Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 42: Lễ vật tới trễ




” Tỷ phu hắn không có việc gì chứ?” Mặc Mặc thấy Vân Thư thì lại nhịn không được mà tiến lên đón hắn, nhẹ giọng hỏi

” Không có gì, có lẽ là mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi” Vân Thư đáp lời rồi theo Mặc Mặc đi đến bên bàn, nhìn thấy trên đó đã bày bảy, tám món ngon, thầm nghĩ cũng là nữ nhân mà sao trù nghệ của Bảo Bảo lại kém đến vậy, Mặc Mặc lại có thể miễn cưỡng làm được vài thứ, cho nên hắn rút ra kết luận, tuy là cùng mẹ sinh ra cũng chưa chắc đã di truyền giống nhau, về mặt này, hắn có vẻ may mắn hơn Thanh Liên nhiều.

” Làm sao vậy? Vân Thư, thức ăn hôm nay có vấn đề gì sao?” Bắc Dao Quang thấy Vân Thư nhìn chằm chằm thức ăn rồi lại ngẩn người thì cứ tưởng hắn có gì không hài lòng.

” Không, không phải, chỉ cảm thấy hôm nay Bắc Dao làm đồ ăn hơi nhiều thôi” Vân Thư trả lời rồi lại nhìn Như Mặc” hắn còn chưa tới sao?”

Như Mặc gật đầu “ có lẽ còn vướng công chuyện, nhưng chắc là sẽ nhanh tới thôi, Thanh Liên thực sự không có chuyện gì chứ? Hay là ngày mai để Tuyết Kiều đi nhìn hắn thử xem sao?”

” Ta nghĩ là không có việc gì, hắn nhờ ta chuyển lời, nói các ngươi đừng lo lắng cho hắn” Vân Thư vội lắc đầu, ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, không để cho mọi người nhìn ra sơ hở.

Mà lúc này, Tuyết Kiều nghe bọn họ nói chuyện thì rất ngạc nhiên mà xen vào “ ca ca, các ngươi đang đợi ai sao?”

Câu hỏi của nàng làm cho Như Mặc thay đổi đề tài mà Vân Thư thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

” Không có , Tuyết Kiều đói bụng sao? Chúng ta ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì ăn xong rồi nói” Như Mặc mỉm cười, dẫn đầu cầm đũa, mọi người cũng vui vẻ gật đầu, Bắc Dao Quang ngồi bên trái Như Mặc, gắp cho Minh Nhân và Tuyết Kiều một khối màu xanh biếc như là đã được chiên qua, bỏ vào trong bát bọn họ “ nếm thử đi, đây là món ăn ta mới phát minh ra, hương vị cũng không tệ lắm”

” Cám ơn Dao Quang tỷ tỷ” Hai người đồng thời nói.

” Nơi này cũng không có người ngoài, không cần khánh khí” Dao Quang nhìn bọn họ gắp thức ăn trong chén rồi vội vàng hỏi “ hương vị thế nào?”

Hai người cùng gật đầu:” ăn ngon lắm”

” Ăn ngon là tốt rồi, ăn ngon thì ăn nhều một chút, nhất là Minh Nhân, ngươi cũng giống như Tuyết Kiều, cứ xem nơi này như là nhà của mình đi, đừng e ngại” Bắc Dao Quang rất vừa ý Minh Nhân, lúc nãy hắn ở phòng bếp giúp nàng rất nhiều việc, chỉ cần nói hắn biến làm gì thì hắn sẽ lập tức làm ngay, so với nữ nhi của nàng thì thông minh hơn nhiều.

” Dạ, Dao Quang tỷ tỷ!” Minh Nhân lập tức nhu thuận gật đầu, nếu không biết nguyên hình của hắn là Ngư Giao thì mọi người chắc chắn đều nghĩ đó là một tiểu nam hài đáng yêu bình thường thôi.

Tuyết Ưng cùng Vân Thư cũng không từ chủ mà chăm chú nhìn Minh Nhân, bọn họ không thể không thừa nhận bọn họ không nhìn ra được nguyên hình của hắn, nói các khác là Minh Nhân này có thể tồn tại còn lâu hơn bọn họ, đạo hạnh cũng cao hơn bọn họ, sao lại bị Quỷ bà bà ở Minh giới khống chế nhiều năm như vậy?

Như Mặc vừa đưa đĩa rau cho Bắc Dao Quang vừa nhìn sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ sao đến giờ mà Địch Tu Tư còn chưa xuất hiện.

