Diệt Thế Kỷ

Chương 66




Giống như những lần trước, trận chiến liên quan đến sinh tử tồn vong của nhân loại lần này cũng có đội ngũ chuyên môn quay chụp lại từng cuộc chiến đấu, mỗi một quá trình, mỗi lần hy sinh, mỗi lần thắng lợi, mỗi lần thắng lợi, rồi truyền tất cả về cho những nhân loại vẫn đang chú ý đến cuộc chiến. Đây cũng là cách bọn họ lưu giữ lại những ký ức ấy, nếu có thất bại thì hy vọng những người còn sống vẫn ghi nhớ rằng nhân loại cũng từng đấu tranh anh dũng, ghi nhớ những người đã hy sinh, kéo dài sinh mệnh cho nhân loại, truyền lại ý chí kiên cường của bọn họ. Dù tương lai có bại trận, có bị zombie cắn nuốt thì những người khác vẫn sẽ tiếp nối ý chí của họ, tiếp tục đấu tranh, tiếp tục chiến đấu, thẳng cho đến một ngày nhân loại giành lại địa vị bá chủ của mình.

Đây là sự kiên cường, cũng là ý chí của nhân loại, chỉ tiếc…

.

Trận quyết chiến này, kể từ khi bắt đầu, không hề có một biến dị giả cao giai nào xuất hiện, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho chiến lực chủ yếu của nhân loại còn có thể duy trì đến thời điểm hiện tại, mà lúc này, khi biến dị giả đầu tiên xuất hiện, hình ảnh truyền đi khắp toàn cầu khiến cho tất cả nhân loại đều lo lắng, bởi vì ngay trước khi khai chiến, biến dị giả ấy đã nói với Tần Trạm một câu:

“Chúa tể để ta báo cho ngươi biết một chuyện, Văn Nhân Luật ở nơi này.”

Văn Nhân Luật là ai, toàn bộ thế giới không ai không biết, năm đó, trong lễ khai mạc đại hội của các dị năng giả, một khúc diễn tấu đã đưa hắn thành danh, sau đó, khi tai họa zombie kéo đến, loại âm nhạc có thể cứu rỗi ấy khiến cho thế nhân ghi khắc cái tên của hắn vào lòng. Thế nhưng, vào lúc này, sao tên biến dị giả kia lại nhắc đến hắn? Cái gì gọi là “Văn Nhân Luật ở nơi này”?

Không thể không nói, những lời này đã gây kinh hãi không nhỏ cho một số người, ngoại trừ những kẻ ở ngoài kinh đô. Việc Văn Nhân Luật mất tích, các chính khách Trung Quốc cùng người trong Long Tổ đều biết, dù sao bối cảnh của Văn Nhân Luật cũng lớn như thế, hắn đột nhiên biến mất làm cho toàn bộ đầu não của kinh đô trải qua một phen sóng gió.

Mà nghe thấy những lời này, người kích động nhất chính là Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm, Văn Nhân Chinh cùng Văn Nhân lão gia tử, nếu như phải sắp xếp thì người đứng ở vị trí đầu tiên, tất nhiên là Tần Trạm.

Mắt Tần Trạm lập tức trợn to, nét băng lãnh trên gương mặt lập tức vỡ tan, hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi, khoảng trống trong lòng như lập tức được thứ gì đó bổ đầy, cảm giác xa cách  cũng như thế giới chỉ có hai màu đen trắng đều lập tức biến mất, một lần nữa ngập tràn màu sắc.

“Luật.” Câu thứ nhất là thì thầm, “Luật ở đâu?” Câu thứ hai là chất vấn, thậm chí gần như có xúc động lập tức lao đến trước mặt kẻ truyền tin.

“Tần Trạm!” Vẫn là Văn Nhân Lẫm phản ứng nhanh, lập tức bắt được Tần Trạm, đối phương chính là địch nhân, sao có thể sơ ý như thế được, “Không nên kích động.”

