Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 43: Gia môn




Lưu Trưng cảm thây rằng, nàng cùng Nam Cung Nhã hai người sớm tuy hai mà một, huống chi... Bộ dáng xích lỏa của Nam Cung Nhã nàng cũng chưa phải chưa thấy qua. Cho nên, nàng muốn xem chỗ đau của Nam Cung Nhã, cũng không thấy có nửa điểm không ổn.

Nam Cung Nhã lại không nghĩ như vậy.

Cho dù xem cũng xem qua, thậm chí sờ cũng sờ qua....

Cũng vẫn là không được!

Không, phải nói là, chính vì mấy ngày trước đã thấy hết, thậm chí làm cho Nam Cung Nhã lại càng không chịu. Vừa nghĩ tới phải cởi bỏ y phục để cho Lưu Trưng nhìn kỹ kiểm tra, nàng liền đỏ mặt tới tận cổ rồi.

Nhưng Nam Cung Nhã cũng nhìn ra sắc mặt của Lưu Trưng không thích hợp.

“Ta.. Ta chỉ có chút không thoải mái, cũng không có gì. Quá hai ngày là tốt rồi. Ngươi... Có cái gì hay để nhìn, một lúc là tốt rồi...”

Lưu Trưng nghe xong, thế nhưng cảm thấy có chút đạo lý, nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng nếu không thoải mái liền...” Nàng lại dừng một chút, đúng là vẫn còn khó có thể tiêu tan, nghĩ đến Nam Cung Nhã nguyên một ngày đều buồn bực không vui, liền đề nghị: “Ta đi hỏi chủ nhà xem có thuốc hay không.'

Nam Cung Nhã vừa nghe liền sốt ruột.

“Hỏi... Hỏi cái gì nha! Ngươi...”

Lưu Trưng đã muốn đi ra ngoài.

“Diệp Lưu Trưng! Ngươi ngươi ngươi ngươi đứng lại cho ta!”

“Như thế nào?”

Nam Cung Nhã mau khóc: “Ngươi đi hỏi... Ngươi muốn hỏi như thế nào a?”

Lưu Trưng ngẩn người: “Thì nói..”

Nói cái gì?

Lưu Trưng khẽ chuyển đôi mắt, tựa hồ có chút hiểu được. Cho nên nàng lại quay trở về. Chốt lại cửa phòng, vô cùng nghiêm, túc nói một lần: “Vậy... Đem y phục cởi ra, cho ta xem.”

Lưu Trưng kiên trì như thế, Nam Cung Nhã tự biết chạy không thoát, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, ngồi ở bên giường biểu tình giống như chịu hình. Lưu Trưng cũng không khách khí, hai ba cái đã cởi ra y phục của nàng, tinh tế kiểm tra, thấy nơi đó đỏ sẫm, hơi có chút sưng, nhưng xem ra đích xác như lời Nam Cung Nhã nói, quá hai ngày sẽ tốt lắm.

Chính là lúc này Nam Cung Nhã nhắm mắt, nghiêng đầu, y phục cởi hết, lộ ra tư thái mặc người xâm lược. Thật sự làm cho Lưu Trưng sinh ra vài phần tâm tư, muốn đem nàng chà đạp một phen.

Bất quá... cũng chỉ là ngẫm lại.

Lưu Trưng lại rất nhanh thay nàng cột lại tiết y, khép lại áo ngoài.

Nam Cung Nhã cuối cùng cũng mở mắt, lại bỉu môi, thần tình đều là mất hứng. Lưu Trưng liếc nhìn nàng một cái, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười. Nam Cung Nhã ngày thường đa số đều là hồ nháo, khó được lộ ra bộ dáng thuận theo rồi lại nhìn không được ủy khuất. Mặt Lưu Trưng không đổi sắc, rồi lại cúi người hôn một cái trấn an, mới đi ra ngoài múc nước, chuẩn bị cho hai người sơ tẩy.

Đợi đến lúc đi ngủ, Nam Cung Nhã vẫn còn có chút căm giận.

Nàng nhìn Lưu Trưng cởi áo ngoài, không biết từ đâu chui ra ý tưởng kỳ quái, tức giận nói: “Ta đều chưa thấy qua bộ dáng lúc ngươi cởi hết xiêm y.”

Lưu Trưng ngẩn người, thế nhưng cười gật đầu: “Ân.”

