Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 174: Thiên ma




"Bịch"

Nhìn thi thể vừa rơi xuống đất, khuôn mặt tất thảy tu sĩ Tuyết Linh Tông đều dại ra, mắt không chớp lấy một cái.

"Vãn bối có mắt không tròng, tội đáng muôn chết! Cầu xin tiền bối mở lượng hải hà!"

Chẳng biết từ lúc nào tên thái thượng trưởng lão còn lại của Tuyết Linh Tông đã quỳ xuống trên mái nghị sự đường, dập đầu van xin.

Liếc thấy những người còn lại vẫn đứng bất động bên dưới, hắn quát lên:

"Các ngươi còn không mau quỳ xuống tạ tội với tiền bối!"

Tới giờ phút này đám người mỹ phụ mới kịp phản ứng lại, họ vội vã quỳ xuống, cả đầu cũng không dám ngẩng cao.

Thấy vậy, thiếu niên nhàm chán phủi áo đứng dậy, bước lại gần tên thái thượng trưởng lão còn đang quỳ, nói:

"Vừa rồi ngươi bảo là tội mình đáng muôn chết phải không?"

Chẳng đợi cho tên thái thượng trưởng lão kia hồi đáp, một bàn tay đã vỗ nhẹ lên đầu khiến nguyên thần hắn tức khắc vỡ vụn, chết không nhắm mắt.

Thu tay lại, thiếu niên đáp xuống dưới. Tới trước mặt mỹ phụ, hắn bảo:

"Ngước mặt lên."

Mỹ phụ nào dám cãi lời, nàng ngoan ngoãn làm theo.

"Nhan sắc không tồi."

Thiếu niên nhận xét xong mới hỏi tiếp:

"Tên ngươi là gì?"

"Thưa tiền bối, là Lý Thiên Kiều."

"Thiên Kiều? Một cái tên không tệ."

Thiếu niên bỗng đổi giọng:

"Tất cả các ngươi nghe rõ đây, kể từ bây giờ, Tuyết Linh Tông sẽ đổi tên thành Diêm La Điện. Và hãy nhớ thật kỹ, Điện chủ của các ngươi chính là ta - Thiên Ma."

...

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi Thiên Ma thành lập Diêm La Điện.

Lúc này, tại nơi ở dành cho Điện chủ, Thiên Ma ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, tay nâng niu một thanh kiếm.

Là Tang Tương.

"Không nghĩ một kiện trung phẩm linh khí như ngươi cũng có thể tự mình bắt đầu dưỡng dục ra được khí linh... Tang Tương... Tang Tương... Ngươi sẽ là thanh kiếm hủy diệt thế gian..."

Thiên Ma một mình lẩm bẩm.

Chợt hắn nhìn ra cửa, cất tiếng:

"Vào đi."

Cửa mở, Lý Thiên Kiều bước vào. Nàng khom người hành lễ:

"Thuộc hạ tham kiến Điện chủ."

"Đã điều tra xong?"

"Vâng, thưa Điện chủ."

"Báo cáo đi."

...

Gần một khắc sau.

Nhìn Lý Thiên Kiều, Thiên Ma hài lòng gật đầu:

"Ngươi làm rất khá... Được rồi, lui ra đi. Mọi chuyện còn lại ta sẽ tự mình thực hiện."

"Vâng, thuộc hạ xin phép cáo lui."

Sau khi Lý Thiên Kiều rời khỏi, Thiên Ma nhẹ vuốt ve Tang Tương, thì thào:

"Sắp có người để cho ngươi giết rồi."

...

Những ngày vừa qua, tại vùng cực bắc của Xích Quỷ Quốc đã xảy ra một đại sự khiến nơi đây thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Chỉ trong vòng một tháng, toàn bộ mười tông phái nơi này đều bị xóa sổ, hay nói chính xác hơn là bị thâu tóm. Đến thời điểm hiện tại thì chỉ còn duy nhất một tông phái, đó là Diêm La Điện.

Và vị chủ nhân của Diêm La Điện - Thiên Ma, hiện giờ hắn đang đứng trên một vùng băng tuyết đầy trời.

Bỗng nhiên, hắn xuất kiếm.

Từng đường kiếm mềm mại uyển chuyển dung hòa trong gió tuyết, như ai như oán, như khóc như than. Hắn càng múa kiếm thì tuyết càng rơi nhiều, gió càng lạnh buốt... Đột ngột, những đường kiếm của hắn bỗng trở nên quyết liệt, mỗi một kiếm chém ra đều như muốn cắt đứt tất cả mọi thứ tồn tại trên thế gian này...

Cứ thế, hắn đã luyện kiếm ở vùng trời băng tuyết này hơn một tháng. Sau cùng, hắn đã sáng tạo ra hai chiêu kiếm:

Kiếm Vi Tuyết Vũ.

Kiếm Trảm Tình Ti.

Hai cái tên mà ngày sau sẽ trở thành nỗi khiếp sợ của Thiên Vũ đại lục.

...

Đêm xuống.

Ở vùng cực bắc băng giá quanh năm này dường như người ta chẳng buồn phải phân biệt ngày đêm. Trời lúc nào cũng chỉ như vậy: lạnh. Cái lạnh thấu xương đủ để giết bất kỳ một phàm nhân nào dám đặt chân đến đây.

