Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 235: Nỗi lòng vương giả (2)




Kể từ giây phút Mỹ Toa được đưa về Thánh Sơn, sau gần ba mươi năm, thiếu nữ nhút nhát ngày nào đã thay đổi rất nhiều. Nàng bây giờ và nàng của lúc trước cứ như hai con người chẳng liên quan hay dính líu gì nhau. Ít ra thì đó là điều Bạch Vân Thánh chủ cảm nhận. Ở Mỹ Toa, ông nhìn ra được một tham vọng mãnh liệt: tham vọng quyền lực. Thậm chí nó lớn đến nỗi khiến ông phải lo lắng, cho nàng cũng như cho toàn bộ yêu tộc. Chính bởi sự lo lo lắng ấy mà ông và Mỹ Toa mới có cuộc đối thoại kia.

Ban đầu, vốn dĩ ông chỉ muốn xem Mỹ Toa sẽ phản ứng thế nào, chỉ là ông không ngờ được... Cháu gái ông còn đáng sợ hơn cả những gì ông từng tưởng tượng. Và đó là lý do ông quyết định sớm truyền ngôi vị thống lĩnh của yêu tộc lại cho nàng, dù đáng lý ra ông vẫn có thể đảm nhiệm thêm cả trăm năm nữa. Không phải vì ông sợ hãi hay e ngại gì, đơn giản chỉ bởi ông biết cháu gái mình đã đủ tư cách để dẫn dắt yêu thú giới. Tu tiên giới không giống thế tục, nơi này không cần một vị vua nhân từ đức độ. Với yêu tộc thì lại càng không. Đây là nơi thực lực lớn hơn tất thảy. Dĩ nhiên, muốn trở thành bậc vương giả chân chính thì chỉ thực lực là không đủ mà phải cần nhiều thứ khác nữa. Riêng với Mỹ Toa, Bạch Vân Thánh chủ biết nàng đã có một thứ đáng sợ hơn bất cứ bậc vương giả nào trong thiên hạ...

Tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu, Bạch Vân Thánh chủ hướng toàn thể các yêu vương cất tiếng:

"Các vị tộc hữu. Nếu như các vị đều đã nhất trí thì xin mời cùng ta tiến lên làm lễ tế bái Thánh Tổ."

...

Sau khi tiến hành đủ mọi nghi thức cần thiết, Bạch Vân Thánh chủ dõng dạc nói:

"Nhân danh thống lĩnh hiện giờ của yêu tộc, ta tuyên bố kể từ thời khắc này Thánh nữ Mỹ Toa sẽ chính thức trở thành tân thống lĩnh của toàn bộ yêu thú giới."

Quay sang Mỹ Toa, ông nói tiếp:

"Xin mời tân thống lĩnh bước lên tế đài."

Đợi Mỹ Toa đã lên xong, Bạch Vân Thánh chủ đưa cho nàng một con dao và bảo:

"Mời tân thống lĩnh dùng máu tế bái Thánh Tổ."

Mỹ Toa tiếp nhận con dao, không chút do dự rạch một đường dài trên lòng bàn tay mình. Khi máu đã chảy đầy ba chiếc ly đặt sẵn trên đài, nàng quỳ xuống lạy ba lạy. Lạy xong, nàng đứng dậy, quay mặt nhìn những yêu tộc bên dưới, cất giọng uy nghiêm:

"Bắt đầu từ hôm nay, yêu tộc sẽ do ta gánh vác. Trên có Thánh Tổ, dưới có tộc nhân, ta lấy tư cách thống lĩnh tuyên bố: Trong vòng trăm năm nhất định sẽ san bằng tu tiên giới, đưa yêu tộc trở thành bá chủ của Thiên Vũ đại lục. Nếu sau trăm năm mà ta chưa làm được... Ta sẽ lập tức nhường ngôi thoái vị!"

"Thống lĩnh! Thống lĩnh!"

"Thống lĩnh! Thống lĩnh!"

...

"Thống lĩnh! Thống lĩnh!"

Sau lời tuyên bố hùng hồn kia, tất cả tộc nhân của yêu tộc không ngừng hô to hưởng ứng, ai nấy đều tràn trề khí thế. Yêu tộc là vậy. Họ thích sự mạnh mẽ và dứt khoát. Lời hứa hẹn to lớn của Mỹ Toa đã làm sôi sục bầu nhiệt huyết cũng như phần nào khơi dậy một niềm tin trong họ. Về việc niềm tin kia có thể biến thành hiện thực hay không thì họ chưa nghĩ tới. Họ chưa cần làm điều đó bây giờ. Đương nhiên không phải tất cả, ít ra vẫn có vài người đã nghĩ tới. Mỹ Toa chắc chắn là một trong số đó. Nàng chẳng những nghĩ mà còn hành động.