Thực ra Địch Tu Tư đã tới từ sớm nhưng hắn vẫn đắn đo do dự và lo chỉnh đốn cách ăn mặc của mình, không muốn đem bộ dạng chật vật xuất hiện trước mặt Tuyết Kiều, không biết hai năm qua nàng có thay đổi gì không?

Khi Vân Thư truyền tin nói Tuyết Kiều đã quay về Xà sơn thì hắn đang họp cùng các trưởng lão, lập tức đứng lên khỏi ghế, không tin được vào tai mình, tìm kiếm suốt hai năm, rốt cuộc nàng đã xuất hiện, người Vân Thư phái đến còn nói Minh Nhân cũng theo Tuyết Kiều đến Xà sơn, để cho hắn khi gặp lại cũng không bất ngờ mà gây thêm sự hiểu lầm nào khác.

Hắn sao không biết đạo lý này, chỉ cần có thể gặp lại Tuyết Kiều thì đừng nói là hiểu lầm Tuyết Kiều và Minh Nhân mà cho dù nàng thực sự thích Minh Nhân thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách để nàng hồi tâm chuyển ý mà quay về bên hắn, hắn không thể không có nàng, đây là điều mà hắn đã nhận ra rất rõ trong hai năm qua.

Các trưởng lão dường như cũng biết hắn khẩn trương nên lập tức dừng cuộc họp, tổng quản cũng tất bật chuẩn bị “ điện hạ, ngài còn chờ gì nữa, Tuyết Kiều cô nương đã quay về Xà tộc, ngài cũng nhanh thay quần áo rồi đến đó mang Tuyết Kiều cô nương trở về a”

Địch Tu Tư lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng chạy ra cửa, đến nửa đường thì dừng lại, quay đầu liếc tổng quản một cái, hai năm qua mọi người đã quen với cảnh hắn không thể nói chuyện mà chỉ dùng ánh mắt là có thể trao đổi ý với nhau, cho nên vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn thì tổng quản đã vội nói “ điện hạ, nhanh đi, thuộc hạ sẽ hỗ trợ cho ngài”

Nhìn hai người bọn họ rời đi, các trưởng lão cũng mỉm cười “ điện hạ cuối cùng cũng đã kết thúc khổ đau rồi”

” Đúng vậy, chỉ mong lần này điện hạ thật sự có thể vui vẻ, hạnh phúc trở lại” một người khác phụ họa

” Điện hạ, cái này như thế nào?” Tổng quản rất nhanh tìm được một bộ xiêm y màu tím hoa lệ, rất hợp với làn da trắng hoàn hảo của điện hạ.

Địch Tu Tư liếc nhìn rồi lắc đầu, viết lên không trung “ cái này màu sắc sáng quá, nhìn rất thô tục, Tuyết Kiều nhất định sẽ không thích”

“Vậy thì cái này?” tổng quản lại đưa cho hắn bộ màu xanh nhạt nhìn có vẻ tiêu sái phong lưu.

Địch Tu Tư vẫn lắc đầu “ cái này nhạt quá, sẽ làm Tuyết Kiều cảm thấy ta đối với nàng không đủ nhiệt tình”

” Vậy mặc cái này đi, cái này màu xanh da trời, nhìn hào phóng trầm ổn mà cũng không quá hoa lệ, cái này là thích hợp nhất, điện hạ, ngài thấy được không?” tổng quản vẫn kiên nhẫn lấy ra một bộ xiêm y khác.

Địch Tu Tư vẫn không hài lòng lắm, cau mày, tổng quản đành lấy tiếp ra cho hắn lựa chọn, nhưng mà nhìn thấy cái nào thì Địch Tu Tư lại lắc đầu cái ấy, cho đến khi quần áo đã chất thành đống mà hắn vẫn không chọn được cái nào. Lúc này Địch Tu Tư mới phát hiện trước kia hắn quá mức ấu trĩ, toàn mặc những loại quần áo phô trương hình thức, ngay cả một bộ thể hiện sự mộc mạc, giản dị cũng không có.

Tổng quản thấy hắn lại lâm vào ai oán thì cũng nôn nóng “ điện hạ, thời gian không còn sớm, Xà quân đại nhân và Tước vương đại nhân còn đang chờ người đến, người đừng chậm trễ nữa, nếu lỡ Tuyết Kiều cô nương lại bỏ đi thì tính làm sao?”

