Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 147: Tu luyện kết thúc




Không giống sư phụ mình, Bạch Thiên Thù rất yêu thích cái vẻ vô dụng của Đồng Đồng. Từ nãy giờ, ánh mắt nàng vẫn đang tập trung dõi theo từng cử chỉ ngây ngô của nó. Và tất nhiên, những nụ cười khẽ chốc chốc lại hiện ra trên gương mặt xinh đẹp kia.

Vì ban sáng đã bị Giang Lưu Nhi bắt gặp nên Bạch Thiên Thù cảm thấy không cần thiết phải giả vờ giả vịt làm gì nữa. Nàng yêu thích tiểu Đồng Đồng thì sao chứ? Chỉ cần không phải yêu thích tên chủ nhân của nó là được rồi.

Nếu nàng mới là chủ nhân của tiểu yêu thú kia thì tốt biết mấy...

Bạch Thiên Thù thầm nghĩ. Nàng thật sự rất yêu thích Đồng Đồng, đến mức mà nàng cũng chẳng hiểu lý do. Trên người Đồng Đồng có thứ gì đó khiến cho nàng bị cuốn hút, ngay từ lần đầu tiên gặp tại Túy Tiên Lâu thì đã thế rồi. Nó là yêu thú gì, mạnh yếu ra sao, thật lạ là nàng lại chưa bao giờ thắc mắc những điều đó.

...

"Ta xem thịt hẳn đã chín rồi, để ta nếm thử."

Lão Phong Tử cho đũa vào nồi, gắp lên một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

"Món này đúng là... mỹ vị nhân gian..."

"Nào, hai đứa các ngươi cũng ăn đi!"

Giang Lưu Nhi vẫn ngồi im lặng, không hề có ý định cầm đũa, dù sao hắn có cầm thì cũng chẳng ăn được.

Bên phía đối diện, Bạch Thiên Thù có chút lưỡng lự. Nàng đột ngột nói:

"Ngươi cũng ăn đi."

Nghe xong, Giang Lưu Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, cả lão Phong Tử cũng thế.

"Ta kêu ngươi ăn thì cứ ăn đi, nhìn ta làm gì? Mặt ta cũng đâu phải đồ ăn!"

Lão Phong Tử cười cười, nháy mắt với Giang Lưu Nhi:

"Tiểu tử, còn không mau thử xem tay nghề của tiểu nương... Khục khục... tiểu sư tỷ!"

Thoáng do dự, Giang Lưu Nhi cầm đũa cho vào nồi.

"Thế nào? Mùi vị rất tuyệt phải không?"

Lão Phong Tử vội hỏi.

"Rất ngon."

"Khà khà... Đương nhiên là ngon rồi! Tiểu tử ngươi thật là có phúc! Sau này mỗi ngày đều có để ăn..."

"Sư phụ!"

"Biết rồi! Biết rồi! Không nói nữa! Không nói nữa!"

Bạch Thiên Thù bỏ đũa xuống không ăn nữa, không biết có phải là đang dỗi không. Chỉ thấy nàng đứng dậy, đi qua chỗ Giang Lưu Nhi. Mà không, chính xác là nàng đang đi tới chỗ của Đồng Đồng mới đúng.

Trong lúc tiểu tử kia còn đang hoa tay múa chân cười "khặc khặc" thì đột nhiên bị người nhấc bổng lên. Nó quay lại nhìn người nọ, mặt mũi nghi hoặc:

"Chi chi?"

Bạch Thiên Thù nhìn nó một cách trìu mến, giọng ôn nhu:

"Tiểu linh tinh, chúng ta cùng chơi nhé!"

Thế rồi, nàng bắt đầu dùng đôi tay thon thả của mình dạy cho Đồng Đồng cách tạo bóng trên vách đá. Nào là chim, nào là sói, nào là thỏ, cún, lạc đà... Đủ kiểu. Cũng không biết là ai đã dạy nàng mấy thứ này nữa.

"Chi chi!"

Đồng Đồng mở to hai mắt nhìn những cái bóng đang chuyển động trên vách đá, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Đối với nó, chúng đầy mới lạ và hấp dẫn, đến nỗi khiến nó phải chủ động kéo lấy tay áo Bạch Thiên Thù lay mạnh.

"Chi chi"

"Muốn học hả?"

Đồng Đồng ra sức gật đầu lia lịa.

"Hôn tỷ tỷ một cái rồi tỷ tỷ sẽ dạy cho!"

Tiểu Đồng Đồng lập tức làm theo.

"Hôn bên này nữa."

"Trên trán nữa."

Giang Lưu Nhi và lão Phong Tử đưa mắt nhìn nhau, mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ quái lạ.

"Sư phụ."

"Hả?"

"Người vừa làm rơi miếng thịt."

...

Mặc dù biết lão Phong Tử và Giang Lưu Nhi đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng Bạch Thiên Thù làm bộ như không hay. Lão Phong Tử là sư phụ nàng, người đã nuôi dạy nàng từ nhỏ nên chẳng có gì phải e ngại. Còn về tên tiểu tử kia, dù sao thì hắn đã thấy rồi, có thấy thêm nữa thì cũng chẳng sao. Nàng có yêu thích gì hắn đâu mà phải bận tâm. Riêng về tiểu Đồng Đồng... Nàng đã cho phép tên chủ nhân của nó ăn thức ăn mình nấu rồi, vì vậy có mượn nó đi một lát cũng là công bằng.

