Điều Lệnh Thứ 11

Chương 36




Nguồn: vnthuquan

Ðoàn người chậm chạp đi lên đỉnh đồi.

Nghĩa trang quốc gia Arl1ngton đã mở cửa cho một người chưa bao giờ được nhìn nhận là có một sự nghiệp phục vụ quần chúng. Tổng thống Hoa kỳ đứng một bên mộ, bên cạnh ông là Tham mưu trưởng Nhà Trắng và Tổng Luật sư. Ðối diện với họ là một phụ nữ không hề ngẩng đầu lên trong suốt bốn mươi phút qua. Bên cạnh chị là cô con gái, bên trái chị là con rể.

Hai ngày trước cả ba đã bay từ Sydney sang sau khi nhận được điện thoại của chính Tổng thống gọi sang.

Ðám tang đông nghịt khiến Maggie Fitzgerald hiểu rằng Connor để lại trên đời biết bao bạn bè và người ngưỡng mộ.

Hôm qua, trong một cuộc gặp gỡ Ở Nhà Trắng Tom Lawrence đã nói với người góa phụ rằng những lời cuối cùng của Connor là nói lên tình yêu đối vợi vợ và con gái. Tổng thống nói rằng mặc dù ông mới chỉ gặp chồng chị một lần trong đời nhưng ông sẽ nhớ mãi anh. Tara viết vào nhật ký hôm đó: đó là những lời của một người mỗi ngày gặp gỡ với hàng trăm người.

Phía sau Tổng thống vài bước là Giám đốc mới được bổ nhiệm của CIA. và một nhóm đàn ông đàn bà, những người hôm đó không hề muốn làm việc. HỌ đã đi từ bốn phía trái đất đến đây.

Một người đàn ông cao, to lớn trên đầu chẳng có một sợi tóc nào đứng trong đám đông đang than khóc. ông khóc thổn thức không sao cầm lại được. Không ai có mặt Ở đây có thể tin rằng những tên gangster hung ác nhất Nam Phi đều vô cùng mừng rỡ khi biết Karl Koeter đi ra khỏi đất nước, dù chỉ là vài ngày.

Ðại diện của FBI và của Mật vụ cũng có mặt trong đám tang. Ðặc phái viên Wili1am Braithwate đứng đầu một nhóm mười hai tay thiện xạ, tất cả mọi người trong bọn họ đều sẵn sàng cống hiến toàn bộ sự nghiệp của mình để trở thành người nối bước Connor Fitzgerald.

Khắp ngọn đồi đông nghịt những người đủ loại, từ họ hàng thân thích Ở Chicago, những học giả Ở Georgetown, những người chơi bài bridges, các vũ công Insh, các nhà thơ và đủ mọi người trên mọi ngả đời. HỌ đứng cúi đầu tưởng nhớ một người mà họ từng yêu mến và kính trọng.

Ðoàn người dừng lại cách huyệt vài mét. Tám lính gác danh dự nâng quan tài từ xe kéo pháo xuống, đặt lên vai và bắt đầu chậm rãi bước về phía huyệt. Quan tài được phủ lá cờ Mỹ, và trên đó là dải băng sĩ quan của Connor. Tấm Huân chương Danh dự cài Ở giữa. Khi những người khiêng quan tài đến bên huyệt họ nhẹ nhàng hạ xuống đất và đứng vào đám người đang than khóc.

Cha Graham, linh mục của gia đình Fitzgerald trong hơn ba mươi năm giơ tay lên. ông bắt đầu nói:

- Thưa các bạn, các linh mục thường được mời tới để hát những lời ca ngợi các đạo hữu vừa qua đời, những người đã được xá tội và nhiều người thường chẳng có nhiều thành tích. Nhưng với Connor Fitzgerald thì không phải như vậy. Khi còn là sinh viên, anh được mọi người nhớ đến như một tiền vệ xuất sắc nhất mà Trường Ðại học Tổng hợp Notre Ðame từng sản sinh ra. Là một người lính, không lời miêu tả nào của tôi có thể sánh với những lời ca ngợi mà người chỉ huy dũng cảm của anh đã viết về anh: "Một sĩ quan không hề biết sợ khi đối mặt với kẻ thù, một người luôn coi tính mạng của người khác là cao hơn tính mạng của chính mình". Là một chuyên gia, anh đã cống hiến gần ba mươi năm đời mình để phục vụ tổ quốc, nhìn ra xung quanh anh chỉ gặp những ánh mắt thán phục. Nhưng hơn tất cả, là một người chồng đối với Maggie và một người cha đối với Tara, chúng ta sẽ mãi mãi nhớ anh.