Những lời này làm Địch Tu Tư tỉnh mộng, cuối cùng vẫn chọn bộ màu xanh da trời mà tổng quản đã chọn cho hắn trước đó, quần áo vốn rất vừa mà giờ lại trở nên hơi rộng, làm tổng quản vừa chua xót vừa siết chặt dây lưng cho hắn, rồi nhanh chóng sửa sang râu tóc cho hắn, sau đó giục hắn xuất môn “ điện hạ, tốt lắm, bây giờ người có thể xuất môn rồi”

Địch Tu Tư không chút tự tin nhìn tổng quản, ánh mắt hàm chứa ý hỏi ta như vậy thực sự là ổn rồi chứ?

Tổng quản khẳng định gật đầu,” Điện hạ vẫn là Điệp vương xinh đẹp nhất điện hạ như trước, nhìn rất có tinh thần, Tuyết Kiều cô nương nhìn thấy nhất định sẽ thích, ngài mau xuất môn đi”

Lúc này Địch Tu Tư mới yên tâm bước đi nhưng vừa bước tới cửa thì quay lại làm tổng quản giật mình “ điện hạ, sao ngài lại quay lại?”

Địch Tu Tư không trả lời mà mở ngăn tủ ra, lấy ra một vật hình vuông được bao bọc bởi gấm tím, nhìn giống như một cái hòm rồi ôm nó vào lòng như là bảo bối, sau đó mới rời khỏi cung điện, tổng quản cũng thở dài yên tâm, hi vọng lần này điện hạ sẽ mã đáo thành công.

Vì vậy mà thời điểm Địch Tu Tư xuất môn cũng trễn hơn, mà càng gần đến Xà tộc thì lại càng lo lắng, sợ hãi nên tốc độ càng chậm lại, cho đến khi hắn đến trước Dao Quang tiểu trúc thì đám người Như Mặc cũng đã ăn xong tráng miệng.

Nhìn thấy thân ảnh của Địch Tu Tư, phản ứng đầu tiên của Tuyết Kiều là xoay người bỏ đi, còn Địch Tu Tư thì rầu rĩ, si ngốc đứng yên nhìn theo bóng dáng của Tuyết Kiều.

” Địch Tu Tư, ngươi còn thất thần làm cái gì?” Như Mặc nhìn thấy hắn như vậy thì nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.

” Mau đuổi theo a, ngươi!” Vẫn là Tuyết Ưng thẳng tính, không quen nhìn Địch Tu Tư như vậy nên nhanh chóng đến bên cạnh hắn đẩy hắn, Địch Tu Tư lập tức tỉnh mộng, liếc nhìn mọi người một cái rồi đuổi theo Tuyết Kiều.

Minh Nhân cũng lo lắng muốn đi theo nhưng bị Bắc Dao Quang ngăn lại “ Minh Nhân, ta biết ngươi lo lắng cho Tuyết Kiều, ta cũng vậy, nhưng đây là chuyện của hai người họ, phải để bọn họ tự mình giải quyết, người khác không giúp được gì, cho nên để bọn họ ở riêng với nhau đi, được không?”

Minh Nhân nhìn theo bóng dáng hai người kia rồi gật đầu “ được, Dao Quang tỷ tỷ”

” Ngoan!” Bắc Dao Quang vui mừng gật gật đầu,” Nếu bọn họ đã rời đi thì chúng ta cứ ngồi lại đây, chờ bọn họ quay lại, được không? có lẽ phải mất một chút thời gian mới giải thích mọi việc rõ ràng được”

Mọi người gật đầu, Tuyết Ưng thì lo lắng “ nhìn bộ dáng của Địch Tu Tư thì không biết hắn có thể diễn đạt hết tâm tình của mình hay không, lỡ đâu lại làm cho Tuyết Kiều hiểu lầm thì càng phiền toái”

” Không cần lo lắng, Địch Tu Tư tốt xấu gì cũng là một hoa tâm công tử, nếu ngay cả những lời nói làm nữ nhân vui lòng mà không nói được thì chẳng phải quá vô dụng sao?” Bắc Dao Quang vẫn còn chút khúc mắc với Địch Tu Tư nên lập tức phản bác.

” Đúng rồi, Như Mặc, ngươi có nói cho Tuyết Kiều biết Địch Tu Tư không thể nói chuyện không?” Vân Thư lúc này mới nhớ ra vấn đề, nếu trước kia thì Địch Tu Tư sẽ dễ dàng nói những lời làm vui lòng nữ nhân nhưng bây giờ hắn đã mất khả năng nói chuyện thì hắn làm sao có thể giải thích và năn nỉ Tuyết Kiều đây?

