Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 15: Hàn độc




Người tới dĩ nhiên là Long Hưng tiêu cục Liêu Tổng tiêu đầu Lưu Trưng đã gặp qua ở Thanh Thủy trấn.

Bất quá lời nói ra khiến Lưu Trưng có chút trở tay không kịp, nàng cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, lạnh lùng nói: “Nàng đã xảy ra chuyên gì? Ngươi tại sao ở nơi này?”

“Ta đây áp tải hàng đi ngang qua cánh rừng này.” Liêu tổng tiêu đầu trong tay cầm một cuộn dây thừng, thần sắc còn mang theo vài phần lo lắng: “Mới vừa rồi chúng ta đi ngang qua phía sau vách núi, không biết Nam Cung cô nương vội vã từ đâu chạy tới, cũng không thấy nàng nhìn đường, lại đột nhiên từ trên sườn núi trượt xuống!”

“Nàng... thế nào?”

Tay Lưu Trưng không tự giác run rẩy, nàng nghĩ đại khái bởi vì hàn khí quỷ dị trong cơ thể phát tác.

“Cũng không biết a! Ta để người ở bên kia coi chừng, còn mình đi ra xe lấy dây thừng, tính toán đi xuống dưới xem một chút, nhing xem còn...” Nói tới đây Liêu tổng tiêu đầu nhìn trộm qua sắc mặt của nàng, lại vội vàng vòng vo câu chuyện: “Mới vừa rồi đi ngang qua, thấy có người xâm nhập cánh rừng, xa xa nhìn giống ngươi, lúc này mới lại đây xem xét.”

“Mang ta đi.”

Lưu Trưng có chút cố sức nói ra ba chữ.

Bộ dáng cùng sắc mặt của nàng lúc này thật sự có chút không tốt, nhưng Liêu tổng tiêu đầu cũng không hỏi nhiều, đại khái nghĩ bởi vì nàng nghe Nam Cung Nhã gặp chuyện không may nên lo lắng sốt ruột cho nên dọc đương đi an ủi khuyên giải, nói một đống thứ linh tinh, đại loại “Cát nhân tự hữu thiên tướng” (cát nhân sẽ được ông trời chiếu cố), “Nam Cung cô ngương phúc lớn mạng lớn”.

Mà khi hai người xuyên qua rừng cây, đi tới đằng sau vách núi, ngay cả Lưu Trưng cũng chỉ có thể hi vọng Nam Cung Nhã thật sự 'phúc lớn mạng lớn'.

Nói là từ sườn dốc lăn xuống, nhưng sườn dốc này gần như vách đá thẳng tắp, Lưu Trưng ở bên cạnh nhìn lại có chút không thấy đáy. Trên vách đá cây cỏ mọc ngang dọc, đầy những bụi gai quái thạch, nếu thật sự có người từ trên này ngã xuống, chỉ sợ còn chưa ngã chết đã bị những thứ kia đâm chết.

Một cái tiêu sư đang đứng canh ở vách đá, Liêu Tổng tiêu đầu vung tay lên hắn kiền đi ra.

“Nơi này?”

“Đúng.” Liêu tổng tiêu đầu gật đầu, một bên tìm kiếm chọn được một gốc cây xem như rắn chắc, đem một đầu dây thừng cuốn quanh dùng sức buộc lại, một đầu khác thả xuống sườn núi.

Lưu Trưng nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên đưa tay bắt lấy dây thừng, dùng lực thử túm mới nói: Ta đi xuống.”

“A! Ngươi...Ngươi đi xuống?”

Lưu Trưng đã muốn kéo dây thừng lui về phía sau, lui tới vách đã chọn góc dễ đi, một tay túm lấy dây thừng một tay vén lên góc áo, thẳng tắp đi xuống.

“Chờ... Từ từ! Đây không ổn đi, này....Diệp công tử, hãy để cho người của ta xuống tìm trước đã.” Liêu tổng tiêu đầu tựa hồ có chút sốt ruột, một phem túm lấy dây thừng một mặt lại nói: “Đây thật sự rất nguy hiểm.”

Lưu Trưng không nói được một lời, khi nói chuyện dã xuống được hai, ba bước.

“Diệp công tử! Diệp công tử! Lên trước đã! Chúng ta... thương lượng lại một chút! Núi này...Ai! Kỳ thật...”

Lưu Trưng đang vùi đầu đi xuống dừng lại một chút, cuối cùng ngừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liêu tổng tiêu đầu có vẻ thất kinh ở trên miệng vực.