Cha Graham hạ giọng:

- Tôi may mắn được kể là một người bạn của anh. Tôi vân chờ đến ngày được chơi với anh vài ván bridge trong những ngày nghỉ lễ Giáng sinh, thậm chí tôi còn mơ gỡ được mười đô la đã thua trong ván bài chúng tôi chơi với nhau ngay trước ngày anh ra đi làm nhiệm vụ lần cuối cùng. Lạy Chúa, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ tôi có chỉ để được thua anh một ván nữa.

Một vận động viên, một người lính, một chuyên gia, một người yêu, một người cha, một người bạn và đối với tôi - một người anh hùng, mặc dầu tôi chưa bao giờ dám nhắc tới điều đó trước mặt anh, đơn giản chỉ vì anh sẽ cười tôi mà thôi.

Connor, anh sẽ được chôn cất gần một người anh hùng khác của nước Mỹ - Vị cha cố già ngẩng đầu lên- Nếu tôi là John Fitzgerald Kennedy, tôi cũng sẽ cảm thấy tự hào được chôn cất trong cùng một nghĩa trang với Connor Fitzgerald.

Những người khiêng quan tài bước tới một bước và hạ quan tài xuống huyệt. Cha Graham làm dấu thánh giá rồi cúi xuống bốc một nắm đất rải lên trên quan tài.

- Cát bụi lại trở về cát bụi - Vị linh mục thì thầm.

Người lính danh dự gấp lá cờ phủ trên quan tài cho đến khi còn lại một tam giác trên tay người học viên sĩ quan trẻ nhất - cũng giống như Connor, cậu học viên sinh trưởng Ở Chicago. Thông thường cậu học viên sĩ quan sẽ đưa nó cho người vợ góa và nói: "Thưa bà, xin thay mặt Tổng thống Hoa kỳ trao lại cho bà". Nhưng hôm nay không thế. Hôm nay cậu đi về phía ngược lại. Bảy Lính thuỷ đánh bộ nâng súng bắn hai mươi mốt phát đạn tiễn biệt trong khi cậu học viên sĩ quan trẻ đứng nghiêm trước mặt Tổng thống Hoa kỳ và đưa cho ông lá cờ.

Tom Lawrence nhận lá cờ và chậm rãi bước tới bên kia mộ và đứng trước người vợ góa. Maggie ngẩng đầu lên và cố mỉm cười khi Tổng thống đưa cho chị biểu tượng của tổ quốc.

- Thay mặt tổ quốc, tôi xin trao cho bà lá cờ Cộng hòa. Bà đang đứng giữa những người bạn biết rất rõ chồng bà. Tôi chỉ ước ao mình cũng được đặc ân như vậy.

Tổng thống cúi đầu rồi quay về chỗ cũ. Trong khi dàn nhạc Lính thuỷ đánh bộ cử hành quốc ca, ông đặt tay lên ngực, chỗ trái tim.

Tất cả mọi người đứng yên không động đậy cho đến khi Stuan và Tara đưa Maggie ra cổng nghĩa trang. Chị đứng đó gần một giờ, bắt tay tất cả những người đến dự buổi lễ.

CÓ hai người nữa đứng trên đỉnh đồi suốt từ nãy đến giờ. Chúng vừa bay từ Nga sang hôm qua. Chúng chẳng hề đến để tưởng nhớ Connor. Chúng sẽ trở về St.

Petersburg bằng chuyến bay tối nay và báo cáo là không cần phải thực hiện nhiệm vụ nữa.