Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 292: Liễu Kình Vũ đưa ra điều kiện




Lý Đức Lâm không ngờ rằng, khi y xin lỗi xong, nói xong việc đề xuất hắn lên nhận chức Quyền Chủ tịch quận, Ủy viên thường vụ quận ủy xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười lạnh lùng, nói:

- Thành thật xin lỗi Chủ tịch Lý, đối với thành phố Thương Sơn tôi đã không còn hứng thú gì nữa rồi. Cho nên, tôi đã quyết tâm đến thành phố Nam Bình công tác. Lời xin lỗi của ông, tôi chấp nhận, còn lưu lại thì xin miễn.

Sắc mặt Lý Đức Lâm phát lạnh, tay nắm chặt, xém chút là hung hăng đấm Liễu Kình Vũ một cú. Cái tên Liễu Kình Vũ này thật sự quá đáng. Mình đã đích thân đến xin lỗi, hắn lại dám gây khó dễ, hắn nghĩ y không dám tức giận sao. Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm cắn răng nhẫn nhịn nói;

- Liễu Kình Vũ, tôi rất mong anh có thể suy nghĩ lại lần nữa. Nếu có yêu cầu gì xin cứ nói với tôi, nếu không phải yêu cầu quá đáng, tôi có thể xem xét chấp nhận. Yêu cầu của tôi chỉ có một, đó là anh nhất định phải ở lại.

Lúc này, hai mắt Liễu Kình Vũ mở to, ánh mắt dõi theo Lý Đức Lâm không rời. Thái độ, biểu cảm, ánh mắt đều nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn biết được, lúc này trong lòng Lý Đức Lâm đang vô cùng uất ức và phẫn nộ, không thể tiếp tục khiêu khích thêm nữa. Nếu không sẽ hư chuyện, muốn đạt đến mục đích chính của bản thân thì phải nắm giữ thời cơ châm một mồi lửa thích đáng.

Hiện tại là lúc ngọn lửa cháy cao nhất.

Sắc mặt Liễu Kình Vũ đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng hỏi:

- Chủ tịch Lý, ông thật tâm hy vọng tôi ở lại sao?

Nghe được câu này, Lý Đức Lâm vốn dĩ đang cực kỳ thất vọng, cực kỳ phẫn nộ, trong chốc lát đã thay đổi, bởi vì từ câu nói của Liễu Kình Vũ, y nghe ra được có chút thay đổi. Lúc này y sợ hắn sẽ thay đổi ý định, lập tức trút bỏ tức giận, nở nụ cười nói:

- Tất nhiên, tài hoa như anh, trẻ tuổi có năng lực như anh, chẳng phải là nhân tài mà Thành ủy Thương Sơn chúng tôi đang cần hay sao.

Lý Đức Lâm này, trước giờ chỉ nịnh bợ lãnh đạo, lần này vì giữ Liễu Kình Vũ ở lại, không thể không cắn răng nịnh bợ hắn.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được câu này, cũng thản nhiên cười nói:

- Chủ tịch Lý, chúng ta không cần nói lời giả dối trước mặt nhau đâu. Trong lòng ông và tôi đều biết rõ, ông xem Liễu Kình Vũ tôi như cái gai trong mắt, còn tôi đối với phong cách, đạo đức làm quan của ông cũng không bằng lòng. Nhưng chúng ta lại cùng làm cùng một nơi, hơn nữa ông lại là lãnh đạo của tôi. Tôi ở lại cũng được, nhưng tôi sợ rằng sau khi tôi ở lại, ông sẽ lập tức gây khó dễ cho tôi, trừng phạt tôi, như vậy sẽ làm chậm trễ công việc của chúng ta.

Chủ tịch Lý, ông cũng không cần phủ nhận, tôi tin rằng lúc ông khuyên tôi ở lại, một mặt ông đưa ra các loại vam kết với tôi, mặt khác ông đang âm thầm tìm cơ hội trừng trị tôi sau này, tôi nói có đúng không?

Lý Đức Lâm im lặng một lúc, y cũng không nghĩ rằng, Liễu Kình Vũ lại nói thẳng ra như vậy, nhưng vì thể diện, y vẫn phủ nhận:

- Liễu Kình Vũ, anh đa nghi quá rồi. Tôi tuy có chút bất mãn với anh, nhưng tuyệt đối không có như anh nghĩ đâu.

Liễu Kình Vũ nghe Lý Đức Lâm đến lúc này vẫn không thừa nhận, lập tức đổi sắc mặt:

- Chủ tịch Lý, đàm phán phải có thành ý, ông rõ ràng một chút thành ý cũng không có, ngay cả sự thật cũng không thừa nhận, như vậy thì giữa chúng ta cũng không có gì để nói. Ông bận việc của ông, ông làm Chủ tịch thành phố của ông, tôi đến thành phố Nam Bình làm nhiệm vụ Thư ký của tôi.