Trong vòng mười năm ngắn ngủi, nàng đã chính thức thống nhất toàn bộ các thế lực của yêu thú giới. Phàm là yêu thú cấp sáu trở lên đều được tập trung về Thánh Sơn và các khu vực lân cận, kể cả lãnh địa của các vị yêu vương cũng được chuyển dời đến đấy. Có thể nói gần như toàn bộ lực lượng của yêu thú giới hiện nay đều đã tập trung lại một chỗ. Và với sự tập trung này, sức mạnh của yêu tộc sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào? Tuyệt đối đủ để làm rung chuyển cả tu tiên giới.

Trong khi đó, trái ngược với yêu tộc, nội bộ nhân tộc vẫn tiếp tục chia rẽ. Thật ra thì cũng không nên đem so sánh giữa nhân tộc và yêu tộc làm gì, đánh giá thì lại càng khó khăn. Ví như việc Thánh nữ Mỹ Toa thống nhất yêu thú giới trong vòng mười năm, nếu cũng với việc tương tự nhưng thay vì yêu tộc thì nàng sẽ đóng vai trò một đại nhân vật của nhân loại và thực hiện nhiệm vụ thống nhất nhân tộc, như vậy liệu nàng còn có thể dùng mười năm để hoàn thành? Hoặc một câu hỏi khác: Nàng có đủ khả năng để thống nhất không? Thật khó mà trả lời.

Tuy nhiên, có một điều mà mọi người, yêu tộc lẫn nhân tộc đều công nhận: Thánh nữ Mỹ Toa là một nhân vật đáng sợ.

Họ sợ nàng vì nàng quá tài giỏi, quá mạnh mẽ, quá táo bạo và... quá tàn nhẫn.

"Nàng ta không có trái tim."

Đó là nhận định của mọi người về vị Thánh nữ này. Nàng sẽ ban cho ngươi những phần thưởng to lớn, nếu ngươi lập công. Nhưng, một khi ngươi phạm tội, việc đầu tiên mà ngươi nên làm không phải là nhận lỗi, hứa hẹn hay van xin mà là... tự sát. Bởi nếu không, ngươi tuyệt đối sẽ chết theo cách rất thê thảm. Kể cả ngươi có là một thuộc hạ trung thành tận tụy, một yêu vương hiển hách hay thậm chí là huynh đệ, tỷ muội ruột thịt của nàng đi nữa. Dường như tra tấn và giết chóc chính là niềm vui duy nhất của nàng.

Với cách cai trị như vậy thì khiến cho thuộc hạ oán hận là việc tất yếu. Thế nhưng chẳng một ai đủ can đảm để đứng lên chống lại nàng. Bởi vì toàn bộ điểm yếu của họ đều đã bị nàng nắm trong lòng bàn tay. Trừ đó ra thì nàng còn xây dựng một chi thế lực riêng cho bản thân mình. Tên của chi thế lực ấy là Tử Vệ. Giống như tên gọi, Tử Vệ là những kẻ sống chỉ để chết vì chủ nhân. Thành phần của Tử Vệ rất đa dạng, ngoài số yêu tu hóa hình ít ỏi ra thì còn có thú yêu, quỷ hồn, thậm chí cả tu sĩ nhân tộc cũng góp mặt...

Thật sự chẳng ai có thể nghĩ tới tu tiên giới lại đột nhiên sinh ra một nhân vật đáng sợ như Thánh nữ Mỹ Toa. Thiết nghĩ bất ngờ nhất hẳn là những "người quen" trước đây của nàng. Ví như đệ tử Đại Nhật Cung - những kẻ từng hắt hủi, khinh khi và hiếp đáp nàng. Chắc chắn bọn họ không chỉ đơn thuần là bị bất ngờ mà còn nhiều thứ khác nữa. Có lẽ vào một ngày đẹp trời nào đấy Thánh nữ Mỹ Toa sẽ ghé qua "thăm hỏi" bọn họ. Còn bây giờ, nàng đang ở một nơi khác: Âm Dương Tông.

Lúc này, tổng đàn Âm Dương Tông đã biến thành một bãi chiến trường thảm khốc. Người chết vô số, có nhân loại, có yêu thú, đâu đâu cũng là cảnh máu me bê bết...

"Thánh nữ! Âm Dương Tông ta vốn chưa từng xâm phạm một tấc đất nào của Thánh Sơn các người, tại sao ngươi phải nhất quyết hủy diệt Âm Dương Tông?"

Cổ Mị Nhi giữ lấy cánh tay còn đang rướm máu của mình, lớn tiếng hỏi.

Đáp lại nàng là một giọng hờ hững:

"Nể tình ngươi từng giúp đỡ ta, ta sẽ không giết ngươi."

Thánh nữ Mỹ Toa dời ánh mắt sang Cổ Liệt, giọng như băng tuyết:

"Nhưng hắn thì nhất định phải chết."

Ngay khi chạm vào ánh mắt của nàng, Cổ Liệt bất giác rùng mình. Một đôi mắt ngập tràn hận ý. Và hiện giờ... nó đang giận giữ.