Kỳ thật lúc này nàng có chút mệt mỏi, hoàn toàn chỉ dựa vào một hơi chống đỡ. Lúc trước bước từng bước một xuống không dán đoạn hoàn là toàn nhờ vào quán tính, thật sự không biết nhờ cái gì. Nhưng hiện tại dừng lại, nàng cảm thấy toàn bộ thân thể có chút lung lay sắp đổ.

Lưu Trưng cảm thấy mình thực không như bình thường.

Nàng giống như chưa bao giờ như vậy.... Có lúc thất thố

Thậm chí suýt chút nữa liền mất phương hướng.

Lưu Trưng cắn môi, tìm về một chút tri giác đã chết lặng, ngửa đầu cầm lấy dây thừng ở trong tay, lại cố lấy tinh thần đi lên trên. Lúc đến bước cuối cùng, nàng thật sự mất hết sức lực, chỉ đưa tay kêu một tiếng: “Kéo ta lên.”

Liêu tổng tiêu đầu cuối cùng nhìn ra không đúng, vội vàng đưa tay kéo nàng lên.

“Diệp công tử... Diệp công tử? Ngươi...”

Lưu Trưng ho khan hai tiếng, chỉ hỏi một câu: “Có lửa... hay không?”

Nguyên bản Long Hưng tiêu cực một ngày nay đi không đến một dặm đường, lúc này lại một lần nữa buông trướng nghỉ ngơi. Nhưng quỷ dị nhất là, rõ ràng ban ngày, tổng tiêu đầu lại phân phó bọn họ lên núi đốn củi, chuẩn bị nhóm lửa.

Đợi cho nhóm lửa xong, Lưu Trưng ngồi dựa bên đám lửa, thế nhưng đang ngủ.

Bên kia, Liêu Uy luôn do dự mãi, cuối cùng lách người chui vào trong một cái lều trại tốt nhất.

“Ngươi định hãm hại chết ta!” Liêu Uy vừa đi vào đã vẻ mặt đau khổ càu nhàu: “Hắn vừa nghe tin liền gấp đến độ trực tiếp đi xuống, như thế nào cũng không ngăn được, thiếu chút nữa liền... Ai!”

“A? Nàng như thế nào... Nàng... Nàng không có việc gì đi?”

Người trong lều cả kinh, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính là người căn bản đã phải rơi xuống sơn nhai (vực núi), Nam Cung Nhã.

“Không có việc gì.” Liêu Uy xoa xoa mồ hôi trên trán, mới nói: “Không đúng, hắn... Hắn giống như có việc.”

“Rốt cuộc...”

“Không không không, tuy nói là nàng tính toán xuống cứu ngươi, nhưng nghe ta khuyên giải thật lâu, hắn tựa hồ phát giác ta lừa hắn, nên tự mình từ dưới vách núi đi lên, vẫn chưa bị tổn thương gì. Nhưng là...” Liêu Uy hồi tưởng lại sắc mặt Lưu Trưng lúc ấy: “Sắc mặt nàng thật không tôt lắm, không biết....”

Nhưng Nam Cung Nhã căn bản nghe không hiểu ý tứ của Liêu Uy, ngược lại nhảy dựng lên, không ngừng nhắc lại: “Xong rồi, xong rồi, nàng khảng định sinh khí! Làm sao bây giờ? Nàng... Ai bảo nàng nói chỉ vì trách nhiệm mới tốt với ta? Ta.. Chẳng lẽ trong mắt nàng ta chỉ là một kẻ tội nhân, một đại phiền toái không ai muốn như vậy!”

Lúc trước nghe Lưu Trưng nói xong câu này, Nam Cung Nhã tức giận thương tâm đến cực điểm. Đầu óc nóng lên liền tái phát bệnh cũ, hành động nhanh hơn đầu óc, chờ lúc kịp phản ứng lại đã chạy đến trước cổng thôn. Nhưng cũng may nàng vẫn không tính quá trì độn, phát hiện ngoài thôn đang có người tiến vào. Trong lúc bối rối, Nam Cung Nhã trốn ở bên trong rừng cây nhỏ, lại vừa vặn gặp gỡ Liêu Uy mang theo đoàn xe của Long Hưng tiêu cục.

Liêu Uy hỏi vài câu, Nam Cung Nhã lại che che dấu dấu chọn chuyện ở Linh Tà thôn gặp được Lý lão đầu nói rõ ràng, còn chuyện hai người làm sao tách ra lại không nói.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ cùng với kinh nghiệm xử sự, đại khái đánh giá hai vợ chồng son giận dỗi cãi nhau. Tuân theo “Khuyên giải không khuyên ly” (Khuyên hòa giải không khuyên tách ra) ý niêm trong đầu, Liêu Uy thế nhưng cho ra một cái sưu chủ ý (ý xấu).