Lý Đức Lâm thấy Liễu Kình Vũ chịu thỏa hiệp với mình, y cũng không còn tức giận nữa. Dù sao Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Vu Kim Văn, thậm chí Bí thư Tỉnh uỷ cũng đứng đằng sau nhìn mình, hôm nay nhất định phải giữ hắn ở lại, sau này tìm cơ hội xử lý hắn sau. Hôm nay mình nhất định phải nhẫn nhịn thoả hiệp.

Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm lạnh lùng nói:

- Được, được, Liễu Kình Vũ, anh điên rồi, tôi thừa nhận anh nói có lý, có điều kiện gì anh cứ nói đi.

Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu, lạnh lùng nói:

- Tốt, Chủ tịch Lý đã thừa nhận những lời tôi vừa nói thì tôi sẽ chân thành nói chuyện với ông. Liễu Kình Vũ tôi có thể ở lại, hơn nữa thành phố Thương Sơn là nơi tôi bắt đầu, tôi cũng không muốn từ bỏ nó mà đi. Tôi hy vọng có thể làm ra chút thành tích ở thành phố Thương Sơn, có thể vì nhân dân thành phố Thương Sơn cống hiến sức mình, nhưng tôi lo ông sẽ cản trở tôi, cho nên, tôi đưa ra ba điều kiện, nếu ông đồng ý cả ba, tôi sẽ ở lại.

- Điều kiện gì?

Lý Đức Lâm lạnh lùng hỏi.

Liễu Kình Vũ cũng không có vội nói ra điều kiện của mình, chỉ cẩn thận nhìn nhận nét mặt của Lý Đức Lâm. Từ biểu hiện của y cho thấy y đang rất nóng lòng chờ đợi. Từ đó hắn khẳng định, áp lực của Lý Đức Lâm rất lớn, đã quyết tâm phải giữ hắn ở lại.

Xác định được điểm này, Liễu Kình Vũ mới nói;

- Chủ tịch Lý, điều kiện thứ nhất, tôi có thể chấp nhận ở lại và đảm nhận chức vụ Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, tôi cũng đồng ý giữ tất cả các nhà đầu tư ở lại, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là phải khởi động lại Khu kinh tế kỹ thuật tiên tiến thành phố Thương Sơn, sẽ do tôi kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm uỷ ban quản lý Khu kinh tế mới. Khu kinh tế mới này nhất định phải do Phó chủ tịch Đường Kiến Quốc làm chủ quản, nhân viên phải do đích thân tôi sắp xếp. Ở thành phố trong vòng hai năm không ai được phép nhúng tay vào.

Liễu Kình Vũ nói ra điều kiện thứ nhất, trong lòng của Lý Đức Lâm cả kinh.

Y thực không ngờ Liễu Kình Vũ lại có khẩu khí lớn như vậy. Không chỉ đảm nhận vị trí Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, còn muốn kiêm luôn chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế kỹ thuật tiên tiến. Tuy cấp bậc của Chủ nhiệm Khu kinh tế mới chỉ là cấp phó phòng, nhưng vấn đề là nếu hắn thành công trong việc chuyển đổi chức vụ chính thức trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, như vậy Liễu Kình Vũ sẽ lấy được cả vị trí lãnh đạo cấp Cục trưởng và kiêm nhiêm cả lãnh đạo cấp phó phòng một đơn vị. Đến lúc đó, vị trí và quyền uy của Liễu Kình Vũ trong Ban quản lý Khu kinh tế mới sẽ vô cùng vững chắc, không thể lay chuyển.

Điều khiến cho Lý Đức Lâm khó chịu nhất trong điều kiện mà Liễu Kình Vũ đưa ra chính là Chủ nhiệm Ban quản lý đương nhiệm cùng với các thành viên nòng cốt của Ban quản lý đều là thân tín của y. Tuy hiện tại Khu này đã rơi vào quên lãng, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Toàn bộ Khu kinh tế mới về cơ bản không còn mấy xí nghiệp hoạt động tốt nữa. Nhưng hàng năm tiền đầu tư vào đây vẫn trên chục triệu, số tiền này nằm trong tay người của y thì khá yên tâm.

Mấu chốt chính là, kết cấu biên chế của Khu kinh tế mới rất tốt. Ít ra có thể sắp xếp một người cấp Phó phòng và bốn người cấp trưởng khoa, phó khoa và cán bộ, tất cả khoảng 10 người. Đối với biên chế càng ngày càng khắc nghiệt trong quan trường mà nói, đây là một con số khá khả quan. Hơn nữa y còn có thể xem Ban quản lý Khu kinh tế mới này là nơi bồi dưỡng cho thân tín của y nhanh chóng thăng tiến. Bởi vì chỉ cần người của mình có thể tùy tiện làm một chút cũng có thể đạt được một hạng mục đầu tư lên tới chục triệu. Y có thể trực tiếp lấy lý do vì dân tạo ra thành tích để đề bạt thân tín của mình, chỉ riêng ở Ban quản lý Khu kinh tế mới này, y đã đề bạt lên được hai cán bộ cấp Cục trưởng.

