Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 39-1: Cậu ấy của lúc đó lại càng đẹp hơn!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Gui Ying

Biên tập: Iris

11

No. 216

Cuộc thi hát đồng ca 12-9 cứ trôi qua một cách lặng lẽ như thế.

Lớp 1 và lớp 2 quả nhiên trong tư thế đối đầu với nhau. Lớp 1 chọn bài “Thủy thủ”, dàn trống, đàn ghi-ta điện chiếm hết cả sân khấu, làm cả khán phòng chấn động; lớp 2 lại chỉ mang lên sân khấu một chiếc đàn piano, Lâm Dương đệm nhạc. Sau khi hát hết bài đầu tiên là Hoàng Hà đại hợp xướng thì lại đổi đội hình, cả tốp cởi chiếc áo biểu diễn trong tiết mục đầu tiên ra, để lộ ra chiếc áo T-shirt màu vàng nhạt bên trong, dùng tay ra hiệu hát tiếp bài Yêu của nhóm Tiểu Hổ. Lăng Tường Tây đứng trên đầu chỉ huy tiết tấu cho mọi người, ở phía dưới có mấy bạn nam cứ vỗ tay mãi mà cũng không biết bản thân mình mang họ gì nữa.

Ví dụ như bạn lớp trưởng Từ Diên Lượng.

Lớp chúng tôi bình thản hát hết bài, không phạm lỗi gì lớn… Thật ra, tất cả các lớp đều chẳng phạm lỗi gì lớn cả, nhưng cả hai lớp 1 với lớp 2 quẩy tưng bừng như thế, những tiết mục phía sau chỉ có thể dùng từ “bình thản, chẳng có đặc biệt” để hình dung.

Cuối cùng lớp 2 được giải nhất, lớp 1 và lớp 16 được giải nhì. Điều đặc biệt ở lớp 16 có lẽ là vì họ đã cử ra ba bạn nữ trang điểm thành nữ Hồng quân, cầm lá cờ đỏ chạy khắp hội trường.

Tất cả các lớp còn lại đều được giải ba.

Mọi người đều khá ủ rũ nhưng cũng không hề than vãn hay ca thán điều gì. Tuy chúng tôi có đầu tư vào phần trang phục nhưng cũng không được coi là gắng hết sức, đọ với khí thế như ăn tươi nuốt sống của các lớp khác thì tinh thần giác ngọ cách mạng của chúng tôi quả thực không cao lắm.

Sau khi trở về lớp, Văn Tiêu Tiêu liền òa khóc.

Dù cho cảm giác của tôi đối với Văn Tiêu Tiêu luôn rất phức tạp, nhưng lúc này lại thấy rất thương cô ấy. Việc này cô ấy đã dồn rất nhiều công sức. Một cô gái yếu đuối như Tiêu Tiêu, một mình tự liên hệ bên may trang phục cho mọi người, tổ chức luyện tập, còn vất vả đến nơi xa lắc xa lơ mượn đàn về, cuối cùng chỉ đạt được kết quả như thế này.

Trương Bình lại viết bài “Phong Kiều dạ bạc” của Trương Kế lên bảng, vừa mới viết được hai chữ liền bị bọn tôi xùy xùy xua đuổi. Thầy an ủi người ta cũng chỉ có chiêu đó, chẳng hơn bố tôi được là mấy.

“Cuộc thi kiểu này, quan trọng là quá trình mọi người kề vai sát cánh, cùng nhau cố gắng. Sau này lớn rồi nhớ lại, mọi người cùng nhau mặc đồng phục học sinh Dân quốc, cùng nhau luyện tập, cùng nhau phấn đấu, điều đó tốt đẹp biết bao, cái giấy khen thưởng chứng nhận gì đó thì có tác dụng gì chứ, cũng chẳng được cộng thêm điểm khi thi đại học!”

Mặc cho Trương Bình nói như thế nhưng tâm trạng xuống dốc của cả lớp trong một khắc không thể thay đổi ngay được. Văn Tiêu Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, Trương Bình nhanh chóng bảo Từ Diên Lượng đuổi theo an ủi cậu ấy. Từ Diên Lượng đáp lại rằng có khả năng Tiêu Tiêu chạy vào phòng vệ sinh nữ khóc, con trai như cậu ấy mà vào phòng vệ sinh nữ thì không được tiện cho lắm.