Khuôn mặt tuấn mỹ của Như Mặc cũng lộ vẻ thất thố “ ta đã quên nói cho Tuyết Kiều biết”

” A?” tới lượt Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng kinh hô “ xem ra Địch Tu Tư chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, ngay cả Như Mặc luôn cẩn thận như vậy mà cũng quên chuyện này thì chỉ có thể trông chờ vào vận may của hắn, nếu thực sự không được thì tất cả chúng ta cùng năn nỉ giúp hắn, ta không tin nhiều người như vậy cũng không thuyết phục được Tuyết Kiều cho hắn thêm một cơ hội nữa”

” Tuyết Ưng, vấn đề không phải như vậy, mà là bọ họ có còn yêu đối phương hay không còn chuyện tha thứ hay không thì chỉ là chuyện nhỏ” Vân Thư nhíu mày giải thích.

” Vân Thư, ngươi không thoải mái?” Mặc Mặc thấy hắn như vậy liền lên tiếng hỏi thăm.

” Không có việc gì, chỉ cảm thấy cảm tình thật là khó nắm bắt, nếu có thể làm một kẻ vô tình có phải sẽ thoải mái hơn không?” Vân Thư cảm khái nói.

” Vân Thư, ngươi tính toán không cần ta? Có phải do ta bám ngươi nhiều quá nên ngươi thấy ta phiền, ta sửa là được mà, ngươi không cần vứt bỏ ta” Mặc Mặc lập tức khẩn trương ôm chặt lấy Vân Thư.

Vân Thư đổ mồi hôi trán, rốt cuộc là chuyện gì a? dùng sức đẩy Mặc Mặc ra “ Mặc Mặc, đừng náo loạn, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta nói không cần ngươi khi nào? cũng không sợ người khác chê cười, ở trước mặt người khác lại nói linh tinh, mau theo ta trở về, Như Mặc, Bắc Dao, ta đưa hắn về trước”

Nói xong cũng không hề chú ý hình tượng mà nắm lỗ tai Mặc Mặc kéo đi, mà Mặc Mặc nghe những lời của hắn thì cũng yên tâm mà tươi cười, dù bị nhéo tai vẫn cảm thấy rất vui, không hề sợ mất mặt, còn lên tiếng “ phụ thân, mẫu thân ngủ ngon, Tuyết Ưng thúc thúc, Ảnh Nhiên thẩm thẩm, ngày mai gặp lại, ôi Vân Thư, ngươi nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút…”

” Tiểu ác ma vẫn là như vậy!” Tuyết Ưng lắc đầu.

“Tiểu tử này e là sẽ không sửa đổi được tính xấu, thật sự là ông trời bị mù rồi, mới cho hắn gặp phải một đối tượng tốt như Vân Thư, hiện tại ta cảm thấy Vân Thư thật thiệt thòi, tiểu tử thối đó có điểm nào mà xứng với hắn chứ?” Bắc Dao Quang không nể tình mẹ con mà thừa nhận sự thật.

” Dao Quang, ta không cảm thấy như vậy, ta cảm thấy Tước vương đại nhân sau khi ở cùng với Mặc Mặc thì tâm tình vui vẻ hơn, cởi mở hơn, không làm cho người ta có cảm giác xa cách nữa, hơn nữa bọn họ ở cùng nhau cũng rất hợp, rất hạnh phúc, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, ta đều cảm thấy bọn họ rất dũng cảm” Ảnh Nhiên lên tiếng.

Tuyết Ưng có chút ghen tỵ ôm lấy vai nàng “Ảnh Nhiên, ngươi sao có thể hâm mộ hạnh phúc của người khác như vậy? chẳng lẽ chúng ta không thế sao?”

“Nếu ngươi có thể tự mình chăm sóc con thì ta nghĩ ta sẽ càng hạnh phúc hơn” Ảnh Nhiên liếc nhẹ hắn, làm cho Tuyết Ưng có chút ngượng ngùng “ có nhiều người bên cạnh hắn như vậy, cần gì tới ta chứ?”

“Nhưng cũng chỉ có một mình ngươi mới là phụ thân của hắn” Ảnh Nhiên tiếp tục phản bác, làm cho Tuyết Ưng cứng họng.