Cho nên, tuy hiện tại Khu kinh tế kỹ thuật tiên tiến thành phố Thương Sơn không phát triển, thậm chí ở thành phố có rất nhiều người lên tiếng đòi huỷ bỏ Khu này, nhưng y lại nhất quyết kiên trì bác bỏ. Nhưng hiện tại, Liễu Kình Vũ yêu cầu kiêm nhiệm Chủ nhiện Ban quản lý Khu kinh tế này, việc này khiến y nghi ngờ động cơ thực sự của Liễu Kình Vũ.

Ánh mắt của Lý Đức Lâm bắt đầu dò xét trên Khuôn mặt Liễu Kình Vũ, y cũng muốn thông qua nét mặt biểu tình của hắn để tìm ra manh mối. Nhưng, Liễu Kình Vũ vẫn lẳng lặng nằm ở đó, khuôn mặt rất nghiêm túc, căn bản không lộ ra manh mối gì.

Lý Đức Lâm có chút thất vọng, nhưng điều khiến y buồn bực chính là, sau khi Liễu Kình Vũ nói ra điều kiện thứ nhất thì không nói thêm một câu, chỉ im lặng chờ đợi. Hiển nhiên, nếu y không đồng ý điều kiện một thì hắn cũng sẽ không tiếp tục nói điều kiện hai với mình.

Trong Lòng Lý Đức Lâm bắt đầu cân nhắc, nếu Liễu Kình Vũ kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới thì y phải điều động tất cả người của y đi. Sau này, y sẽ mất đi quyền khống chế Ban quản lý Khu kinh tế mới, như vậy đối với y rất bất lợi. Nhưng nếu hắn có thể tạo được thành tích ở thành phố Thương Sơn, việc này đối với y cũng là việc tốt, thậm chí tốt với cả thành phố Thương Sơn, dù sao hiện tại ở thành phố Thương sơn, Khu kinh tế kỹ thuật cao này vẫn là lỗ thủng lớn.

Việc khiến Lý Đức Lâm e dè nhất là ở Tỉnh cũng đã có người đề xuất huỷ bỏ Khu công nghệ cao. Nếu Liễu Kình Vũ có thể làm tốt ở đây, đây cũng có thể nói là chiến tích của mình, đồng thời cũng có thể giữ lại Khu công nghệ cao. Điều kiện hắn đưa ra là hai năm không can thiệp vào nhân sự của Khu công nghệ cao, nếu như đáp ứng thì hiện tại mình cũng không sao cả. Nếu hắn làm ra thành tích bình thường thì mình cũng có thể tuân thủ lời hứa, nhưng nếu hắn làm ra thành tích một cách xuất sắc, thì cho dù bản thân không ra tay, khẳng định sẽ có người khác nhúng tay vào tranh công, lúc đó mình có đục nước béo cò cũng không thể cho rằng mình đã vi phạm lời hứa.

Nghĩ đến đây, y lại nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là Liễu Kình Vũ không thể làm tốt được Khu công nghệ cao. Như vậy cho dù sau này hắn có thể chuyển đổi chức vụ chính thức ở quận Tân Hoa thì y cũng sẽ phát động quan hệ trong tỉnh, thủ tiêu Khu công nghệ cao này. Đến lúc đó, hắn không chỉ phải bỏ chức Chủ nhiệm Ban quản lý, thậm chí chỉ cần y kích động, vị trí ở quận Tân Hoa của hắn cũng khó có thể giữ được. Chỉ cần y có thể vượt qua nguy hiểm lần này, đến lúc đó đối phó với Liễu Kình Vũ thì cũng không ai có cách nào cứu hắn.

Sau khi nghĩ rõ ràng vấn đề này, Lý Đức Lâm giả vờ im lặng một lúc, nói:

- Được, Liễu Kình Vũ, tôi có thể đồng ý cho anh làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới, nhưng có vài điểm tôi nói rõ với anh. Thứ nhất, trước mắt kinh tế thành phố Thương Sơn đang rất căng thẳng, ngoại trừ những chi phí chính đáng, thật sự không còn khả năng chi trả cho Khu công nghệ cao nữa. Hơn nữa trong thành phố và trên Tỉnh đều đã có người lên tiếng muốn hủy bỏ Khu công nghệ cao, cho nên Thành phố không thể đầu tư tiếp nữa. Cho nên về phương diện tài chính, có lẽ anh phải tự nghĩ cách thôi.

Nghe được lời nói của Lý Đức Lâm, Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày, chiêu này của Lý Đức Lâm thật thâm độc.