Nghe thấy lời khuyên của Văn Nhân Lẫm, lý trí của Tần Trạm cho hắn biết, Văn Nhân Lẫm nói đúng, không thể kích động, thế nhưng nội tâm hắn không cách nào bình tĩnh được. Luật, rốt cuộc hắn cũng biết được tung tích của y, sao có thể bảo hắn không kích động được, nào ai biết hắn có bao nhiêu bức thiết muốn gặp con người đã tra tấn hắn đến điên cuồng kia, có bao nhiêu khát vọng muốn nhìn thấy bộ dáng, nghe được thanh âm châm chọc, khiêu khích của y, trong lòng hắn chỉ không ngừng kêu gào một cái tên, Luật, Luật, Luật…

“Ca của ta vì sao lại ở chỗ của các ngươi?” Văn Nhân Lẫm lạnh lùng đặt câu hỏi.

Câu hỏi của Văn Nhân Lẫm lập tức đánh thức Tần Trạm khỏi mớ hỗn loạn trong lòng, lý trí cũng bắt đầu hoạt động trở lại, đúng vậy, sao Luật lại ở chỗ của đám zombie này? Ánh mắt Tần Trạm trở nên vô cùng lạnh lẽo, nếu như bọn chúng dám thương tổn Luật, hắn tuyệt đối sẽ giết sạch, giết toàn bộ, không lưu lại bất cứ kẻ nào, cho dù có phải hủy diệt cả thế giới này.

Bởi vì câu hỏi của Văn Nhân Lẫm, Tần Trạm bình tĩnh lại, Văn Nhân Lẫm cũng nhẹ nhõm thở ra, cảm giác được thân thể của Tần Trạm không còn kích động nữa, tự nhiên buông tay, không tiếp tục áp chế y nữa.

Kẻ truyền tin nghe thấy câu hỏi, chỉ khinh thường, hừ lạnh một cái. Sao hắn biết tên Văn Nhân Luật kia đến đây bằng cách nào? Với thân phận là biến dị giả thuộc tầng thứ ba của hắn, còn chưa có tư cách tiến vào khu vực trung tâm, nhìn thấy Chúa tể, bất quá, chỉ qua một số câu nói nghe ngóng được cũng đủ cho hắn phân tích ra một số chuyện.

Ví dụ như hắn nghe mấy vị đại nhân nói, nếu như không có mặt Văn Nhân Luật, biến dị giả đã sớm hành động, đám nhân loại kia làm sao có thể liên tục thắng lợi như vậy.

Ví dụ như hắn nghe các đại nhân nói, âm nhạc của Văn Nhân Luật quả là tuyệt vời, ngay cả Chúa tể cũng yêu thích vô cùng, hơn nữa âm nhạc của hắn chính là một loại uy hiếp với zombie.

Ví dụ như…

Những tin tức này khiến cho kẻ truyền tin phỏng đoán rằng, Chúa tể vĩ đại của bọn họ vì yêu thích âm nhạc của Văn Nhân Luật nên đã phái người đi thỉnh Văn Nhân Luật đến, Văn Nhân Luật chẳng những không biết điều còn đưa ra một loạt yêu cầu. Việc này cũng dễ hiểu thôi, nhân loại ấy mà, luôn hy vọng bản thân giành được thắng lợi, bất quá, kẻ chiến thắng cuối cùng, chắc chắn là bọn hắn, bởi vì Chúa tể vĩ đại của bọn hắn vô cùng cường đại, không kẻ nào có thể chống lại.

“Các ngươi nghĩ dọc đường đi không gặp bất cứ biến dị giả nào là vì sao, nếu không phải Văn Nhân Luật yêu cầu Chúa tể làm thế, chỉ bằng đám các ngươi mà có thể tiến đến đây ư?” Kẻ truyền tin chỉ nói một câu ngắn như vậy, lại có thể giải thích rất nhiều điều.

