Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 11: Không hiểu tim đập




Nắm trong tay những hạt trân châu được tạo thành từ nước mắt của Tuyết Kiều thì Địch Tu Tư đã tìm được nguyên nhân, tất cả đều vì hắn đã thương tổn nàng cho nên hắn mới thỏa hiệp và nhượng bộ thôi, ngủ cùng giường thì ngủ cùng giườn, sẽ không có khả năng hắn đem nàng trở thành hồng nhan tri kỷ, mà Tuyết Kiều cũng không hiểu chuyện nam nữ, muốn giải thích cho nàng chuyện quan hệ nam nữ là chuyện không thể.

” Tuyết Kiều, ta hiện tại phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở trong này vui chơi đi, ngươi cũng có thể ra ngoài nhưng không được để người khác nhìn thấy cái đuôi của ngươi”

Địch Tu Tư nghĩ hắn phải đi nơi khác một lát, không thể ở trong này đợi cho đến tối rồi cùng Tuyết Kiều ngủ cho đến sáng mai.

“Ngươi muốn đi tìm tình nhân của ngươi sao? Không có gì, ngươi đi đi, ta tự lo cho mình” Tuyết Kiều từ trên giường ngẩng đầu lên nhìn Địch Tu Tư, xua tay, đối với chuyện hắn đi đâu nàng không có ý kiến cũng chẳng quan tâm, nàng đã có cái giường này để chơi đùa thì cũng đủ cao hứng rồi.

Địch Tu Tư rất muốn nói đêm qua hắn đã ở trong cung của Chính Khả Xuân, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nhưng nhìn bộ dáng Tuyết Kiều vui vẻ như đứa trẻ thì hắn lại không nói nên lời. Hắn vì sao phải giải thích với nàng chứ, nàng bất quá chỉ là khách, tuy rằng lúc trước hắn nói lời làm tổn thương nàng nhưng dù sao khách vẫn cứ là khách, hắn muốn đi đâu cũng không cần báo cáo với nàng.

Nghĩ vậy Địch Tu Tư vội vàng xoay người đi ra ngoài “ ta đi đây, muộn chút ta mới trở về, ngươi nếu muốn cái gì cứ nói với hạ nhân một tiếng là được, ta đã căn dặn các nàng, mặc kệ là ngươi muốn cái gì, các nàng cũng sẽ đưa cho ngươi”

” Cám ơn ngươi a, Địch Tu Tư! Ngươi đi đi!” thanh âm dễ nghe của Tuyết Kiều vang lên làm Địch Tu Tư nhịn không được, muốn quay đầu nhìn xem biểu tình lúc này của nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nói cảm ơn hắn.

Hắn không có thất vọng, lúc này Tuyết Kiều đang cười tươi như hoa, ấm áp như gió xuân làm cho hắn chẳng thể dời mắt, mà nàng thấy hắn xoay người nhìn thì lại càng cười tươi hơn nữa, sự chân thành và nhu tình không che giấu khiến cho trái tim của Địch Tu Tư như bị va chạm, đập bùm bùm.

Chết tiệt, tiểu nhân ngư rõ ràng bộ dáng thanh thuần và tính cách thì ngu xuẩn nhưng sao cười lên làn tràn ngập mị hoặc như vậy? Đúng là một nữ nhân tao nhã đang trong thời kỳ đẹp nhất của cuộc đời, tươi cười kia làm cho người ta không thể kháng cự.

Hắn cứ ngây ngốc nhìn Tuyết Kiều cười, quên cả rời đi, mà Tuyết Kiều cũng dần thu hồ nụ cười, nghi hoặc nhìn hắn “ Địch Tu Tư, ngươi không phải phải đi ra ngoài sao? Sao còn chưa đi”

“A, ta lập tức đi ngay” lúc này Địch Tu Tư mới hoàn hồn, lập tức xoay người rời đi, vì vội vàng nên chân nọ đá chân kia, cũng quên luôn thân phận mình là yêu tinh, có thể tránh việc bị té ngã cho nên cứ thế mà hắn trơ mắt nhìn mặt mình hôn lên mặt đất, thầm nghĩ lần này thật là xấu hổ.