“... Ngươi chạy đi như vậy, Diệp công tử nhất định phải tới tìm ngươi, ta đi trong rừng cây lưu lại mấy dấu chân dẫn hắn lại đây, lại nói cho hắn ngươi rơi xuốn sơn nhai... Như thế, như vậy...”

“A... Vì cái gì?”

“Hắc! Ngươi không phải ngại nàng không để ngươi ở trong lòng? Nói đến nam nhân, Liêu bá bá của ngươi có thể so với ngươi hiểu biết nhiều lắm. Đây chính là biện pháp tốt nhất để tìm hiểu tâm ý của hắn. Nha đầu ngươi đã giúp ta một lần, lần này để ta tới giúp một tay...”

“Chính là...”

Liêu Uy trực tiếp xem nhẹ chần chừ của Nam Cung Nhã, tràn đầy tự tin chạy đi nói dối, để nàng ngây ngốc ở trong lều trại đi làm 'Sưu chủ ý'.

Chính là...

Hai người họ căn bản không là phu thê...

Lưu Trưng cũng không là nam nhân...

Như vậy, nàng đến tột cùng đang mang theo tâm tư như thế nào? Lại... rốt cuộc rối rắm không được tự nhiên cái gì?

Nam Cung Nhã hoàn toàn rối loạn.

Nàng một người chờ đến xơ xác rồi lại đến nóng lòng khẩn cấp, lại nghe Liêu Uy nói Lưu Trưng sắc mặt thật không tốt. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Lưu Trưng đối với nàng tức giận. Tuy trong lòng sốt ruột sợ hãi, những lời nói ra đều là bực tức...

Nhưng mà Liêu Uy đứng bên cạnh lại bắt được mấu chốt từ.

“Cái gì? Ngươi nói.... Hắn nói ngươi là trách nhiệm?”

“Đúng, trách nhiệm.” Nam Cung Nhã nói còn có chút tức giận: “Nàng nói chỉ bởi vì ký hôn thư nên về sau hẳn là sẽ đối với ta phụ trách cho nên mới...”

“Ai...” Liêu Uy thế nhưng chính là thở dài: “Nha đầu ngốc, nếu một người nam nhân bằng lòng đối với ngươi chịu trách nhiệm, kia liền là thật sự để ở trong lòng, còn muốn phí sức thử cái gì? Nói sau... Ngươi vừa mới nói cái gi? Hôn thư?”

Nam...Nam nhân... là như thế? Vậy... nữ nhân đâu...

Nam Cung Nhã căn môi, nhưng thật ra không dám hỏi ra khỏi miệng.

Về phần... Hôn thư, rất phức tạp, nàng không biết nói từ đâu.

“Bất quá ta vừa mới nói sắc mặt hắn không tốt, cũng không phải hắn sinh giận dữ với ngươi. Chỉ sợ là lúc trước hắn đánh nhau cùng với lão quái nhân bị tà công để lại tổn thương!”

Lần này Nam Cung Nhã trực tiếp đem mọi ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu bay đến chín tầng mây, kéo theo váy liền chạy ra khỏi lều trại.

Giờ phút này Long Hưng tiêu cục đang bề bộn, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đồ ăn, kiểm kê hàng hóa, nơi nơi đều là người đang đi tới đi lui.

Nhưng dù vậy, muốn gặp người kia, vẫn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy.

Nàng ôm đầu gối ngồi bên cạnh đống lửa đang thiêu cháy hừng hực, nửa khuôn mặt đều bị chiếu thành màu đỏ. Rõ ràng là ánh sáng ấm áp nhu hòa, lại vẫn nhìn thấy người ngồi ở đó lạnh như băng, tựa như một mỹ nhân tạo thành từ băng tuyết, cảm thụ không thấy một chút sức sống.

Nam Cũng Nhã cái mũi chua xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

“Lưu Trưng...”

Nam Cung Nhã chạy vài bước lên trước, đi sờ tay nàng, đi xoa mặt của nàng, thế nhưng đều là lạnh như băng, hàn khí lạnh đến thấm xương cốt.

“Liêu bá bá, làm sao bây giờ? Nàng... Nàng... Nàng nhất định bị lão đầu tử kia làm bị thương!”

Cứ việc Nam Cung Nhã vuốt ve mặt của nàng,lại lớn tiếng kêu la như vậy, nhưng Lưu Trưng lâm vào ngủ say vẫn không có chút phản ứng nào, quả thực cùng người chết không có gì khác biệt, cũng may thăm nàng hơi thở thế nhưng cảm giác được chút mỏng manh phản ứng.