Trương Bình không biết nghĩ cái quỷ gì, lại đưa mắt nhìn tôi: “À, Cảnh Cảnh, em giúp mọi người đi an ủi Tiêu Tiêu đi! Thầy nghe Từ Diên Lượng nói, nhật ký của lớp không phải là do em viết sao? Mang tất cả ảnh mà em chụp ra cho bạn ấy xem, để nghĩ đến những điều tốt đẹp. À, cuộc đời con người đẹp biết bao, khóc cái gì mà khóc.”

Dưới cái nhìn tha thiết của cả lớp, tôi đành phải nhắm mắt mà đứng lên, cầm máy ảnh rồi đi ra ngoài tìm Văn Tiêu Tiêu.

Đi vài bước lại quay người lại, lấy một túi khăn giấy trong ngăn bàn của Dư Hoài.

No. 217

Có lẽ cả lớp chỉ có tôi là rõ nhất, người mà Văn Tiêu Tiêu không muốn gặp nhất chính là tôi.

Tôi đứng ở một góc gần nhà vệ sinh nữ nghe thấy tiếng khóc thút thít, vì thế gõ gõ cửa: “Văn Tiêu Tiêu.”

“Ai đó?”

“Là tớ. Cảnh Cảnh. Cậu…cậu đừng khóc nữa.”

Thật sự tôi không thích hợp để an ủi người khác. Cậu đừng khóc nữa, cậu đừng buồn nữa, cậu đừng không vui nữa… Chỉ cần đối phương hét với tôi một câu “Cậu dựa vào cái gì mà ngăn tôi đau buồn chứ”, tôi sẽ lập tức im luôn.

Văn Tiêu Tiêu chẳng thèm để ý đến tôi, tiếp tục khóc thút thít. Ở đây không có người ngoài, cô ấy cũng chẳng cần phải giữ mặt mũi cho tôi.

Tôi đưa khăn giấy qua chỗ hở ở phía trên cánh cửa: “Vậy cậu có cần lau nước mũi không?”

Mấy giây sau, cô ấy giơ tay cầm lấy, tôi nhanh chóng rụt lại.

“Cậu muốn lấy thì mở cửa ra.” Tôi nói.

Bên trong không có động tĩnh gì.

“Nhà vệ sinh nữ mùi kinh lắm. Tớ biết có một chỗ có thể dùng hết sức mà khóc chẳng lo ai quản, tớ đưa cậu đi. Cậu mở cửa đi.”

Câu nói này lại rất có sức thuyết phục, chốt cài cửa vang lên một tiếng rồi mở ra.

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu không nhìn tôi, đôi mắt sưng lên như quả anh đào, một tay giơ mắt kính lên đẩy đẩy, chỉ dùng giọng mũi nói: “Ở đâu?”

Thực ra tôi có thể đưa cậu ấy đi bất kỳ chỗ nào, trừ sân thượng khu hành chính.

Từ lớp học của chúng tôi đi qua đó nhanh nhất cũng phải mất ba phút, trên đường đi chúng tôi đều lặng yên. Văn Tiêu Tiêu xì mũi mấy lần thì không khóc nữa, cho nên cuối cùng tôi cũng không biết hai chúng tối lên tầng thượng làm gì.

“Nếu cậu nín rồi, bọn mình…”

“Im đi. Lo đi đường của cậu đi.”

… Mẹ nó, đây có còn là Văn Tiêu Tiêu không vậy? Cậu ta bảo tôi im miệng! Cậu ta dữ thật! Này, các cậu mau lên đây xem đi! Bình thường cậu ta toàn giả vờ đó! Cậu ta là một tên lừa đảo.

No. 218

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cùng Văn Tiêu Tiêu ngồi đây để “tâm sự”.

