Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 134: Phong lão quái




Sáu hỏa luân tức thì lao đi với những quỹ đạo bất đồng. Nhưng tất cả đều hướng đến một mục tiêu duy nhất - Giang Lưu Nhi.

Biết dù cho mình có sử dụng "thân pháp" kia đi nữa cũng khó mà tránh được, Giang Lưu Nhi vận linh lực vào thanh kiếm trong tay. Hắn chuẩn bị phá tan Hỏa Ảnh Lưu Tinh của Tô Bá bằng kiếm chiêu đã dùng để đánh bại Phong Vỹ trong trận đấu trước, cũng là kiếm chiêu thứ nhất của Thanh Hà Kiếm Quyết - Kiếm Trảm Thiên Quân.

Khi sáu hỏa luân đã sắp tới trước mặt Giang Lưu Nhi thì bỗng một tiếng nổ dữ dội chẳng biết từ đâu vang lên.

"Ầ... m... m... m..."

Gần như cùng lúc, một đạo hắc quang bắn thẳng xuống đấu trường. Nhưng vì tốc độ của nó quá nhanh nên các đệ tử đang xem thi đấu không nhìn thấy được.

Trùng hợp làm sao, thời điểm hắc quang nọ đang chắn phía trước Giang Lưu Nhi thì sáu hỏa luân của Tô Bá cũng đánh tới.

"Oành... Oành... Oành..."

"Rầm"

Sau cú va chạm với hỏa luân, hắc quang bị đánh bay thẳng vào màn kết giới.

"Thật không thể tin nổi! Niệm Từ đã cản được Hỏa Ảnh Lưu Tinh..."

"Ồ! Trên sàn đấu có thêm một người kìa! Hắn xuất hiện từ khi nào nhỉ?"

...

"Hắn là ai, sao tự dưng lại có mặt trên sàn đấu?"

"Ta cũng không biết. Có điều... bộ dáng hắn cũng quá buồn cười đi!"

...

Quả như lời nhận xét của đệ tử kia, bộ dáng kẻ mới xuất hiện thật sự... rất buồn cười.

Hắn chính là đạo hắc quang vừa mới từ trên trời bay xuống. Khi nãy, hắn bị đánh bay vào màn kết giới trong tư thế mà cả hai tay lẫn hai chân đều dang rộng. Và hiện tại, hắn đang nằm trên sàn đấu cũng với tư thế gần giống như vậy, chỉ khác là tay chân hơi co lại một chút. Nếu như thế thì cũng thôi, đằng này, quần áo trên người hắn còn bị cháy mất nhiều chỗ, đến cả khuôn mặt cũng thành trắng đen lẫn lộn và miệng thì đang có khói bay ra. Trông hắn giống hệt một con cóc bị chết khô với tư thế "ngửa mặt nhìn trời".

"Này... Cái này..."

Chẳng biết từ lúc nào Trương đường chủ đã có mặt trên sàn đấu. Ông nhìn kẻ đang nằm kia, bộ dáng vô cùng luống cuống.

Trong khi đó, ngay sát bên Trương đường chủ, Chu các chủ âm thầm lui ra sau mấy bước.

"Chu huynh, huynh đang tính đi đâu vậy?"

Nghe tiếng của Trung viện chủ, Chu các chủ cố gượng cười, nói:

"Thu lão đệ, lão Chu ta chợt nhớ ra ở Linh Bảo Các có chuyện quan trọng cần ta giải quyết gấp. Ta nghĩ ta phải trở về..."

"Họ Chu, nếu ngươi dám bỏ đi, ta sẽ đem tố giác lại với..."

Nói tới đoạn sau, Trương đường chủ khẽ đưa mắt nhìn người đang nằm trên sàn đấu.

Chu các chủ muốn nói gì đó thì nét mặt chợt đổi, đưa mắt nhìn lên trời. Từ đằng xa, hai đạo lưu quang đang bay tới, trong chớp mắt đã đáp xuống đấu trường.

Khi quang hoa tán đi, hai thân ảnh hiện ra.

"Tham kiến nhị vị thái thượng trưởng lão."

Tất cả các vị cao tầng đang có mặt đồng loạt cúi mình thi lễ với hai lão nhân vừa xuất hiện.

"Được rồi."

Một trong hai lão nhân nhẹ khoát tay nói. Sau đó, ông quay sang nhìn kẻ đang nằm trong tư thế "con cóc chết khô" trên sàn đấu, nơi đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng...

Cùng lúc đó, "con cóc chết khô" nọ bỗng run lên bần bật, không bao lâu thì tỉnh dậy. Nhưng khi vừa mở mắt ra, hắn đã đứng phắt dậy và hét toáng lên:

"Mẹ ơi! Gặp quỷ rồi!..."

Vừa chỉ tay vào hai vị thái thượng trưởng lão, hắn vừa nói:

"Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, tại sao các ngươi lại ở đây?"

Nghe tên kia gọi hai vị thái thượng trưởng lão như thế, mọi người đều trợn mắt há mồm.

Tên kia vừa mới nói gì... Phong tiểu mao? Bạch mũi trâu? Này... là đang gọi thái thượng trưởng lão?