“Tuyết Ưng vẫn chưa chịu gần gũi đứa nhỏ sao?” Bắc Dao Quang nheo mắt, Tuyết Ưng vội vàng xua tay nói “ không, không có, ta rất gần gũi hắn, không tin ngươi hỏi Ảnh Nhiên đi, mấy ngày qua ta đều chơi đùa cùng hắn a”

” Ân, Dao Quang, ngươi yên tâm, hắn hiện tại cùng đứa nhỏ thực thân cận!”

” Cái này được, nếu hắn vẫn có ý xa cách thì ngươi nói cho ta biết, ta không ngại lại cấp cho hắn một ít phương pháp huấn luyện đâu” Bắc Dao Quang trêu chọc, làm hai người đồng thời lắc đầu “ không cần, cảm ơn, được rồi”

Minh Nhân thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy thì trong mắt tràn ngập sự hâm mộ, thì ra đây là tình yêu. Mỗi người bọn họ đều rất vĩ đại lại cũng rất hạnh phúc, đều dành cho đối phương tình cảm chân thành, so với những kẻ ích kỷ mà hắn đã từng gặp qua thì linh hồn của bọn họ thực tinh khiết, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình ghê tởm vô cùng.

“Minh Nhân, ngươi đã trưởng thành rồi phải không?” Như Mặc dường như đọc thấu nội tâm của hắn mà quay đầu lại hỏi.

“A, hồi Xà quân đại nhân, là đúng vậy” nghe tiếng của Như Mặc, Minh Nhân sợ tới mức giật mình, sau đó cung kính đáp lời.

“Xà tộc chúng ta có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, nếu ngươi thích ai thì có thể tự do theo đuổi” Như Mặc cảm thấy Minh Nhân rất kính sợ mình, tuy rằng không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn cố gắng dùng ngữ khí hòa ái nhất, không muốn làm cho hắn sợ thêm.

Minh Nhân lập tức quỳ xuống đất “ Minh Nhân không dám, Minh Nhân thích một người”

” Ai nha, Minh Nhân, ngươi đây là thẹn thùng sao? Sao đột nhiên lại quỳ? Đứng lên đi, Như Mặc chỉ là đùa với ngươi chút thôi, không cần sợ, hiện tại không cần thê tử thì lớn lên tìm cũng không muộn, đừng quỳ nữa, mau đứng lên”

Bắc Dao Quang vội vàng đỡ hắn đứng lên, Minh Nhân gật đầu nói “ dạ”

Địch Tu Tư thật vất vả mới đuổi kịp Tuyết Kiều, thực ra Tuyết Kiều cũng không chạy xa lắm, chỉ qua mấy cái đỉnh núi thì ngừng lại, mà Địch Tu Tư thì cứ yên lặng chạy theo nàng, mấy lần mở miệng rồi mới nhớ mình không thể phát ra thanh âm, lại không có mặt mũi đứng trước mặt nàng, cho nên một người đuổi theo, một người bỏ chạy, một người quay lưng trầm mặc, một người lặng yên đứng nhìn, nửa ngày cũng không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Tuyết Kiều thiếu kiên nhẫn, bởi vì ánh mắt sau lưng nàng rất nóng, ánh nhình như thiêu như đốt làm nàng nhịn không được mà xoay người lại, biểu tình ủy khuất, oán giận nhìn Địch Tu Tư “ Địch Tu Tư, ngươi còn tìm ta làm gì?”

Ca ca không có lừa nàng, tiểu sâu quả thật rất gầy, vầng sáng trên người cũng ảm đạm hơn, lần đầu tiên nàng thấy hắn rất khác, ánh mắt thâm tình nhìn nàng làm cho Tuyết Kiều cảm thấy trong ngực rất đau, mà Địch Tu Tư vẫn ôm cái hòm đứng yên, si ngốc nhìn Tuyết Kiều, tựa hồ như chỉ cần thấy nàng là hắn đã thỏa mãn.

Nàng không biết nên nhận định hắn như thế nào, bởi vì nàng rốt cuộc không nhìn thấy rõ tâm của hắn, nàng thực sợ hãi, sợ hãi hắn bây giờ nhìn nàng thâm tình rồi giây sau lại là ánh mắt oán hận, nàng thực sợ hãi.

Địch Tu Tư cũng đang nhìn nàng, so với hai năm trước thì Tuyết Kiều cũng không có thay đổi gì nhiều, vẫn ngây thơ, tinh khiết như trước, cũng yêu ghét rõ ràng, hắn không biết nên cao hứng hay là thống khổ, hắn đã trưởng thành mà Tuyết Kiều vẫn còn dừng lại như trước, hai năm qua dường như chỉ khảo nghiệm và dày vò một mình hắn, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đều yêu nàng, chẳng sợ nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn, hắn muốn một lần nữa giao trọn trái tim cho nàng.

