Điệp Luyến Vân Phi

Chương 15: Lời hẹn của Ngôn Thiên Minh




Đến tối, sau khi ăn xong Ngôn Thiên Minh lái xe đưa hai mẹ con về nhà. Vừa xuống xe, Điệp Tích vội chạy vào nhà để lại hai người kia ở lại phía sau. Thẩm Lệ Quyên cười khổ, quay lại chào Ngôn Thiên Minh:

-“Giám đốc hôm nay thật làm phiền anh. Cảm ơn anh đã đi cùng hai chúng tôi cả ngày hôm nay.”

-“Không cần khách sáo với tôi như vậy.” Anh mỉm cười nói.

-“Vậy…ừm…không còn sớm nữa, anh lái xe cẩn thận nha. Tôi vào nhà trước.” Cô vội lãng tránh quay đi. Nhưng chỉ trong tích tắc đó, tay cô bị anh kéo lại. Cô hơi bất ngờ nhìn anh.

-“Em nhất định phải dè chừng tôi như vậy sao?” Anh nhìn thẳng vào cô hỏi.

-“Giám đốc…tôi…tôi không có.” Cô hơi cuối mặt không can đảm nhìn vào anh trả lời.

-“Còn nói không, vậy tại sao không nhìn thẳng tôi? Hử?” Anh chất vấn.

Mặt cô hơi ửng hồng từ từ ngẩng lên nhìn anh, hôm nay sao anh có thái độ lạ như vậy. Anh làm sao biết được trước mặt anh, tim cô đập nhanh thế nào, đến nói chuyện cô cũng rất không thể tự chủ nữa.

-“Tại tôi không quen nhìn thẳng vào người khác thôi mà.”

-“haha chỉ như vậy đã đỏ mặt rồi, thật đáng yêu. Không đùa nữa, ngày mai em cho tôi một cuộc hẹn được chứ? Chỉ em và tôi thôi.” Anh cuối xuống gần hơn, nhẹ nhàng hỏi.

Cô như bị điểm huyệt vậy, đứng chôn chân tại chỗ như cũ nhìn anh. Có phải cô nghe nhầm không, hay là anh ăn nhầm gì rồi?

-“Em không trả lời là đồng ý rồi đó. Sáng mai tôi đến đón em. Ngủ ngon.” Nói rồi anh quay lại xe, trước khi đi không quên tặng cô một nụ cười. Mãi đến khi xe anh đã đi rồi cô mới hoàn hồn.

-“Ôi trời, anh ta vừa mới nói sẽ hẹn riêng với mình sao? Ahhhh sao lại nóng thế này chứ???” Vừa đi vào nhà cô vừa dùng tay quạt không ngừng để “hạ nhiệt”. Hoa tâm của ai kia đang nở rộ rồi đây.

Điệp Tích vào nhà thì vội gọi điện thoại cho Giai Kỳ bảo ngày mai sẽ đến nhà cô bé chơi. Giai Kỳ rất vui mừng nói sáng mai sẽ nói bác Lưu đến đón cô. Nói chuyện một lúc, vừa gác máy thì Thẩm Lệ Quyên vào nhà. Thấy mẹ mình sắc mặt hớn hở, thì cô biết ngay là chú Ngôn của cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

Cô vội nói với mẹ: “Mẹ ơi ngày mai bác Lưu tài xế của Giai Kỳ sẽ đến đón con qua đó chơi. Chắc đến tối con mới về đấy ạ.”

-“Thế à, vậy đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi con. Hôm nay chơi cũng mệt rồi.” Không phải con gái nói ngày mai sẽ sang nhà bạn học cô cũng chưa biết gửi con bé cho ai trông hộ nữa.

Những suy nghĩ này nếu Điệp Tích biết chắc sẽ nói “Mẹ thật là một nữ nhân thấy sắc quên tình nghĩa mà”.

-“Dạ, con đi ngay”. Cô nhanh chóng trả lời mẹ rồi đi về phòng.

Hôm nay thật sự cô cảm thấy rất vui, những chuyện bình thường mà các gia đình khác thường làm như cùng nhau đi chơi, đi ăn,…đời trước cô chưa từng trải nghiệm qua. Cô từng mơ tưởng về những kế hoạch cho gia đình nhỏ của cô. Nơi có tiếng cười nói của những đứa trẻ, của cô, của anh; nơi chứa đựng hạnh phúc đơn thuần, giản dị nhất. Cô sẽ cùng anh chăm sóc, nuôi dưỡng, dạy dỗ các con. Hằng ngày cô ở nhà nấu cơm, dọn dẹp, lo cho con rồi chờ anh về; cùng ăn cơm, cùng trò chuyện. Những dịp lễ Tết sẽ cùng nhau đi chơi, đi du lịch. Sống những ngày tháng hạnh phúc, lấp đầy cảm giác thiếu thốn tình cảm gia đình bấy lâu của cô.

Nhưng tất cả đã vỡ tan như bọt biển. Bốn năm trời cô bên anh, cảm nhận từng chút từng chút con người lạnh lùng ấy. Cô biết anh và cô không cùng một thế giới. Việc cô có thể làm cho anh chỉ là nấu bữa cơm cho anh, ngồi đợi anh đi làm về. Nhưng cô vẫn muốn một lần “trèo cao”, biết đâu tấm lòng của cô sẽ cảm động được anh. Không ngờ đến cuối cùng ông trời cũng muốn cô phải chấp nhận sự thật là không nên cố giành lấy những thứ không thuộc về mình. Vì kết quả chỉ nhận lại tổn thương cho chính mình…

Nhưng thôi mọi chuyện đã là quá khứ, tất cả sẽ bắt đầu lại một lần nữa theo cách mà cô muốn. Vậy nên việc cần làm bây giờ là lạc quan và vui vẻ sống bên những người yêu thương. Bất kể tương lai như thế nào, cô vẫn sẽ dùng một tâm thái tốt nhất đón nhận. Việc cần làm nhất chính là tối nay cô phải ngủ sớm, ngày mai sẽ là một ngày dài.