Điệp Luyến Vân Phi

Chương 3: Sống lại




-“ Là ai? Tôi đang ở chỗ nào đây, làm ơn nói cho tôi biết đi?”. Cô rất sợ, cảm giác sợ hãi nhiều năm nay chưa bao giờ biến mất. Hơn nữa hiện giờ cô chỉ có một mình, không phải cô chết rồi sẽ không phải đau khổ, sợ hãi nữa hay sao. Tại sao lại như vậy được chứ….

Giọng nói ban nãy lại vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh:

-“ Là ai không quan trọng, chỉ là linh hồn của ngươi nhiều oán niệm như vậy. Muốn đầu thai cũng khó. Chỉ là ta thấy ta và ngươi rất có duyên, có muốn sống lại hay không? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”

Không phải cô đang nghe lầm đấy chứ, thật sự có thể trọng sinh hay sao? Cô còn có thể sửa lại tất cả sai lầm đời trước thật sao. Phải cô phải tận dụng cơ hội này để làm lại tất cả, làm lại cuộc đời chính mình. Không suy nghĩ gì nữa, cô đồng ý ngay:

-“ Tôi rất muốn sống lại, xin hãy giúp tôi, cầu xin cô…”.

-“ Rất thành thật, xem như hôm nay ta sẽ làm việc thiện vậy. Ngươi muốn quay về khoảng thời gian nào trong đời mình đây?”

-“ Tôi muốn quay về lúc 8 tuổi, tôi muốn ngăn mọi chuyện xảy ra. Tôi phải về lúc đó, nhất định.” Cô quả quyết với lựa chọn của mình, chỉ nghe thấy một chữ “được”. Rồi tất cả không gian đều sáng đến chói mắt, cảm giác như chính mình đang chìm dần chìm dần vào khoảng không gian đó.

.....................................

Rất nhanh Điệp Tích cảm thấy thân thể rất mệt mỏi như vừa bị xe hàng cán qua vậy, cô từ từ mở mắt ra đây quả thật là một chuyện kinh hỷ nhất mà từ trước đến giờ cô từng thấy. Cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường của bệnh viện, ngạc nhiên hơn đó là cô bây giờ đang trong thân thể một đứa bé.

Không thể tin được. Đều là sự thật, cô đã quay về năm 8 tuổi. Nếu cô không lầm thì lúc này cô đang bị bệnh, sốt đến 40 độ phải nằm viện đến cả tuần liền. Bây giờ chắc hẳn là ngày thứ 4 cô ở trong bệnh viện.

Tỉnh dậy cô thấy mình có chút khát nước, cố gắng ngồi dậy định lấy nước uống. Bỗng nhiên ngoài cửa có người đi vào, là người phụ nữ tuổi ngoài 30 tuổi dáng người hơi gầy, mặc cái áo sơ mi màu xanh da trời phối với quần âu đen không kém phần đoan trang. Đây là người phụ nữ mà cô vừa yêu vừa hận. Yêu vì bà chính là người mẹ đã mang nặng đẻ đau cho cô có mặt trên cuộc đời, suốt 8 năm trời chăm sóc cô từng chút một, thay thế vị trí một người cha lo lắng cho cô. Còn hận chính là hận bà là một người mẹ lại vì một người xa lạ mà không tin cô, còn không nhận cô. Nhưng nhiều năm sau đó điều cô tiếc nuối nhất là không nhìn mặt bà lần cuối, nói với bà mình đã không còn giận bà nữa và rất nhớ bà.

Nghĩ về chuyện đã qua cô nhất thời không ngăn được trào nước mắt. Thẩm Lệ Quyên thấy con gái mình vừa tỉnh dậy thì nước mắt đã lưng tròng, lo lắng vội chạy qua giường xem con.

Đặt tay lên trán thấy không còn nóng nữa bà thở phào nhẹ nhõm, Lấy ngón tay chùi nước mắt cho con gái, bà quan tâm hỏi:

-“ Sao vậy con, sao tự nhiên con gái mẹ lại khóc thành mặt mèo như vậy hả?” bà vừa cười vừa lau nước mắt cho cô.

Cô không nói gì cả ôm chầm lấy bà, lâu lắm rồi cô chưa cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực của mẹ. Bây giờ cô mới biết mình yêu bà đến nhường nào, cô bất chấp đời trước đã xảy ra chuyện gì cũng không sao nữa vì hiện giờ cô sẽ thay đổi tất cả. Điệp Tích cô sẽ có một cuộc đời mới, sẽ không dẫm lên vết xe đổ ngày trước nữa, cô sẽ cố gắng bảo vệ mẹ mình. Nhỏ giọng nói với mẹ trong tiếng nấc: “Mẹ ơi, Tích Nhi nhớ mẹ lắm, rất nhớ mẹ.”