Lý do bọn họ không gặp biến dị giả suốt cuộc hành trình là vì Văn Nhân Luật, nhưng Văn Nhân Luật nhờ vào cái gì mà làm được điều này? Không ai biết, cũng không ai muốn đi hỏi tên biến dị giả kia, nếu có thể khiến Chúa tể của bọn chúng đưa ra quyết định này thì y tất nhiên có thứ gì đó đáng giá để cho Chúa tể biến dị giả làm vậy.

Lúc này, cho dù là một số thành viên Long Tổ có chán ghét Luật trước đây, cũng cảm thấy thực phức tạp, hình tượng Văn Nhân Luật vì lợi ích của nhân loại mà tự nguyện hiến thân tiến vào miệng hổ trở nên vô cùng vĩ đại.

Trên đường trải qua nhẹ nhàng như thế hóa ra là vì sau lưng có một người hy sinh lặng lẽ.

Văn Nhân lão gia tử, Văn Nhân Chinh, Văn Nhân Lẫm cùng Tần Trạm rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngày đó Luật lại trở nên khác thường như vậy, hôm đó, Luật đến chào bọn họ là cáo biệt, là mang theo giác ngộ phải chết đi đến chỗ của đám zombie này.

“Trả lại cho ta.” Tần Trạm rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói, chỉ có Văn Nhân Lẫm đứng bên cạnh hắn nghe thấy rõ, “Đem Luật trả lại cho ta.” Siết chặt nắm tay, Tần Trạm mới có thể không để cho bản thân bạo phát, bởi vì hắn không thể xúc động, tuyệt đối không thể, hắn muốn đem Luật đón về.

“Chúa tể còn lời muốn ta nói với ngươi.” Kẻ truyền tin không hề nhìn những người khác.

Tần Trạm giương mắt, quang mang lãnh khốc trong đó khiến kẻ truyền tin không khỏi rùng mình một cái, đó là vì sợ hãi, tiếp đó, nhận thấy sự sợ hãi cùng chùn chân của mình, lập tức đứng thẳng người lại, hắn làm gì phải sợ hãi, đây chỉ là một nhân loại mà thôi.

Biểu tình trên mặt kẻ truyền tin bỗng cứng đờ, toàn bộ trở nên trống rỗng, mờ mịt, sau đó mọi người đột nhiên cảm thấy không khí trở nên trầm trọng, áp suất nặng nề đè ép thân thể, đến tận trong lòng, độ ấm xung quanh dường như cũng giảm xuống, xúc giác mẫn cảm nhận ra một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo.

Chiến đấu nhiều năm, sự khác thường này khiến mọi người lập tức phản ứng, sẵn sàng tư thế chiến đấu, tâm thần càng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào nơi phát sinh sự việc, kẻ truyền tin kia.

“Tên của ta là Alek.” Tuy là thanh âm giống nhau, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt, thanh âm này quá lạnh lẽo, không phải lạnh như băng, mà là lạnh lùng không chứa một chút cảm tình, “Chúa tể của các biến dị giả.”

Chúa tể của biến dị giả! Cách xưng hô này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều ngừng thở, tiếp theo đó, oán hận cùng căm thù tràn ngập trong lòng mỗi người.

Nắm chặt hơn vũ khí trong tay, không phải không có người muốn công kích, mà là bọn họ không thể làm được, loại không khí trầm trọng đè ép trên người họ kia, thực nặng nề. Đây là lần đầu tiên mọi người trực tiếp đối mặt với Chúa tể của biến dị giả, thậm chí cũng mới biết được tục danh của hắn.

“Tần Trạm.” Mượn lấy thân thể cùng thanh âm của kẻ truyền tin, Alek dùng ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào Tần Trạm, “Giết ta, ngươi có thể nhìn thấy hắn.” Alek hướng Tần Trạm tuyên chiến. Trận chiến này, hắn chắc chắn phải chết, thế nhưng, hắn muốn tranh thủ lấy một cơ hội, cơ hội giết được Tần Trạm. Balberith bệ hạ đã đồng ý, lần này hắn có thể giết Tần Trạm, nếu như Tần Trạm không thể đánh bại hắn, làm sao có được tư cách đứng ở bên người Tế Tư.

