Điểu Đông

Chương 20




Thoáng cái đã đến ngày Trừ Tịch, cả hoàng cung ngập tràn trong màu đỏ của đèn ***g, nhìn qua nơi nơi đều là không khí vui mừng.

Mở tiệc mừng giao thừa chính là lẽ thường khi giao thừa tới , thông thường đều là ở ngự hoa viên làm một sân khấu kịch thật lớn, ngoài cung sẽ tỉ mỉ lựa chọn kép hát để biểu diễn mấy tiết mục ăn mừng, mọi người ngoài cung cũng ngừng buôn bán để dành thời gian này nghỉ ngơi uống rượu trò chuyện.

Giắt ở lưng chừng là cây cầu nhỏ được ánh nến ấm áp soi bóng dưới dòng chảy, trên mặt nước vẽ ra một mảng lấp lánh ánh vàng. Trong bóng đêm thăm thẳm, sự huyên náo của mọi người có lẽ không ảnh hưởng đến nơi đây, xa xa âm thanh ồn ào náo động dần dần tan đi, tầng tầng lớp lớp che đi tiếng hát của kép đào vừa cất lên kéo dài một cách uyển chuyển mềm mại.

Diểu Đông ngồi xuống gần chỗ nước chảy qua, cúi đầu toàn tâm toàn ý cầm trong tay mảnh giấy ước nguyện hình con hạc.

“Tử Dương luôn tìm chỗ giống vậy,” bỏ qua những lời nịnh nọt bên tai, qua thông báo của ám vệ, Thuận đế dễ dàng tìm được thân ảnh thiếu niên, “Trốn ở chỗ này sao, thật là thanh tĩnh.”

Diểu Đông không yên lòng ừm một tiếng, cẩn thận mở cánh con hạc ra.

Dựa theo quy củ khi sắp kết thúc năm cũ bước sang năm mới, ngoài tiếng của mọi người bắt đầu trở nên sôi nổi hơn, Diểu Đông còn nghe thấy nơi khúc cong ở thượng du sông là tiếng âm thanh huyên náo, hơi hơi nâng mắt nhìn.

“Đã sắp bắn pháo bông a. . .”

Trên mặt nước u tối đang lẳng lặng chảy chợt lóe những ánh sáng rực rỡ, tiếp theo là tiếng người nọ thở dài phiêu đãng nơi xa xa, ánh sáng tạo thành hình đóa hoa nhỏ.

“Tử Dương có ước nguyện vọng gì lúc tân niên không?”

“Ước rồi.” Diểu Đông đem con hạc bỏ vào hoa đăng, rồi thật cẩn thật đốt ngọn nến trên đó, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt nước.

“Ước nguyện vọng gì vậy?” Thuận đế nhìn thấy động tác cẩn thận của Diểu Đông, khóe miệng khẽ nhếch một chút.

“A,” màn nước khẽ gợn, mỗi một ánh nến đều mang một chút hi vọng, Diểu Đông nghiêng đầu nhìn thấy hoa đăng của mình đang dần trôi xa, cuối cùng biến mất vào một mảng ánh lửa, y đứng lên, quay đầu nhìn Thuận đế nói, “Ước nguyện đạt được, nói ra sẽ không linh.”

“Thật không. . .” Đuôi lông mày Thuận đế khẽ nhướng lên, ngón tay ở góc độ thiếu niên không nhìn thấy phẩy lên một cái.

Mười hai tiếng chuông vang lên báo năm mới, âm thanh pháo hoa nở rộ từ bốn phương tám hướng vỡ tung, vang vọng cả không trung.

Những màu sắc rực rỡ ngưng tụ rồi lướt nhanh nơi phía chân trời, ánh sáng từ hỏa diễm di chuyển phát lên liên tục nơi cung điện mang theo mùi tinh diêm, thoang thoảng bao quanh mang chút âm trầm nặng nề.

“Phóng hoa đăng lần này là bút tích của Thiên Cơ đại sư, ” Thuận đế theo tầm mắt của Diểu Đông nhìn màn trời, trong đôi mắt sâu thẳm kia chiếu rọi hỏa diễm đang trôi, mang cho người một loại lỗi giác rạng rỡ sáng lên, “Tử Dương cảm thấy nó đẹp không?”

“Đẹp sao. . .” Diểu Đông mờ mịt lặp lại một lần nữa, ngữ điệu nhợt nhạt tựa như bị cảnh đẹp rực rỡ này đoạt đi thần trí, “Giống như sao băng. . .” Y thì thào đáp.