Nhưng mà hắn chưa kịp hôn vào đất thì có một cái gì đó co giãn và mềm mại đã cuốn lấy thân hình hắn, giúp hắn đứng lên, bên tai là âm thanh của Tuyết Kiều “Địch Tu Tư, suy nghĩ cái gì mà đi cũng bị vấp té? Quả nhiên chân của nhân loại không dùng tốt như cái chúng ta có a”

Địch Tu Tư mở to mắt thấy mặt hắn rất gần mặt của Tuyết Kiều, gần tới mức hắn có thể nhìn thấy làn da mịn màng không lỗ chân lông của nàng, hàng lông mi dài run rẩy mang theo ý cười trong mắt. Địch Tu Tu vội vàng dời tầm mắt, trong lòng âm thầm kêu khổ, chết tiệt sao hắn lại thấy tiểu nhân ngư này nhìn rất đẹp mắt chứ?

Mà chuyện này cũng không có gì lạ, nàng là Nhân Ngư chứ không phải là một yêu ngư bình thường a.

Vội vàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy vật đang cuốn lấy thắt lưng của hắn đúng là cái đuôi cá màu đỏ của Tuyết Kiều, lúc này vẫn còn gắt gao cuốn chặt lấy thắt lưng hắn, xem ra là vì không muốn để hắn bị té, mà đó cũng là nguyên nhân làm cho hai người tiếp xúc gần gũi với nhau.

” Nga! Ta quên!” Tuyết Kiều vội vàng gật đầu, sau đó chậm rãi liền đem Địch Tu Tư thân mình thả lại trên mặt đất.

Mà Địch Tu Tư cũng chính mắt thấy cái đuôi màu đỏ ấy dần lui về trong làn váy của nàng, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi như lần đầu nhìn thấy nó, không biết có phải vì nhìn riết nên quen, nên thấy màu đỏ của cái đuôi cùng hoa văn vảy cá trên đó rất đẹp, sánh ngang với bộ cánh của Huyễn Điệp tộc hắn.

“Vậy ta đi đây, Tuyết Kiều ngươi có muốn ra ngoài dạo chơi với ta không?’ Địch Tư Tư xoay người rồi lại vòng lại, chần chờ một lát hỏi

Nói xong câu đó thì Địch Tu Tư lại hận không thể cắn nát đầu lưỡi của mình, sao hắn lại có thể nói ra những lời như là hẹn hò với nàng như vậy chứ?

Vừa hi vọng Tuyết Kiều đồng ý lại cũng mong nàng từ chối.

” Không đi, phong cảnh bên ngoài xem sau cũng được, hôm nay ta muốn ở trên giường chơi cả ngày, Địch Tu Tư, ngươi đi một mình đi”

Đối với sự chuyển biến tâm lý của Địch Tu Tư, Tuyết Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, nàng vẫn dùng dáng vẻ như vậy để nói chuyện với hắn mà Địch Tu Tư sau khi nghe nàng từ chối thì tâm tình cảm thấy mất mác và thất vọng, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Tuyết Kiều cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục lăn lộn trên giường, tự mình đùa chơi.

Ra khỏi tẩm cung, Địch Tu Tư vẫn không tin được hắn lại đưa ra lời mời với nhân ngư ngu ngốc kia, còn bị nàng cự tuyệt, mấy ngàn năm qua hắn chưa từng chủ động mời một nữ tử nào đi chơi đâu, cho tới bây giờ đều là nữ nhân chủ động tìm tới hắn, nhưng không ngờ lần phá lệ đầu tiên của hắn lại bị từ chối.

Nói trong lòng không thấy khó chịu là xạo, nhưng nghĩ tới tính cách của Tuyết Kiều thì đổi lại là người khác cũng sẽ bị cự tuyệt nên Địch Tu Tư lại thấy tâm tình tốt hơn.

Dùng sức lắc lắc đầu, không muốn phí nhiều tâm tư trong chuyện của Tuyết Kiều nữa, vội vàng bước đi.

“Khả Xuân tỷ tỷ, nghe nói hôm qua điện hạ vừa hồi cung đã tìm đến chỗ tỷ tỷ qua đêm, tỷ tỷ thực sự là hạnh phúc a, không biết có nhiều tỷ muội rất ghen tỵ với tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ sau này có thể là Điệp vương phi a”

Một nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng lôi kéo tay của Khả Xuân, miệng thì nói lời ghen tỵ nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa, thân thiết.