Vốn dĩ ban đầu chẳng ai nói với ai câu gì, cho đến khi cô ấy chịu không nổi, liền nhẹ giọng hỏi: “Đây có phải chính là chỗ Dư Hoài hay chạy lên để luyện tập sau tiết tự học không?”

“Sao cậu biết.” Tôi kinh ngạc.

“Hôm đó lúc xuống chuyển quần áo, tớ có hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là tìm một chỗ yên tĩnh không có ở trong trường. Có phải chính là chỗ này không?”

Tôi đột nhiên hỏi: “Sao cậu quan tâm đến cậu ấy thế, không phải là…”

Không có kính ngăn trở, ánh mắt Văn Tiêu Tiêu lúc này còn lớn hơn cả hột nhãn.

Giả vờ gì chứ, dáng vẻ bây giờ sao giống chú chim nhỏ thế, cơn dữ lúc nãy với tôi bay đâu mất rồi?

Tôi cười xấu xa: “…Không phải là cậu đố kị cậu ấy học giỏi chứ?”

Hờ, tôi không hỏi cậu có thích cậu ấy hay không, sao nào?

Thái độ của Văn Tiêu Tiêu khôi phục lại như bình thường: “Không phải! Sao tớ có thể bằng cậu ấy được, cách xa tận 18000 dặm, sao mà có thể đố kị được đây.”

Hai chúng tôi tiếp tục rơi vào không khí im lặng, nhưng cuối cùng Văn Tiêu Tiêu vẫn nhịn không được.

“Hai cậu quan hệ rất tốt?” Cô ấy hít hít mũi hỏi, lúc nói cố ý không nhìn tôi.

“Đúng vậy!” Tôi hơi rướn giọng.

Văn Tiêu Tiêu lại không nói gì nữa, hồi lâu sau mới tự nói tự trả lời: “Cũng chẳng có gì lạ, hai người ngồi cùng bàn mà!”

“Vậy sao quan hệ giữa cậu và bạn cùng bàn lại không tốt như vậy.” Tôi chẳng chút nể nang.

“Bạn cùng bàn của tớ có thể so được với Dư Hoài à?!”

Văn Tiêu Tiêu đanh đá lại xuất hiện rồi.

Nhìn thấy bộ dạng mắt chữ A mồm chữ O của tôi, Văn Tiêu Tiêu liền đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu dùng áo T-shirt lau kính rồi đeo lên.

“Tớ bảo cậu này, Tiêu Tiêu. Có phải cậu có dị năng gì không, giống như siêu nhân ấy, đi làm thì mặc tây trang, lột bỏ tây trạng lại biến thành siêu nhân? Không tin thì cậu bỏ kính ra mà xem?”

Văn Tiêu Tiêu xấu hổ gật đầu: “Đúng là tớ chỉ cần bỏ kính ra, nhìn cái gì cũng không rõ, nên tính khí không được tốt lắm.”

Tôi thật sự không chịu được nữa rồi, cười phá lên. Tiếng cười vang lên trong khoảng không cầu thang, Văn Tiêu Tiêu ngượng đến mức đỏ bừng cả mặt, một lúc sau cũng nhoẻn cười.

“Cậu thật may mắn, có thể ngồi cùng bàn với Dư Hoài, có vấn đề gì có thể hỏi cậu ấy, yên tâm biết bao.” Văn Tiêu Tiêu ôm chân ngồi xuống, cằm đặt lên đầu gối, co người lại thành quả bóng.

“Đúng vậy. Cậu ấy rất nhiệt tình. Vô cùng…lương thiện.” Tôi gật gật đầu.

“Lúc mới khai giảng, tớ thực sự không thể theo nổi tốc độ bài giảng của Trương Phong, không thể theo kịp môn Toán, tớ da mặt mỏng, rất ngại giơ tay hỏi…”

“Thì lập tức bỏ kính ra!” Tôi trêu cô ấy.