Chẳng rõ nếu Giang Lưu Nhi biết được suy nghĩ của nàng thì hắn sẽ có cảm tưởng gì, nhưng thiết nghĩ không đến mức ngăn cấm nàng tiếp cận Đồng Đồng.

"Chi chi chi!"

"Được rồi! Tiểu Đồng Đồng ngoan, đừng tức giận! Để tỷ tỷ xem có cái nào đơn giản cho ngươi không..."

...

"Đừng vội, hãy làm từ từ thôi! Ngón tay như thế này, như thế này..."

"Chi chi!"

"Bộp bộp bộp"

"Oa! Tiểu Đồng Đồng thật tài giỏi!"

Nhìn "tỷ đệ" hai người họ chơi đùa với nhau, ngoài mặt thì Giang Lưu Nhi làm như chẳng để ý đến, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp.

Và một đêm nữa cứ như thế trôi qua.

...

Năm tháng sau.

Tính đến hiện tại thì ba sư đồ Giang Lưu Nhi đã ở Quỳnh Lâm Sơn Mạch này được nửa năm, cũng có nghĩa thời gian tu luyện của họ đã chấm dứt, đến lúc phải trở về.

Bạch Thiên Thù bế Đồng Đồng trên tay, bộ dáng không nỡ. Chuỗi ngày vừa qua, nhờ có tiểu tử này mà cuộc sống của nàng rất vui vẻ. Điều đã lâu lắm nàng không có được. Nàng biết, sau khi quay về Đại Nhật Cung, nàng sẽ trở lại là Bạch Thiên Thù của trước kia, trở lại là viện chủ của Bắc viện...

Nàng nhìn một thiếu niên gần đó, do dự hồi lâu mới lên tiếng:

"Ngươi tặng Đồng Đồng cho ta được không?"

Hướng ánh mắt sang nàng, Giang Lưu Nhi hỏi:

"Sao ta phải tặng nó cho sư tỷ?"

"Vì ta..."

Bạch Thiên Thù chẳng biết nói tiếp thế nào. Nàng cũng không thể bảo là do mình yêu thích Đồng Đồng được, lại càng không nghĩ là sẽ dùng linh thạch hay bảo vật gì đó để trao đổi. Nàng không đánh đồng như thế.

Trong lúc nàng cho rằng Giang Lưu Nhi có ý cự tuyệt thì hắn bỗng nói:

"Tặng cho sư tỷ cũng không phải là không thể..."

"Ngươi thật sự sẽ tặng nó cho ta?"

Bạch Thiên Thù vội hỏi lại, mặt hớn hở trông thấy.

Nhẹ gật đầu, Giang Lưu Nhi nói tiếp:

"Ta có thể tặng cho sư tỷ, nhưng với một điều kiện."

Nghe đến hai chữ "điều kiện" thì thần sắc Bạch Thiên Thù liền thay đổi hẳn. Nàng cảnh giác nhìn Giang Lưu Nhi, giọng lạnh nhạt:

"Điều kiện gì?"

Nàng bổ sung thêm:

"Tốt nhất ngươi đừng đòi hỏi quá phận."

Quá phận?

Giang Lưu Nhi không biết vị sư tỷ này của mình đang nghĩ gì trong đầu mà bảo như vậy. Hắn mở miệng, giọng điềm đạm:

"Sư tỷ, hình như tỷ đã hiểu lầm gì rồi. Điều kiện của ta cũng chẳng phải là đòi hỏi sư tỷ cái gì, chỉ cần tỷ có thể khiến cho Đồng Đồng chịu gật đầu thì ta sẽ để nó đi theo tỷ."

"Chỉ như vậy?"

Bạch Thiên Thù hỏi, giọng điệu đầy hoài nghi.

"Chỉ như vậy."

Tuy trong lòng còn ngờ vực nhưng Bạch Thiên Thù vẫn ra sức "dụ dỗ" Đồng Đồng:

"Tiểu Đồng Đồng, sau này ngươi hãy đi theo tỷ tỷ nhé!"

Đồng Đồng lập tức lắc đầu.

Tất nhiên Bạch Thiên Thù không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nàng tiếp tục dụ dỗ:

"Ngươi đi theo tỷ tỷ đi! Tỷ tỷ nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, sẽ cho ngươi ăn loại linh quả tốt nhất, sẽ dạy ngươi những trò chơi hay nhất... Tỷ tỷ bảo đảm đối xử với ngươi tốt hơn nhiều chủ nhân hiện giờ của ngươi. Tiểu Đồng Đồng, sau này đi theo tỷ tỷ nhé!"

Đồng Đồng tỏ vẻ nghĩ ngợi, nhưng chẳng bao lâu thì nó liền một lần nữa lắc đầu. Mặc dù nó cũng khá quý mến Bạch Thiên Thù, nhưng dù có quý mến hơn nữa thì nó cũng không thể đi theo nàng được. Trên người nàng cũng không có cực phẩm linh thạch như Giang Lưu Nhi.

Sau một lúc tiêu tốn không ít nước miếng mà vẫn chẳng có kết quả gì, nét mặt Bạch Thiên Thù vô cùng ảo não. Nàng liếc nhìn Giang Lưu Nhi với vẻ bình thản bên kia, thầm nghĩ:

Chắc chắn hắn đã cho tiểu Đồng Đồng uống bùa mê thuốc lú gì rồi nên nó mới khăng khăng một mực với hắn như vậy.