Giống như sao băng, tất cả đều xinh đẹp và cao ngạo trong nháy mắt cháy sáng rồi vụt tắt, chúng nó chỉ có một lần duy nhất lưu lại, bất quá chỉ là một vệt sáng chợt lóe rồi lướt qua, ảm đảm cùng xấu xí như vết sẹo.

Một buổi đêm tưởng chừng như đã quên , ngoài cửa sổ pháo bông hoa mỹ tỏa hào quang chiếu sáng cả vùng chân trời, đủ mọi màu sắc xuyên thấu mơ hồ không rõ qua song cửa thủy tinh, lướt qua khuôn mặt bị che lấp bởi lớp trang điểm dày của nàng , đan vào nhau tạo thành một mảnh kì quái, phá cảnh tượng tan thành những mảnh nhỏ.

“Diểu Đông, ” nàng nói— ” hóa ra mày , một chút tác dụng cũng không có.”

Thiếu niên ngẩng mặt, yên lặng nhìn một mảnh náo nhiệt trên trời, khẽ thở, tựa hồ làn khói lửa tràn ra kia trong nháy mắt vô thanh vô tức sẽ biến mất.

Thuận đế nhăn mày, nhẹ nhàng gọi: “Tử Dương?”

“. . . Dạ?” lúc Diểu Đông nghi hoặc quay đầu lại, trên bầu trời phía Tây Nam đột nhiên chợt sáng như ban ngày.

Pháo bông mừng thịnh yến đã đến, những chùm pháo bông như những đóa hoa lớn xanh vàng tím bạc lần lượt nở rộ, tất cả sự hoa mỹ tinh xảo này theo lưu quang trút xuống một cách bất chấp, trầm trọng đến làm người khác không thở nổi.

Vẫn chăm chú nhìn vào Diểu Đông Thuận đế phát hiện trong mắt thiếu niên hiện lên một mạt ánh sáng vút qua, đồng thời trên mặt lộ ra biểu tình kì lạ, khó có thể hình dùng nó là gì.

Tựa hồ có điểm kinh ngạc lại mang chút tuyệt vọng, còn kèm theo một chút lo lắng khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không vui trước đây.

Sau đó vẻ mặt này trong nháy mắt bị lo lắng thay thế, Diểu Đông nhíu chặt mày, nhấc khinh công vội bay về phía tây nam.

Một góc nơi hoàng cung, Phủ Tử Dục đang đấu cùng một tên thích khách che mặt, ngân quang lạnh lẽo tỏa ra khi vung nhuyễn kiếm, một đường một nhát đều mang theo sự tàn khốc, muốn đem sinh mạng hiểm độc chém thành hai nửa.

Khi Diểu Đông dùng hết toàn lực đuổi tới, thanh kiếm trong tay Phủ Tử Dục đã không thể chống đỡ được vang một tiếng “keng” rơi xuống, thích khách kia nhắm đúng thời cơ, kiếm phong lạnh như băng không lưu tình hướng trái tim hắn ta .

Kiếm quang gào thét hỗn loạn , trong nháy mắt Phủ Tử Dục tựa hồ nghe được tiếng cười mỉa mai của tử thần, hắn thoáng bừng tỉnh, ngay sau đó liền thấy một người gục trên mặt đất.

Chính bản thân hắn gắt gao ghé vào trên người nọ liền ngửi được hương vị quen thuộc trong trí nhớ, đó là loại hương thơm trầm thấp, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung giống các loại mùi thơm khác– giống ánh mặt trời, so với ánh mặt trời thế nhưng lại mang chút trong trẻo, bên cạnh đó còn cả sự lạnh lùng, giống hoa mai vàng tươi mới, lại tựa ngọc lan, nhưng so với ngọc lan lại càng thuần khiết hơn, giống thanh trúc thế nhưng so với thanh trúc lại càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

Phủ Tử Dục ngẩng đầu, muốn khẽ nhìn gương mặt người trong mộng ngay khi ngủ cũng quấy nhiễu giấc mộng, nhưng xuyên qua làn tóc đang bị gió lạnh thổi của Diểu Đông, hắn lại nhìn thấy ánh mắt bối rối của thích khách, trong tay gã là lợi kiếm đã thẳng tắp đâm tới.