“Cậu phiền chết được!” Cô ấy bật cười và đánh một cái vào sau lưng tôi, tiếp tục nói: “Lúc ấy Dư Hoài lại giơ tay hỏi những chỗ mà cậu ấy không hiểu, đúng là cứu tớ một mạng. Thực ra làm sao mà cậu ấy lại không hiểu chứ, cái gì cậu ấy cũng hiểu, lại biết cảm thông cho người khác. Mỗi lần lớp học tổ chức hoạt động gì, cậu ấy đều giúp tớ rất nhiều…”

“Từ Diên Lượng cũng giúp đỡ cậu rất nhiều mà! Cậu làm người không thể không công bằng thế được.”

“Im miệng!” Văn Tiêu Tiêu sắp bị tôi làm cho tức chết rồi.

No. 219

Đến cuối cùng cô ấy vẫn không nói với tôi rằng, cô ấy thích Dư Hoài.

Tôi cũng không nói.

Tôi cảm thấy Dư Hoài đáng được tất cả mọi người yêu mến. Tôi không nói cho cô ấy biết rằng Dư Hoài vì tôi mới giơ tay hỏi Trương Phong và cũng không nói rằng không chỉ có lúc tôi cầu cứu cậu ấy thì cậu ấy mới giảng bài cho tôi. Mọi người đều đã biết cậu ấy tốt rồi, tôi muốn giữ lại con người tốt đẹp hơn của cậu ấy cho riêng mình.

Hoặc là tôi khiêm tốn như thế chỉ là vì trong lòng tôi không nắm chắc cậu ấy tốt như vậy là vì con người vốn dĩ của cậu ấy đã lương thiện và khẳng khái hay là vì tôi.

Tôi chụp ảnh cho cô ấy, bên trong có rất nhiều bức đều là Văn Tiêu Tiêu, góc nghiêng nhìn rất đẹp, cũng có những bức ảnh như vả vào mồm trông rất khôi hài. Văn Tiêu Tiêu chỉ bức ảnh xấu đó hỏi tôi có phải là cố ý không, tôi giả vờ như chẳng hiểu ý gì.

“Cậu biết chụp ảnh, thật ghen tị.” Cô ấy ngưỡng mộ.

“Cậu biết đánh đàn mà, giỏi hơn tớ nhiều. Tớ thế này tính là gì chứ, ai mà chẳng biết chụp ảnh, còn đánh đàn thì không phải ai cũng biết.”

“Hồi nhỏ, vì không chịu tập đánh đàn cho tốt, tớ chẳng có chút hứng thú nào với đánh đàn cả. Nhưng mà, một lớp học ngốn tận 200 tệ, tớ không dám lãng phí tiền như vậy, bố mẹ tớ cũng không giàu sang gì.”

“Nhưng bây giờ thì hết khổ rồi! Cậu bây giờ giỏi biết bao.”

“Tớ cảm thấy được làm những điều mình thích vẫn là tốt nhất.” Văn Tiêu Tiêu lắc đầu.

Chúng tôi cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, câu được câu chăng nói chuyện hết một tiết học, cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên. Văn Tiêu Tiêu bắt đầu sợ bản thân cúp một tiết học có bị Trương Bình mắng hay không, tôi nói với cô ấy, là tôi phụng chỉ của thầy đến an ủi cô ấy.

“Vì cuộc thi này cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức, cuối cùng kết quả lại làm người ta bực bội. Bọn tớ đều hiểu là bọn tớ chưa nỗ lực. Thế nhưng, mọi người đều ghi nhớ những nỗ lực của cậu trong đầu! Cậu xem, tớ chính là chú chim bồ câu hòa bình của lớp 5. Khăn giấy mà cậu dùng để chùi nước mũi là tớ lấy của Dư Hoài đó.”

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, đỏ mặt cười nhưng cũng rất tươi tắn.

Không phòng bị bị tôi chụp lại khoảnh khắc đó.

“Cậu làm gì đấy? Tớ vừa mới khóc xong, xấu chết được!”

“Chẳng xấu tẹo nào! Thật đó, cậu xem đi!”

Cánh cửa cầu thang khu hành chính, mặt trời đang lặn về tây lúc này tà tà chiếu xuống, khiến cả khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu như đóa hoa đào. Cô gái trong bức ảnh không biết vì sao cười đến đẹp như vậy, thật đẹp.

Hết