lớn chặn ngang lối vào. Tôi đấm mạnh vào không khí, dùng chân đá, hét lên gọi tên anh nhưng không thể gây chú ý cho người bên trong phòng. Tôi càng gấp gáp, lo lắng thì kẻ thù kia càng chiếm thế thượng phong. Cuối cùng, bằng một đòn hiểm độc, mũi nhọn của cây trượng vàng đâm thẳng vào người anh. Giống như kim khâu xuyên qua tấm vải mỏng. Tôi khóc ré lên và đấm điên cuồng vào tấm kính vô hình. Chỉ còn thấy Ngạn Luật gập mình lại đau đớn rồi ngã bịch xuống, cũng im lìm bất động như mấy trăm hình nhân ở gian phòng bên cạnh. Người đàn bà giơ cao cây trượng vàng, giọng người sung sướng vang dội khắp phòng, văng vẵng trong hành lanh rồi bao phủ toàn độ cung điện. Quang Minh điện không bóng người, tan hoang, đổ nát, chẳng còn gì hết trừ tiếng cười quỷ quyệt kia…

Tôi bật người dậy, thở hỗn hễn và run rẩy. Nước mắt đã chảy dài trên má. Đáng sợ quá! Ngạn Luật chết rồi, cả chú và anh chị họ,… mọi người đêu chết cả. Còn tôi? Tôi run lẩy bẩy đưa mắt nhìn trong bóng tối. Căn phòng mở thông với khu vườn cọ bên ngoài. Ánh trăng hắt vào trong, đổ lên vạn vật một thứ chất lỏng sáng trắng. Đây là Vaiza, và tôi đang ở trong cung điện Mặt Trăng. Những gì diễn ra lúc nãy chỉ là mơ thôi, là mơ thôi…

Tôi nhắc nhở mình nhiều lần. Không hiểu sao tôi có linh cảm tồi tệ. Ác mộng luôn đem tới hung tin. Như lần Vi Linh chết tôi cũng thấy chị. Bây giờ tôi mơ thấy Ngạn Luật chết. Anh ấy bị giết hại ngay trước mắt tôi! Nhưng sẽ không, anh ấy sẽ không thể chết, anh ấy sắp đến đây đón tôi rồi, Ngạn Luật luôn giữ lời, anh nhất định sẽ tới…

Tôi ngã người nằm trở lại giường nhưng không sao ngủ được. Tâm trí chỉ nhớ về Trường Thịnh Thiên quốc, về gia đình và cơn ác mộng ban nãy…

Có phải đây là một dự báo chẳng lành?