“Chỉ sợ là... trúng hàn độc, hoặc bị hàn khí làm thương nội phủ (nội tạng). Liêu Uy nghe Nam Cung Nhã miêu tả, đoán nói:“ Cũng may tiêu cục chúng ta tu tập nội công chiêu thức đều là cương mãnh, cố gắng có thể hóa giải...”

Lúc này hoang sơn dã lĩnh cũng là không hề có biện pháp, chỉ có thể cố hết sức thử một lần.

Liêu Uy trước tìm một viên xích hỏa đan tiêu cục tự chế dùng để phụ trợ tu luyện nội công, làm cho Nam Cung Nhã cho Lưu Trưng nuốt xuống, tái kêu một vài tiêu sư nội công cao cường ở bên hộ pháp. Chính mình ngồi khoanh chân ở phía sau Lưu Trưng, vận khí dẫn công, đem xích hỏa đan ở trong cơ thể Lưu Trưng hòa tan, lại lấy nội lực của mình thâm nhập, chậm rãi vận chuyển một vòng, thử ngăn trở cùng trừ khử hàn khí đang toán loạn bên trong cơ thể Lưu Trưng. Cũng may bản thân Lưu Trưng không có nội lực, thân thể đối với loại thăm dò này không có cách nào chống cự. Xích hỏa đan dược hiệu cuối cùng cũng có tác dụng, tiến triển vô cùng thuận lợi.

May là như thế, cả một này kết thúc, vội vàng từ sớm tinh mơ cho tới tận lúc hoàng hôn.

Nam Cung Nhã luôn ở bên cạnh coi chừng một tấc cũng không rời. Nhìn thấy trên đầu Lưu Trưng dần hóa ra từng đám sương, lại nhìn trên mặt nàng dần dần toát mồ hôi, chậm rãi có một chút huyết sắc, nhưng hai con mắt vẫn nhắm nghiền không phản ứng lại chút nào. Nam CUng Nhã nội tâm lo lắng, vội vàng quay đầu hỏi Liêu Uy: “Nàng như thế nào còn không tỉnh lại?”

Liêu Uy lúc này mới thu hồi nội lực, xoa xoa mồ hôi trên mặt, sắc mặt thậm chí có chút trắng bệch, trong mắt tràn đầy mệt mỏi: Hàn độc còn chưa thanh trừ hết, có thể lát nữa liền tỉnh, cũng có thể phải ngày mai mới tỉnh lại.”

“Kia...”

“Ngươi không cần lo lắng, tính mạng của hắn không có gì đáng ngại, chờ ta nghỉ ngơi tốt lại đến vận công, nhiều thử vài lần tổng có thể đem hàn độc thanh trừ hết.”

Nam Cung Nhã nội tâm bớt thấp thỏm, đối với Liêu Uy ra tay tượng trợ đặc biệt cảm kích.

“Liêu bá bá, đa ta ngươi lo lắng như vậy, nếu không phải ngươi, ta... Ta...”

Liêu Uy tuy mệt mỏi nhưng đều là người trong giang hồ hiểu rõ, sảng khoái cười to, nói: “Tiểu nha đầu không cần khách khí. Chúng ta bình thủy tương phùng đó là duyên phận. Ta khiếm ngươi một lần, ngươi lại khiếm ta một lần. Coi như hòa, không cần phải nói ta ơn!”

Nhưng chuyện Nam Cung Nhã giúp hắn tìm được băng tằm y, chính là chỉ nói chuyện không chút vất vả, so với việc Lưu Trưng bị thương làm Liêu Uy tổn hao công lực chỉ băng một phần vạn!

Nam Cung Nhã bản tính cũng là người ngay thẳng, nghe Liêu Uy nói như vậy, liền cũng thừa nhận chuyện này. Trong lòng đem Liêu Uy kính trọng như trưởng bối trong nhà.

Đợi cho Liêu Uy cùng mấy tiêu sư đứng dậy ăn cơm nghỉ ngơi, Nam Cung Nhã vẫn còn muốn lưu lại bên Lưu Trưng ngồi cạnh đống lửa trong chốc lát.

Lúc này Lưu Trưng vấn như cũ không phản ứng lại chút nào.

Nam Cung Nhã nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Lưu Trưng, dựa đầu trên vai nàng, cẩn thận suy nghĩ. Hai người biết nhau lâu như vậy, thế nhừn chưa bao giờ thân cận gần gũi nhau như bây giờ.

Ngươi nhất định phải tỉnh nhanh lên a.

Nam Cung Nhã nghĩ.

Chính mình còn có một ít chuyện không nghĩ rõ ràng, còn có...

Còn có vấn đề cũng muốn hỏi nàng.