Vẫn với chiếc mặt nạ màu vàng che lấy nửa trên khuôn mặt, Thiên Ma ngồi một mình trên ngai Điện chủ, nhìn vào hư không với dáng vẻ đăm chiêu. Chẳng ai biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Lát sau.

Thiên Ma đứng dậy đi ra ngoài, nhắm hướng nam bước đến.

Trong một căn phòng khác.

"Mẫu thân, vị Điện chủ kia thật sự lợi hại như vậy sao?"

Lý Thiên Kiều gật đầu, đáp:

"Rất lợi hại. Trong khoảng thời gian con bế quan, Điện chủ đã lần lượt thu phục toàn bộ các tông phái ở vùng cực bắc này, không một ai có thể chống lại được cả."

Thoáng dừng lại, nàng nói tiếp:

"Thiên Hương, sau này khi gặp Điện chủ con nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được làm điều gì trái ý người. Tính tình của Điện chủ cũng không phải tốt."

"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi hiểu được. Phải rồi mẫu thân..."

Đang nói, Lý Thiên Hương đột ngột ngừng lại, tay chỉ về phía sau Lý Thiên Kiều. Theo động tác của nàng, một thanh tiểu kiếm bay đi.

Thiên Ma dùng hai ngón tay kẹp lấy tiểu kiếm, lên tiếng:

"Phản ứng rất tốt."

"Thuộc hạ tham kiến Điện chủ."

Lý Thiên Kiều vội khom người hành lễ.

Liếc thấy nữ nhi mình còn đang đứng ngây ra, nàng khẽ nhắc, giọng lo lắng:

"Thiên Hương."

Lúc này Lý Thiên Hương mới kịp phản ứng, nhanh chóng hành lễ với thiếu niên đeo mặt nạ đối diện:

"Thuộc hạ Lý Thiên Hương tham kiến Điện chủ."

"Đứng lên hết đi."

Thiên Ma nhìn qua Lý Thiên Kiều, bảo:

"Ngươi theo ta."

Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng, Lý Thiên Hương có hơi lo lắng gọi:

"Mẫu thân, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ta cũng không rõ... Được rồi, con hãy nghỉ ngơi đi. Ta đi xem thử có chuyện gì."

...

Lý Thiên Kiều bước vào phòng của Điện chủ mà lòng ngập tràn nỗi bất an. Nàng mở miệng hỏi:

"Điện chủ, không biết người tìm thuộc hạ có việc gì sai bảo?"

Chẳng có ai đáp lại.

Tuy vậy thì Lý Thiên Kiều cũng không dám mở miệng hỏi lần nữa. Nàng đứng khép nép chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Thiên Ma rốt cuộc lên tiếng:

"Ngươi có rượu không?"

Câu hỏi ấy khiến cho Lý Thiên Kiều có phần bất ngờ. Dù vậy thì nàng cũng chẳng dám chậm trễ:

"Bẩm điện chủ, trên người thuộc hạ hiện giờ không có. Thuộc hạ sẽ lập tức đi mang tới ngay."

"Đi đi."

Một đỗi sau.

Lý Thiên Kiều quay trở lại với năm bình rượu loại tốt nhất. Sau khi cẩn thận đặt chúng lên bàn, nàng lui sang một bên đứng đợi sai bảo.

Chẳng quá bận tâm đến sự có mặt của nàng, Thiên Ma mở một bình rượu ra, đưa lên miệng uống từng ngụm lớn. Chẳng mấy chốc mà số rượu đã vơi hơn phân nửa. Hắn lãnh đạm nói, rất ngắn gọn:

"Lấy thêm."

"Vâng."

Một lát sau, Lý Thiên Kiều mang lên năm bình rượu nữa.

...

"Lấy thêm."

...

"Lấy thêm."

...

Lý Thiên Kiều nhìn những bình rượu trên bàn mà trong lòng kêu khổ không thôi. Số rượu kia cũng không phải rượu bình thường mà là được nấu từ những loại thảo dược rất quý hiếm, bình thường nàng cũng chẳng nỡ uống. Vậy mà...

Thật ra thì không phải nàng muốn lấy lòng hay gì đó mà đem loại rượu trân quý kia ra, chỉ là nàng sợ mấy loại rượu khác không làm cho Thiên Ma hài lòng. Mà một khi điều đó xảy ra thì nàng không biết hậu quả sẽ thế nào nữa. Thiên Ma cũng chẳng phải người thiện lương gì.

Uống hết bình rượu cuối cùng, Thiên Ma bỗng nhiên ngồi trầm mặc.

Sau hai hay ba phút gì đấy, hắn cầm lên một bình rượu đã uống hết, nhìn nó lẩm bẩm những câu không ai hiểu:

"Tại sao ngươi lại cho ta biết? Tại sao?... Đạo của ngươi chẳng phải là vô tình ư? Rốt cuộc ngươi đã nghĩ những gì? Thế gian vô tình hay hữu tình?... Là vô tình hay hữu tình?"

"Ngươi!"

Thiên Ma chỉ vào Lý Thiên Kiều, lớn tiếng hỏi:

"Nói cho ta biết! Thế gian là hữu tình hay vô tình?"

"Điện chủ, thuộc hạ... Thuộc hạ..."

"Tại sao ngươi không nói? Ngươi cũng muốn lừa gạt ta?"

"Không! Điện chủ, thuộc hạ không có..."

"Á! Không! Điện chủ, xin đừng!"