Chính Khả Xuân có chút ngượng ngùng cúi đầu “Phùng Xuân muội chê cười ta, nhiều tỷ muội như vậy, điện hạ cũng không thể lập tức thăm hết tất cả được, chỉ là vấn đề trước sau mà thôi, có khi tối nay điện hạ sẽ tới chỗ muội muội mà yêu thương muội thật ra thì có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với điện hạ, có là vương phi hay không cũng không quan trọng, tỷ nói thật, muội có tin không?”

” Ta tin, thực ra những người đi theo điện hạ hầu hết đều có tâm tư như vậy, nhưng vẫn có người muốn làm vương phi đến sắp điên rồi, ta nghe nha hoàn Phương Nhân nói Tây Cung Vân Tây nghe nói điện hạ đi tìm tỷ tỷ trước mà không tìm nàng ta thì rất không vui, trong cung của tỷ tỷ rất ít người, nếu Vân Tâu có hành động gì đối phó tỷ tủ ma tỷ tỷ ngay cả một người ở bên cạnh hỗ trợ cũng không có, hay là nói điện hạ cho thêm vài người tới đây đi”

Phùng Xuân vẻ mặt lo lắng nắm ngay Chính Khả Xuân, tuy rằng không phải là thân tỷ muội nhưng cùng hầu hạ cho Điệp vương điện hạ gần tám trăm năm qua, cảm tình so với thân tỷ muội còn tốt hơn, hai người tính cách lại giống nhau cho nên càng thân thiết với nhau hơn, hơn nữa nàng và Chính Khả Xuân cũng không có tính tranh giành. Hầu như những người đi theo Điệp vương điện hạ đều có mưu tính riêng, ai đố kỵ hờn ghen, nàng cũng không để ý tới, thậm chí cũng không có nha hoàn nào bên người cho nên Phùng Xuân mới lo lắng cho nàng.

“Hôm qua điện hạ cũng đã nói qua, nhưng không sao, muội muội không cần lo lắng, ta đã quen như vậy rồi, ta thích thanh tĩnh, ngươi cũng không phải không biết, thời gian Vân Tây hầu hạ điện hạ nhiều hơn chúng ta nhiều, cũng có thể xem là có nhiều công lao, tỷ muội chúng ta không tranh giành với nàng, chỉ cần phòng bị một chút thì nàng cũng sẽ không làm khó chúng ta, điện hạ chán ghét nhất là cảnh nữ nhân tran đấu, Vân Tây yêu điện hạ điên cuồng nên sẽ không làm chuyện khiến người chán ghét đâu, muội muội đừng quá lo lắng”

Chính Khả Xuân vẫn ôn nhu đến cực điểm.

Phùng Xuân nhịn không được mà lắc đầu “ tỷ tỷ, ngươi nha, luôn nghĩ cho người khác cũng không biết lòng phụ nữ khó dò, bất quá sau này ta thường đến đây với ngươi là được, dù Vân Tây có can đảm ra tay với ngươi thì ta cũng không cho phép nàng giễu võ dương oai”

Chính Khả Xuân thấy bộ dáng hùng hổ của nàng thì không khỏi bật cười “ được, về sau tỷ tỷ đều nhờ muội muội bảo vệ”

” Ai nha, tỷ tỷ, ngươi còn chê cười ta? Không thuận theo, muốn đánh ngươi!” Phùng Xuân nhìn thấy Chính Khả Xuân tươi cười thì cũng nhịn không được mà cười thành tiếng, cánh tay vừa nâng lên lại như nhớ ra chuyện gì mà nói “ đúng rồi, tỷ tỷ, ta nghe nói lần này điện hạ lại mang về một vị tỷ muội nữa”

Chính Khả Xuân gật đầu “ ta biết, là Tuyết Kiều cô nương, hiện tại đang ngụ trong Điệp cư của điện hạ”

“Vậy sao? Mấy trăm năm nay điện hạ không có mang tỷ muội nào mới về, tưởng đâu điện hạ đã hồi tâm chuyển ý, không ngờ lần này lại” Phùng Xuân có chút thất vọng.