Há miệng mấy lần cũng không phát ra âm thanh nào, Địch Tu Tư hận đến mức muốn đánh mình, nhìn cái hòm trong tay rồi đưa đến trước mặt Tuyết Kiều, dùng ánh mắt kỳ vọng và đau thương nhìn nàng, hi vọng nàng có thể tiếp nhận.

” Đây là cái gì?” Tuyết Kiều không có tiếp nhận,” Ta không cần đồ vật gì của ngươi, ca ca nói ta cho ngươi cơ hội để giải thích, ngươi muốn nói gì thì nói đi, sau khi nói xong thì có thể trở về”

Địch Tu Tư vẫn không nói gì, vẫn kiên trì đưa cái hòm cho nàng, hi vọng nàng cầm lấy, chỉ cần nàng nhận, nhất định sẽ nguyện ý cho hắn một cơ hôi.

Tuyết Kiều thấy vẻ mặt lo lắng và cầu xin của hắn thì trong lòng không biết vì sao lại thấy phiền não và bối rối, hắn như vậy, nàng không đành lòng, nhưng lại thấy sợ hãi, sợ khi nàng mềm lòng thì hắn lại tiếp tục tổn thương nàng như trước kia.

Địch Tu Tư nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của Tuyết Kiều, rất muốn cầm lấy nhưng lại do dự, hắn biết hắn đã tổn thương nàng quá sâu, trong lòng càng bi thương hơn, nước mắt cũng không tự chủ được mà trào ra, liền quăng cái hòm rồi quỳ xuống.

” Địch Tu Tư, ngươi làm gì vậy, mau đứng lên cho ta, sao tự nhiên lại quỳ? Ngươi không cần làm như vậy, ngươi làm vậy lòng ta rất khó chịu” Tuyết Kiều kinh hãi nhìn Địch Tu Tư đang thẳng lưng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng, Tuyết Kiều nâng hắn đứng lên nhưng hắn lại không nguyện ý, cứ nhìn nàng chăm chăm.

Cuối cùng Tuyết Kiều phải nhận lấy cái hòm, mà khi đó nước mắt của Địch Tu Tư cũng tuôn rơi, Tuyết Kiều đã nhận lễ vật của hắn.

” Ngươi khóc cái gì a? Ngươi đừng khóc a! Ngươi khi dễ ta, ngươi lừa ta, ta cũng chưa khóc, ngươi lại khóc, ngươi cái tên xấu xa này, vì sao lại khi dễ ta như vậy?” Tuyết Kiều thấy hắn khóc thì kích động buông cái hòm, đưa tay chùi nước mắt, nàng không biết vì sao nàng cũng khóc, nhưng nhìn thấy Địch Tu Tư như vậy, nàng cảm thấy rất khổ sở, không nên như vậy, Địch Tu Tư sao lại khóc chứ, không nên như vậy.

Địch Tu Tư cũng lau nước mắt cho nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên cái hòm, kiên trì muốn nàng phải mở nó ra.

Tuyết Kiều hai mắt đẫm lệ nhìn Địch Tu Tư rồi mở cái hòm ra, nhất thời ánh sáng tỏa ra bốn phía, nàng nhịn không được liền lấy vật trong hòm ra, nước mắt lại rơi xuống như mưa “ đây là ngươi cho ta?”

Địch Tu Tư giơ hai tay, muốn ôm lấy Tuyết Kiều nhưng lại sợ nàng từ chối, cho nên chỉ hi vọng nhìn nàng.

Tuyết Kiều ôm bộ Bách Điệp y xinh đẹp vào lòng, nhào vào trong ngực Địch Tu Tư “ vì sao? Vì sao?”

Thực xin lỗi, Tuyết Kiều, thực xin lỗi! Ta sẽ không bao giờ …không tin tưởng ngươi nữa, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi nữa, Bách Điệp y này là ta đã hứa tặng cho ngươi, tha thứ cho ta đã chậm trễ hai năm mới đưa cho ngươi”

Trong lòng Địch Tu Tư không ngừng nói vô số lời xin lỗi, thật tâm áy náy, cũng tràn ngập sự yêu thương và hứa hẹn, người yêu một lần nữa quay về trong lòng, làm cho Địch Tu Tư không dám thả lỏng, chỉ sợ nếu buông tay thì hắn sẽ lại mất đi nàng.