Về phía hai "nạn nhân" bị điểm mặt kêu tên, khuôn mặt họ lúc này đầy vẻ bất đắc dĩ. Phong Thiên Thu khẽ hắng giọng, lên tiếng hỏi:

"Phong lão quái, chẳng phải ngươi nói là sẽ đóng cửa bế quan trăm năm ư, sao bây giờ lại xuất quan?"

"Này Phong lão quái, ta đang nói chuyện với..."

Phong Thiên Thu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang:

"Con bà nó! Tên nào dám đốt quần áo của ta?... Ôi bộ đồ yêu quý của ta!.. Bộ đồ yêu quý của ta!..."

Hắn quay sang Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực, hỏi:

"Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, là các ngươi đốt quần áo của ta phải không? Lập tức đền cho ta, nếu không chúng ta sẽ phải sống mái một trận."

"Phong lão quái, quần áo của ngươi cũng không phải là do hai người bọn ta đốt."

"Không phải các ngươi? Hừ! Nếu không phải các ngươi thì là ai? Là ai? Là ai?... Đấy! Không có ai trả lời thì tức thủ phạm là các ngươi rồi. Không nhiều lời, lập tức đền cho ta!"

"Thưa thái thượng trưởng lão..."

Đứng im lặng từ nãy giờ, Tô Bá chắp tay hướng Phong lão quái kia nói. Dựa vào cách xưng hô và cuộc đối thoại vừa rồi, dĩ nhiên hắn đã đoán được thân phận của ông.

"Tiểu tử, ngươi gọi ta làm gì?"

"Thưa thái thượng trưởng lão, quần áo của ngài... là do đệ tử đốt."

"Cái gì? Ngươi nói gì? Bộ đồ yêu quý của ta là do ngươi đốt? Thật là to gan mà! Thật là không có thiên lý mà! Ta cũng đâu có cướp vợ ngươi hay là đoạt tình nhân của ngươi. Mau nói cho ta, tại sao lại dùng lửa đốt ta?"

"Thưa thái thượng trưởng lão, đệ tử..."

"Thưa thưa cái gì! Ai cho phép ngươi nói?... Ôi bộ đồ yêu quý của ta! Bộ đồ yêu quý của ta! Thật là tàn nhẫn mà! Thật là không có thiên lý mà!..."

Nhìn bộ dáng đau khổ của Phong lão quái, tất cả mọi người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nét mặt ai nấy cũng đều rất khác lạ. Đặc biệt là những người chưa từng gặp lão nhân này thì nét mặt lại càng đặc sắc. Giang Lưu Nhi cũng không phải ngoại lệ. Hắn cảm thấy hơi bị choáng...

Sau một hồi oán than, Phong lão quái mới nhìn chằm chằm Tô Bá và yêu cầu:

"Tiểu tử. Ngươi đã đốt bộ đồ yêu quý của ta, chẳng lẽ không tính bồi thường hay sao?"

"Thưa thái thượng trưởng lão, không biết đệ tử có thể làm gì cho ngài?"

Phong lão quái không trả lời mà nhẹ ngoắc tay một cái, tức thì, không gian giới chỉ của Tô Bá đã nằm trong tay ông.

Thấy thế thì thần sắc Tô Bá hơi đổi, nhưng hắn cũng không dám kêu ca gì.

Trong lúc hắn còn đang nghĩ về mấy bảo vật cất bên trong giới chỉ kia thì tiếng Phong lão quái truyền tới:

"Tiểu tử. Ta lấy của ngươi một ngàn linh thạch coi như là để đền bù tổn thất, ngươi không có ý kiến gì chứ? Nói ngươi biết là bộ đồ của ta rất quý hiếm..."

Nghe thế thì Tô Bá liền đáp:

"Đa tạ thái thượng trưởng lão khoan hồng, đệ tử hoàn toàn không có ý kiến."

Ném trả không gian giới chỉ lại cho Tô Bá xong, Phong lão quái đảo mắt nhìn quanh đấu trường một lúc, sau đó hướng một thiếu phụ với ánh mắt mong đợi, bảo:

"Thù nhi, nha đầu ngươi còn không mau ra đây vấn an ta."

Bạch Thiên Thù vội đi tới trước mặt ông, giọng nói có chút xúc động:

"Đệ tử Bạch Thiên Thù cung nghênh sư phụ xuất quan."

Lưu Mạn, thù của ngươi sắp được báo rồi...

Trong lòng nàng thầm nói.

"Được rồi, ta chỉ bế quan mấy mươi năm thôi chứ đã chết đâu. Ngươi xúc động cái gì!"

Chợt nghĩ tới điều gì, lão nhân hỏi:

"Phải rồi Thù nhi, nha đầu Lưu Mạn kia đâu rồi? Mau bảo nó đến gặp ta đi. Mấy mươi năm rồi ta không được ăn món rết đỏ hầm rượu của nó a. Nhắc tới là ta lại thấy thèm rồi."

Không đợi Bạch Thiên Thù trả lời, Bạch Vô Cực đã vội lên tiếng:

"Phong lão quái, chuyện của Lưu Mạn để sau hãy nói đi. Hiện giờ đang diễn ra Quần Anh Hội, dù sao cũng đã ở đây rồi, chi bằng chúng ta ở lại xem một chút."