” Phùng Xuân muội muội, điện hạ là nam tử xinh đẹp trác tuyệt như vậy, nhất định sẽ không thuộc về một mình chúng ta, cũng may đến giờ người vẫn rất công bằng, không bạc đãi bất kỳ ai, như vậy ta đã thấy thỏa mãn rồi. Còn về Tuyết Kiều cô nương thì muội muội đừng có hiểu lầm, khi điện hạ đến Xà tộc, ta cũng có biết, cô nương này là thân thích của Xà quân Như Mặc đại nhân, lần này cùng điện hạ đến Huyễn Điệp tộc chúng ta làm khách, có lẽ một thời gian nữa sẽ quay về Xà tộc”

“Thân thích của Xà quân đại nhân? Thật vậy chăng?” hai mắt Phùng Xuân sáng lên “ nói vậy Tuyết Kiều cô nương là tộc nhân của Xà tộc a”

Chính Khả Xuân lắc đầu “ chuyện này ta không biết, điện hạ không nói, nhưng sau này mọi người phải đối xử lễ phép với Tuyết Kiều cô nương, nàng là khách quý của chúng ta, không thể thất lễ”

“Thì ra là vậy a, nhưng mà nữ nhân Vân Tây kia sợ là không nghĩ như thế, e là lần này sẽ có rắc rối” Phùng Xuân như hiểu được mà gật đầu, sau lại bày ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa

“Muội muôi quá đa tâm rồi, ta thấy Vân Tây cũng rất ôn hòa, thiện lương a, hơn nữa Tuyết Kiều là khách của điện hạ, chúng ta cũng biết nếu điện hạ thích nữ tử nào thì chỉ cần một cái nhìn thì không ai kháng cự được,chúng ta không nên ghen, không cần phải tìm cách tiếp cận nàng. Tuyết Kiều cô nương kia ta đã gặp trong hôn lễ của Ưng vương đại nhân, rất ôn nhu mà cũng cực kỳ xinh đẹp, ách, còn rất có sức sống, dám hướng điện hạ chúng ta mà rống, có vẻ như không thích điện hạ, thực sự là một cô nương rất kỳ quái, sau này có dịp, muội sẽ rõ”

Chính Khả Xuân nhớ tới bộ dáng của Tuyết Kiều đối với Địch Tu Tư thì nhịn không được mà bật cười, e là điện hạ không cam lòng vì mị lực của mình bị xem nhẹ cho nên mới mang cô nương ấy về tộc a.

“Vân Tây ôn hòa, thiện lương? Tỷ tỷ, ngươi thực là không biết lòng người hiểm ác, tóm lại ta nghĩ ngươi vẫn nên đề phòng nàng ta” Phùng Xuân lắc đầu, ai cũng thấy nữ nhân Vân Tây kia tràn đầy dã tâm, chỉ có tỷ tỷ ngốc này mới nói nàng ta là người tốt.

Thấy vẻ mặt hoang mang của Chính Khả Xuân thì Phùng Xuân biết nếu không xảy ra chuyện thì nàng sẽ không biết đề phòng Vân Tây nên không khỏi thở dài, quau lại đề tài vị khách trong tộc “ không nói chuyện của Vân Tây nữa, mà nói về Tuyết Kiều cô nương kia đi, nghe khẩu khí của tỷ tỷ thì dường như cô nương ấy không hề thích Điệp vương sao?”

Nàng không dám tin trên thế giới này lại có nữ nhân không bị khuất phục bởi mỹ mạo của điện hạ, mà lần này điện hạ còn tuấn mỹ hơn trước khi thoái hóa nữa.

“sau này muội muội gặp sẽ biết, lúc này cho phép tỷ tỷ giữ bí mật đi”

Không nghe nàng đề cập chuyện Vân Tây nữa, Chính Khả Xuân cũng bớt hoang mang, còn chuyện Tuyết Kiều cô nương và điện hạ thế nào thì nàng cũng mõi mắt chờ mong, nghĩ đến tình cảnh náo nhiệt khi đó thì không nhịn được mà mỉm cười.

Phùng Xuân không cam lòng vì Chính Khả Xuân không chịu nói nhưng vẫn đành chấp nhận “ được rồi, chỉ mong là ta sẽ nhanh chóng được chứng kiến”

Mà rất nhanh, các nàng đã gặp được nhân vật chính.