Nàng đối chuyện này không thèm để ý, cho nên liền nghe lời cởi ra cả tẩm y, lô ra chiếc cổ trơn bóng, cánh tay thon dài trắng nõn, trên người chỉ còn lại tiết y màu thanh thủy, trước ngực... cũng hơi nở ra. Chân chính tính ra, đây cũng không phải lần đầu tiên Nam Cung Nhã nhìn thấy Lưu Trưng chỉ mặc mỗi tiết y, nhưng Nam Cung Nhã giương mắt lên nhìn, rốt cuộc không rời được ánh mắt. Nhìn xem mà mặt đỏ tai hồng, tim đập như nổi trống.

Lưu Trưng thấy nàng nhìn không rời, liền đưa tay muốn cởi dây lưng của tiết y.

Nam Cung Nhã bị hoảng sợ, đưa tay bắt lấy tay nàng, lắp bắp nói: “Không... Không cần cởi.”

Lưu Trưng nhíu mày.

Có mỹ nhân nóng bỏng nhào vào như thế, nàng tự nhiên không chịu bỏ qua. Một phen ôm nàng vào trong ngực, cười nói: “Ngủ đi. Ngày mai ngươi lại không chịu dậy.”

Nam Cung Nhã ngã vào trong lòng Lưu Trưng. Bên tai cùng gò má đều dán lên da thịt nhẵ nhụi ở bên ngoài, nghe nàng ở trên đầu nói chuyện, càm giác được lồng ngực của nàng rung động, thế nhưng cảm thấy vô cùng tuyệt vời, một chút cùng luyến tiếc ly khai.

Tư vị kỳ diệu như thế vẫn kéo dài đến tận lúc hai người nằm ở trên giường.

Lưu Trưng cởi chỉ còn có tiết y, nằm xuống trước, mà Nam Cung Nhã chần chừ thật lâu, cuối cùng cũng cắn răng cởi tẩm y ra, đi lên trên giường. Ngày thường các nàng đồng giường cộng chẩm, cho tới bây giờ đều là Nam Cung Nhã nàm ở trong mà Lưu Trưng nằm ở ngoài. Lần này Lưu Trưng vào ngư trước, Nam Cung Nhã liền dùng cả tay chân, muốn đi qua người của Lưu Trưng.

Lúc này đã là hạ mạt tiết, buôi chiều ở vùng sơn dã có chút mát mẻ. Lưu Trưng nừa đắp chăn mỏng, lộ ra tiết y màu thanh thủy, xương quai xanh xinh đẹp, giương mặt vừa đạm mạc lại tinh xảo.

Nam Cung Nhã chưa bao giờ lấy góc độ này nhìn qua Lưu Trưng.

Nàng ở phía trên, Lưu Trưng ở phía dưới.

Nhìn xuống như vậy, thế nhưng giống như đem vẻ lạnh lùng cùng đạm mặc giảm đi vài phần. Tinh tế thưởng thức, càng cảm thấy Lưu Trưng là một mỹ nhân khó gặp.

Lại thêm hơi thở thản nhiên, như có như không mùi u lan, hương thơm nồng nàn.

Thật sự là...

Tuyệt diệu.

Mỹ nhân đẹp như vậy, thế nhưng thuộc về nàng.

Nam Cung Nhã nhất thời động tình, sắc tâm nổi lên, cúi người, vuì đầu vào nơi xương quai xanh xinh đẹp, hung hăng hôn một ngụm. Lúc hôn xong, Nam Cung Nhã lại sinh ra tâm lý độc chiếm, tuyên cáo rằng: “ Lưu Trưng, ngươi là của ta, toàn bộ... đều là của ta.”

“Ân.”

Mỹ nhân dưới thân nửa ý kháng cự cũng không có.

Nam Cung Nhã hết sức hài lòng, lại cúi xuống hôn khóe miệng của mĩ nhân.

Hơi lạnh nhưng mùi vị không tệ.

Lưu Trưng rốt cuộc có động tĩnh, nhìn nàng một cái. Trong ánh mắt như có ánh sao trong suốt, tựa hồ như có cái cần làm. Lần này mới đem “lão hổ giấy” Nam Cung Nhã dọa cho sợ, vội vàng xoay người nằm vào bên trong, đem chăn chùm lấy, rụt lui vào.

Lưu Trưng nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng người qua, đưa tay thò vào trong chăn, ôm lấy nàng.

“Ngủ đi.”

“Tay... Có còn đau không? Ta cắn rất mạnh có phải không?”