Diểu Đông nghe thấy tiếng thấy Phủ Tử Dục hét to một tiếng “Tử Dương –” tưởng chừng như từ ***g ngực phát ra đến tê tâm liệt phế , kèm thêm sự run rẩy của bản thân. Rải rác trong không khí là sự hoảng sợ đến áp lực cùng lo lắng khiến hắn thoáng có chút nghi hoặc, im lặng nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn chậm chạm tiến đến.

Phía sau truyền đến thanh âm va chạm của kim loại, Diểu Đông quay đầu lại nhìn, trên không trung trăng lạnh tựa nước, chính là bóng Thuận đế không lộ biểu tình thế nhưng tản ra sát khí khiến kẻ khác run sợ.

Thân thể thích khách ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, hô hấp của Diểu Đông tựa như bị kiềm hãm, dùng hết toàn lực hô to: “Không được!!”

Kiếm phong trong tay Thuận đế khó khăn lắm mới dừng lại trên cổ thích khách, hắn quay đầu lại, nhìn không ra biểu tình dưới ánh trăng u ám đến đáng sợ.

“Không được . . .” Diểu Đông chống lại ánh mắt lạnh như băng của Thuận đế, hầu kết không tự chủ được trượt một chút, “Y là Phủ Tử Hành, ” y dừng một chút, nói tiếp, “Là đứa con thứ ba của người.”

Thuận đế sử dụng đầu kiếm đẩy ra khăn che mặt của thích khách, khăn che mặt trượt xuống, hiện ra khuôn mặt tái nhợt mang theo bí mật không thể tin được.

“Hóa ra ngươi biết. . .” Người nọ lẳng lặng nhìn Diểu Đông, trên mặt hiện ra một tia hoảng hốt, Thuận đế nhíu mày, nhìn Trang Quý không nói lời nào đang đứng bên cạnh phân phó: “Phái vài người canh giữ bên ngoài, đừng để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.”

Trang Quý đáp “Tuân chỉ”, liền xoay người rời đi, tầm mắt tựa có tựa không trên người Diểu Đông nghiền ngẫm một chút.

“. . . Vì sao không thể giết hắn!?”

Lúc Trang Quý trở lại, xa xa chợt nghe tiếng Lưu Quân lạnh lẽo mà sắc nhọn chất vấn.

“Vì sao không thể giết hắn! ? Mẫu thân ta vô duyên vô cớ bị hại chết!? Tống gia một trăm ba mươi mạng người phải tính như thế nào!? Tiện nhân Tần thị kia hại cả nhà mẫu thân ta bị diệt môn. . . ” trong mắt Lưu Quân hiện lên tia hung ác, ngữ điệu bởi vì cảm giác được sự phản bội mà lộ rõ sự phẫn nộ , “Chẳng lẽ ta không thể giết con của ả tiện nhân kia báo thù cho chúng ta?”

“Ngươi đã đáp ứng ta trước khi Tần Tự Sơn rơi đài sẽ không động tới Phủ Tử Dục.”

Gió lạnh thổi qua mang theo một chút đau đớn đến tận xương tủy, ngón tay Diểu Đông co rúm lại, y yên lặng nhắm mắt suy nghĩ, ngữ khí đạm nhạt tựa hồ sẽ bị cơn gió kia thổi đi.

“Đúng vậy, ta đã đáp ứng” Lưu Quân cười lạnh một tiếng, đối với cớ này của Diểu Đông không cho là đúng, “Nhưng ngươi cho là hiện tại cách lúc Tần Tự Sơn rơi đài còn xa sao?”

“Không xa. . .” Trầm mặc một trận, Diểu Đông mở miệng nói, “Chỉ là, ngươi không thể giết Phủ Tử Dục.”

“Vì sao ?”

“Bởi vì hắn không phải là đứa con của Tần thị.” Diểu Đông ngẩng đầu, đôi mắt màu ngọc lưu ly im lặng nhìn vế phía Lưu Quân, rồi lại như xuyên qua Lưu Quân, nhìn về phía hư vô mờ mịt của thế giới này.

Đột nhiên trong không trung một chút âm thanh đều dường như biến mất, ánh trăng mỏng manh rơi rớt, làm cho ngữ khí kinh đạm của hắn thêm chút kì ảo dường như không thuộc trần thế này, nghe không ra một tia cảm giác chân thật.

“Đứa con của Tần thị, chính là ta, ” y nói, “Người mà ngươi muốn giết, cũng chính là ta.”

********