Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 116: Nhất định ta sẽ báo thù cho ngươi




Bạch Thiên Thù sao lại không hiểu suy nghĩ của cháu gái mình, nàng đặt tay lên đôi vai Bạch Ngọc Kinh, nói với giọng chắc chắn:

"Ngọc Kinh, nhất định có thể! Con không chỉ có một mình, con còn có cô cô. Tuy rằng nhị ca đã không còn ở đây, phụ thân cũng không tán đồng việc tìm người của Âm Dương Tông để đòi lại công đạo, nhưng ý định báo thù cô cô chưa từng quên!"

Suốt ba mươi sáu năm qua, chưa một ngày nào nàng quên đi được. Hình ảnh vô cùng bi thảm lúc đó của Lưu Mạn... Mỗi lần nhớ tới... Nó như một lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực.

Bỏ tay ra khỏi người Bạch Ngọc Kinh, nàng dịu giọng xuống:

"Lại nói, vẫn còn một người nữa có thể giúp cho cô cháu chúng ta."

"Cô cô, người đó là...?"

"Sư phụ của cô cô và mẹ con, cũng có thể tính là thái sư phụ của con, vị thái thượng trưởng lão thứ ba của Đại Nhật Cung - người được gọi với biệt danh lão Phong Tử."

"Lão Phong Tử". Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng chuyện về ông thì Bạch Ngọc Kinh cũng biết được đôi chút.

Trong ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung, có thể nói "lão Phong Tử" chính là người kỳ quái nhất. Nói khó nghe một chút thì là đầu óc không được bình thường. Cũng không phải Bạch Ngọc Kinh có ý nghĩ xúc phạm ông mà đó là nhận thức chung của hầu hết mọi người. Hơn nữa, theo như vô vàn những "sự tích" mà nàng nghe được thì quả thật nàng cũng cảm thấy nhận xét đó không sai.

Không giống hai vị thái thượng trưởng lão khác, lão Phong Tử làm việc không bao giờ theo nguyên tắc nào cả, thích thì làm, không thích thì mặc kệ.

Nghe nói sư phụ của ông, cũng tức là thái thượng trưởng lão đời trước đã từng không ít lần đau đầu bởi những việc mà ông gây ra. Thậm chí nàng còn nghe kể lại rằng, có một lần, ông đã bắt con Thanh Linh Điêu, vốn là yêu thú mà sư phụ mình vô cùng yêu thích đem nướng ăn. Đáng nói hơn là ông lại còn dùng lông vũ của Thanh Linh Điêu kia làm thành một chiếc mũ kỳ quặc rồi hiên ngang đội nó xuất hiện trước mặt sư phụ mình. Quả thật là vô cùng vô cùng ngưu bức...

Chính bởi những việc làm "điên rồ" đó mà mọi người mới gán cho ông biệt danh "lão Phong Tử".

Tuy thường hay có những hành động "điên điên khùng khùng" là vậy, nhưng tuyệt đối không có người nào dám xem thường lão Phong Tử. Trái lại, sự tồn tại của ông còn khiến cho không ít các đại nhân vật phải e dè. Nếu như có sự giúp sức của ông ấy thì chuyện đòi lại công đạo cho mẹ nàng chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà... liệu ông ấy có giúp không khi mà ngay cả phụ thân và gia gia nàng đều lựa chọn quên bỏ đi?

Nàng không thể không hoài nghi.

"Cô cô, liệu thái sư phụ... có thật sự sẽ giúp chúng ta không?"

Nghe câu hỏi của nàng, Bạch Thiên Thù đầy tin tưởng khẳng định:

"Có. Nhất định sư phụ sẽ giúp. Lão nhân gia người rất yêu quý mẹ con, nếu người biết được mẹ con chết thảm như vậy tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thời hạn trăm năm bế quan của người cũng đã qua gần sáu mươi năm rồi, chỉ cần đợi thêm mấy mươi năm nữa thôi... Trong khoảng thời gian này con hãy cố gắng mau chóng tăng lên tu vi, đồng thời tu tập cho thuần thục những bí thuật trong quyển hạ của Ma Ngục Huyền Kinh, sau đó thì thu phục Ma Ngục Huyền Lăng. Những việc khác con không cần bận tâm, cô cô sẽ tự mình thu xếp."

Dừng lại một lúc, nàng nói tiếp:

"Cũng không còn sớm nữa, con hãy về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cô cô sẽ đến gặp con."

"Vậy con xin phép."

Sau khi Bạch Ngọc Kinh đã rời đi được một đỗi, Bạch Thiên Thù mới tự lẩm bẩm:

"Ngọc Kinh, hy vọng con có thể chế ngự được Ma Ngục Huyền Lăng..."

Trong lòng nàng hiểu rõ thần hồn của hắc giao là mạnh cỡ nào. Muốn chế ngự được Ma Ngục Huyền Lăng với tu vi Niết Bàn Cảnh nào phải việc dễ dàng. Năm đó, ngay cả một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ như Lưu Mạn còn không làm được... Đến bản thân Bạch Thiên Thù nàng, phải sau mấy mươi năm, khi nàng đột phá đến Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới có thể hàng phục được một trong số hai chiếc Ma Ngục Huyền Lăng kia.