“Không đau.”

Cảm giác được tay của nàng đang ở bên hông mơn trớn, Nam Cung Nhã có chút mềm yếu, không cẩn thận khẽ kêu ra tiếng. Vừa ý thức được liền vội vàng cắn môi. Nghĩ nghĩ lại xoay người lại, đưa tay đi sờ Lưu Trưng. Lưu Trưng lúc này chỉ mặc tiết y, có một chút da thịt lộ ra bên ngoài, chỉ một chút liền chạm đến da thịt trơn mịn của nàng.

Ngô, sờ thật thích.

Nam Cung Nhã càm thấy mĩ mãn, dựa vào bả vai của mĩ nhân, vuốt ve cảm nhận thắt lưng của mĩ nhân, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Về sau, hai người liền có ăn ý.

Buổi tối đi nghỉ, đều cởi chỉ còn tiết y, ở cùng một chỗ ôm nhau ngủ.

Mà ban ngày ở chung, thần sắc của Lưu Trưng tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đối với Nam CUng Nhã lại ôn nhu, cẩn thận. Nam Cung Nhã ngược lại, trở nên càng thích phát chút tính tình, ngẫu nhiên tùy hứng hồ nháo, nghĩ ra các biện pháp xảo quyệt để khó xử Lưu Trưng. Cũng không phải bản tính Nam Cung Nhã xấu, mà là nàng liền thích nhìn bộ dáng của Lưu Trưng khi bị khó xử.

Lưu Trưng về sau lại cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó.

Một khi không nói được, Lưu Trưng liền trực tiếp tiến lên mà hôn, hôn đến khi Nam Cung Nhã ý loạn tình mê. Bởi vậy, Nam Cung Nhã rất nhanh liền không phát giận.

Nhưng số lần nhiều, Nam Cung Nhã liền cũng rất tỉnh táo, một khi thấy Lưu Trưng tiến sát vào, liền đẩy ra trốn mất.

Hai người đều đùa không biết mệt.

Một đường đi hết năm sáu ngày, rốt cuộc tới Hoài Diệp thành.

Xe ngựa vừa mới vào thành đã có người tới đón. Vẫn là có hai nam từ đeo đao, đứng chờ ở ven đường. Nhìn thấy xe ngựa của các nàng, thoáng cái đã tiến lên cản lại, cũng không biết tai sao họ biết được. Trước tiên, họ đứng ở bên ngoài xe, cung kính hướng Nam Cung Nhã đang ở trong xe thi lễ, tiếp theo liền ở đằng trước dẫn đường.

Nam Cung thế gia lấy đao pháp nổi tiếng trong giang hồ, nghe nói Nam Cung Vô Nhai, đương nhiệm gia chủ chính là cao thủ số một về dùng đao. Thái độ làm người của hắn nghiêm túc, quản giáo gia đình rất nghiêm. Nhưng Nam Cung gia không thanh nhã, u tĩnh giống Cẩm Quỳ sơn trang, ngược lại xậy dựng ở một cuối một con phố phồn hoa nhất trong thành. Xe ngựa đứng ở của, Lưu Trưng cẩn thận qua sát qua, chỉ thấy nhà cao cửa rộng giống như một phú hộ, cũng không có nửa phần giống giang hồ. Lại thấy xung quanh bốn phía thông suốt, đi không bao nhiêu bước là trung tâm đường phố xầm uất. Lưu Trưng chỉ sinh ra một ý tưởng kỳ quái: Ở nơi như thế này, thật ra rất tiện cho Nam Cung Nhã đi dạo.

Nam Cung Nhã cầm tay Lưu Trưng, xuống dưới xe ngựa, cười hì hì cùng nàng nói chuyện: “Lưu Trưng, Trong Hoài Diệp thành có nhiều thứ ăn ngon cùng thú vị, đợi lát nữa ta mang ngươi đi xem một chút...”

Lưu Trưng thấy mấy người hầu áo xanh đứng kế bên khẽ nhíu mày, liền nghĩ rằng người Nam Cung gia cũng không dễ dàng đối phó như vậy, lập tức không đáp trả.

Một người hầu áo xanh cao hơn trong đó rốt cuộc nhịn không được đi ra mấy bước, nói với Nam Cung Nhã: “Tiểu thư một đường vất vả. Trước tiến phủ đã, phu nhân đã sớm chờ.”