“Ngươi làm gì hắn?” Tần Trạm không hề để ý lời tuyên chiến của Alek, mà là quan tâm y đã làm gì Luật? Luật có bị thương tổn hay không?

“Đáp án, đánh thắng ta, ngươi sẽ biết.” Sao hắn có thể thương tổn Tế Tư đại nhân, Alek khinh thường trả lời. Nếu Tần Trạm có thể thắng, y tự nhiên sẽ biết hết thảy, còn nếu như thua, y không có tư cách biết nhiều như vậy.

“Ta sẽ giết ngươi, nhất định.” Sự lãnh khốc lúc này của Tần Trạm không thua gì Alek, so với chiến ý còn lạnh lẽo hơn vài phần. Nếu làm như vậy mới có thể nhìn thấy Luật, thì hắn nhất định sẽ giết chết Alek, tên Chúa tể này tốt nhất cũng không nên làm gì, nếu không, kết cục của y cũng không đơn giản chỉ là chết mà thôi.

“Ta chờ.” Đáp lại, Alek cũng lộ ra cảm xúc của hắn, đó là oán hận, oán hận của hắn với Tần Trạm.

Tần Trạm không rõ nguyên nhân của sự oán hận này, nhưng Alek, nhất định phải chết.

Sau khi nói xong, khí tức của Alek lập tức biến mất, kẻ truyền tin trở lại bình thường. Tiếp theo đó, một trận chiến kịch liệt diễn ra, dưới sự cường đại của Tần Trạm, nhân loại giành được thắng lợi áp đảo.

Trong mắt Tần Trạm không còn sự tuyệt vọng như tro tàn nữa, đôi mắt lóe sáng mơ hồ có thể thấy được kiến trúc nơi Thánh địa.

Chờ ta. Tần Trạm thì thầm trong lòng. Luật, chờ ta.

Lúc này, không có ai phát giác ra điều khác lạ, tại sao Chúa tể của các biến dị giả lại chỉ đích danh Tần Trạm để cho biết tin tức của Luật. Phải biết rằng, Văn Nhân Lẫm mới là thân nhân của Luật, mà Tần Trạm cùng Văn Nhân Luật, bất quá cũng chỉ xem như hảo hữu mà thôi.

Lời ước chiến này, Luật không nhìn thấy, bởi vì hắn lại bị Balberith cùng vị kia gọi đi.

Biết Luật đang ở phía trước, Tần Trạm càng trở nên bình tĩnh, bởi vì lần quyết chiến này không thể xảy ra sai lầm, hắn phải thắng, nhất định phải thắng.

Chính là, chỉ trên một quãng đường ngắn trước khi tiến vào Thánh địa, nhân loại đã phải gánh chịu thương vong thảm thiết nhất, máu tươi đỏ thắm tuôn trào, chảy xuôi đến nơi tôn nghiêm thánh khiết, nhuộm đỏ các vách tường được xây bằng đá phiến trắng tinh của thành phố này.

Nhờ vào sự ương ngạnh cùng bất khuất của mình, nhân loại đã đột phá, vượt qua phòng tuyến của biến dị giả tầng thứ ba, bắt đầu giao chiến cùng các biến dị giả tầng thứ tư.

Đây là cuộc chiến giữa dị năng giả cùng biến dị giả.

Các biến dị giả đều tránh đi Tần Trạm, bởi đây là đối thủ của chủ nhân bọn chúng, Tần Trạm cũng nhận ra việc đó, hắn biết, lúc này hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi hắn sẽ đụng độ một đối thủ vô cùng cường đại, trận chiến của hắn cũng là trận chiến mấu chốt nhất.

Tần Trạm bàng quan nhìn cuộc chiến cùng các dị năng giả đang ngã xuống, tâm của hắn kỳ thật không hề ấm áp thiện lương, bản chất của Tần Trạm là lãnh khốc, cho nên hắn mới có thể bất vi sở động như thế.

END 66.