Lúc ấy, Lưu Mạn thấy vậy bèn đem chiếc Ma Ngục Huyền Lăng còn lại đưa luôn cho nàng. Bạch Thiên Thù còn nhớ rõ đoạn ký ức ấy...

"Oa! Thiên Thù, ngươi thật lợi hại! Con hắc giao khó ưa như vậy mà ngươi cũng chế ngự được."

"Bớt tâng bốc ta đi! Nếu như ngươi chịu chăm chỉ tu luyện để nâng cao tu vi thêm chút nữa thì cũng làm được thôi, ai kêu ngươi lười biếng quá làm chi!"

"Được rồi được rồi! Là lỗi của ta! Là ta đã không chăm chỉ chịu khó như Bạch tiểu thư..."

"Ồ! Lưu Mạn công tử, công tử là đang khen người ta sao?"

"Thiên Thù, Lưu Mạn ta có sinh lý rất bình thường, ta cũng không có sở thích quái đản kia. Ngươi không cần tự mình đa tình đâu."

"Cái gì? Ngươi nói ai quái đản, ai tự mình đa tình?"

"Đừng! Đừng! Không được! Ha ha ha... Thiên Thù... Ha ha ha... Thiên Thù! Thiên Thù! Ngươi dừng lại!..."

...

"Thiên Thù."

"Sao?"

"Ngươi cầm đi."

"Ma Ngục Huyền Lăng? Sao lại đưa cho ta?"

"Ma Ngục Huyền Lăng vốn là một bộ pháp khí, chỉ có sử dụng phối hợp cùng nhau mới phát huy được uy lực chân chính của nó. Hôm nay ngươi đã thuần phục được một cái rồi, ta tin thêm một cái nữa cũng sẽ không làm khó được ngươi... Ngươi cũng biết rõ ta và Lưu Thanh xưa nay đều không thích mấy chuyện đấu đá tranh giành, có giữ lại nó cũng không có bao nhiêu tác dụng. Ta biết ngươi là một người mạnh mẽ, luôn phấn đấu để chứng minh bản thân mình... Ma Ngục Huyền Lăng trong tay ngươi sẽ có ích hơn là để cho tỷ muội chúng ta cất giữ. Ta tin là Lưu Thanh cũng nghĩ giống ta."

"Không được! Ta không đồng ý! Bảo vật là do ba người chúng ta tìm được. Ma Ngục Huyền Kinh thì không nói làm gì, chúng ta đều đã học thuộc. Riêng Ma Ngục Huyền Lăng, một mình ta đã chiếm một cái, bây giờ như thế nào ta lại có thể không biết xấu hổ lấy hết làm của riêng chứ."

"Thiên Thù, ngươi nghe ta nói hết đã. Ma Ngục Huyền Lăng đúng là pháp khí rất lợi hại, nhưng nó rất bá đạo, sát khí quá nặng, cũng không thích hợp để ta và Lưu Thanh sử dụng. Lùi một bước mà nói, cho dù chúng ta có muốn dùng đi nữa thì cũng chưa chắc làm được. Ngươi thấy đấy, hai người chúng ta cũng đã thử nhiều lần rồi vẫn không hàng phục được thần hồn của hắc giao kia. Ta e là có khi phải đợi đột phá đến Chân Đan Cảnh mới thu phục được nó. Thế nhưng Chân Đan Cảnh là dễ đột phá như vậy sao?"

"... Ta đã gả cho nhị ca ngươi, là một nữ nhân đã có chồng. Với lại không lâu nữa, ta... sẽ trở thành mẫu thân rồi."

"Mẫu thân?... Lưu Mạn, ý ngươi là..."

"Thật sự sao? Lưu Mạn, ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ?"

"Đồ tiểu linh tinh ngươi! Ta lừa ngươi làm gì?"

"Thế nhưng... không phải nói tu tiên giả có tu vi cao thường sẽ rất khó có con sao? Ngươi trở thành thê tử của nhị ca ta bất quá cũng mới có vài năm a!"

"Khó có con chứ đâu phải là không thể có. Ngươi có cần phải ngạc nhiên vậy không?"

"Được rồi, trở lại vấn đề khi nãy đi. Sau này ta sẽ an phận thủ thường làm một thê tử tốt, một mẫu thân tốt, mấy chuyện tranh đấu ta không muốn dính vào nữa. Về phần Lưu Thanh, nó cũng sẽ theo sư phụ. Vì vậy, Ma Ngục Huyền Lăng này, chúng ta không cần tới nữa. Thiên Thù, ngươi hãy giữ lấy đi."

"Nhưng ta..."

"Thiên Thù. Chẳng lẽ ngươi không coi chúng ta là tỷ muội sao?"

...

Những hình ảnh dần khép lại.

"Lưu Mạn. Ngươi yên tâm. Chỉ cần Bạch Thiên Thù ta còn sống, nhất định ta sẽ báo thù cho ngươi!"