“Nga..” Nam Cung Nhã gật gật đầu, tóm lấy Lưu Trưng: “Đi mau, chúng ta gặp nhị thẩm thẩm trước.”

Người hầu áo xanh còn lại cũng đi ra, giống như vô tình dừng lại một chút.

“Tiểu thư đi gặp phu nhân là được rồi, về phần Diệp công tử...”

“Làm sao vậy? Lưu Trưng là ta... Là khách quý ta mời đến! Ta muốn mang nàng đi vào, các ngươi còn dám ngăn cản ư?” Nam Cung Nhã lấy tư thái như gà mái hộ con đứng ở trước người Lưu Trưng, hung tợn trừng mắt nhìn hai người hầu.

“Thuộc hạ không dám.” Người hầu áo lam vừa khó xử vừa lo lắng, lui lại mấy bước mới nói: “Nhưng Diệp công tử dù sao cũng là nam khách, không tiện vào phủ. Với lại...”

Nam Cung Nhã mới nghe một nửa đã mắt đầu nhướn mày: “Nàng mới...”

Lưu Trưng kéo lại nàng/

Nam Cung Nhã vội vàng thu hồi lời nói, lại thay đổi bằng một câu khác, khí thế yếu đi nhiều: “Nàng cũng không phải ngoại nhân. Nàng cùng ta cho tới bây giờ đều ở một chỗ, có cái gì không tiện chứ...”

Lưu Trưng bất đắc dĩ thở dài.

“Ngươi vào trước đi.”

“Vì cái gì?” Nam Cung Nhã không vui.

“Ngươi đi gặp nhị thẩm ngươi trước đi.” Lưu Trưng lãnh đạm nói: “Ta ở ngoài cửa chờ ngươi.”

Người hầu áo lam rất có tâm nhãn, rất nhanh liền cười tiếp lời: “Sao có thể để cho khách quý chờ ở ngoài cửa? Diệp công tử mời đi theo chúng ta tới thính đường ngồi chờ trong chốc lát, uống ngụm trà nghỉ tạm một chút.”

Nam Cung Nhã chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi.” Nàng lưu luyến thả lỏng tay ra, nhưng không đi được hai bước lại ngừng lại, hướng người hầu áo lam dẫn Lưu Trưng đi hung hăng nói: “Không được châm trễ khách quý!”

“Đó là tự nhiên, tiểu thư xin yên tâm.” Người hầu áo lam biểu hiện cực kỳ thuận theo.

Nam Cung gia tự nhiên không chậm trễ nàng.

Nói là mang đi uống trà nghỉ tạm, nhưng mà trong phòng sớm có hai người chờ nàng.. Gia chủ Nam Cung Vô Nhai, thân phân quý giá, đương nhiên sẽ không tự mình tới gặp, nhưng việc của Nam Cung Nhã ở Cẩm Quỳ Sơn trang huyên náo khắp nơi, người trong giang hồ ít nhiều cũng biết một phần, tự nhiên cũng không thể tùy tiện phái người tới gặp.

Cho nên Lưu Trưng đại khái đoán là...

“Không nghĩ tới...”

Là một nam tử thần sắc nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu, ngay cả cẩm bào màu trà trên người cũng mang một loại cảm giác trầm tĩnh.

Lưu Trưng đương nhiên nhớ rõ người này.

Lúc trước rời đi Cẩm Quỳ sơn trang, Lưu Trưng từng đi tìm Nam Cung Tụng cáo biệt, không nghĩ tới lại gặp người này, lạnh lùng nói ra một câu “Hán đang rất bận, không rảnh để gặp ngươi.”, rồi ngay lập tức đóng của lại.

Đây là ca ca của Nam Cung Nhã, Nam Cung Phong, là trực hệ của Nam Cung gia, theo thứ tự là con trai cả.

Lúc trước trên đường đi, Lưu Trưng từng nghe Nam Cung Nhã nói chuyện, sau khi các nàng rời khỏi Cẩm Quỳ sơn trang đã xảy ra chuyện, tung tích người ở lại sơn trang đều không rõ. Lúc này thấy bộ dáng Nam Cung Phong vẫn như cũ, Lưu Trưng liền có thể đại khái đoán được. Xem ra Nam Cung gia ở trong ngày tai họa đó, tướng đương là không có hao tổn gì.

“... Lá gan ngươi thật lớn, thế nhưng cón dám tìm tới cửa.”

Nam Cung Phong liếc nàng một cái, thản nhiên nói.