Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 343: Bị thẩm vấn




Liễu Kình Vũ bị áp giải lên xe, nhanh chóng rời đường cao tốc, tuy nhiên Phó phòng Trần lại để lại một nửa lực lượng ở lại, lục soát tìm di động của Liễu Kình Vũ. Bởi vì ông ta rất rõ ràng, nếu chẳng may trước đó Liễu Kình Vũ đã nói cho bạn bè của hắn nơi giấu di động, nếu chẳng may vì thế mà sự tình bại lộ, như vậy vị trí của ông ta chắc chắn không giữ được rồi, cho dù không bị mất chức, chỉ sợ cũng phơi thây ở đâu đó, bởi vì ông ta cũng khá hiểu tình hình hiện giờ.

Ngồi trong xe cảnh sát, một đường bay nhanh. Chạy chỉ khoảng 7, 8km, xe đã đi vào nội thành.

Điều làm Liễu Kình Vũ kinh ngạc chính là trên đoạn đường 7, 8km vừa chạy qua, trừ 2km đầu tính từ chỗ hắn bị bắt lên xe, càng đi về sau cũng là ngoại ô thành phố rồi. Nhưng mặc dù chỉ là vùng ngoại ô, nhưng đã bắt đầu xuất hiện nhà cao tầng, cửa hàng đủ màu sắc, siêu thị đầy đủ mọi thứ. Cách nội thành khoảng 2km, nhà cao san sát, ngựa xe như nước, so với nội thành cũng không khác là bao. Sau khi tiến vào nội thành, Liễu Kình Vũ càng thêm kinh ngạc.

Thị xã Đông Giang này bất quá cũng chỉ là một thị xã trực thuộc thành phố Liêu Nguyên, nhưng nơi này so với thành phố Thương Sơn không kém hơn bao nhiêu, thậm chí còn hơn. Trên đường phố đều là xe hạng sang, làm cho người ta cảm thán độ giàu có của thị xã này.

Sau khi xe cảnh sát đi vào nội thành, không lâu sau đã đến trụ trở Phòng Công an thị xã, Liễu Kình Vũ trực tiếp bị dẫn vào trong thẩm vấn.

Nhìn đến phòng thẩm vấn, Liễu Kình Vũ không khỏi cười khổ. Xem ra mình và Phòng Công an rất có duyên, ở thành phố Thương Sơn bị nhốt vào Cục công an một lần, hiện tại vừa tới thị xã Đông Giang, còn chưa chính thức nhậm chức, không ngờ lại bị bắt vào đây.

Sau khi vào cửa, ngay lập tức Liễu Kình Vũ phải ngồi vào ghế thẩm vấn chuyên dụng.

Theo lý thuyết, một người vô danh tiểu tốt như Liễu Kình Vũ, khi thẩm vấn thì đường đường là một Phó phòng công an như Phó phòng Trần không nhất thiết phải xuất hiện, hơn nữa suy xét đến vấn đề trách nhiệm, ông ta càng không nên có mặt ở đây. Nhưng hiện tại, vị Phó phòng Trần bởi vì cái mũ chuồn đội trên đầu của mình, cho nên chỉ cần liên quan đến vụ án đường cao tốc, ông ta đều sẽ đích thân giám sát, để tránh nhân viên làm việc không cẩn thận, làm cho sự kiện đường cao tốc bị đưa ra ánh sáng, làm mất chức quan của mình.

Phó phòng Trần ngồi trên một chiếc ghế chuyên dụng rộng thùng thình, hết sức thoải mái dựa vào thân ghế, chân gác lên trên, quay sang nói với người của mình ở Phòng Công an là Đội phó Chi đội hình sự Vương Văn Khuê:

- Văn Khuê, bắt đầu thẩm vấn đi. Trong vòng nửa giờ, nhất định phải biết kết quả, nếu không tối nay cậu xem xử lý thế nào đi.

Nói xong, Phó phòng Trần bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Văn Khuê ngồi trên ghế thẩm vấn, bên cạnh còn có hai cảnh sát. Vương Văn Khuê lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ, nói:

- Tên tuổi, quê quán.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Vương Văn Khuê, vô cùng phối hợp nói:

- Liễu Kình Vũ, nam, 24 tuổi, thành phố Yến Kinh.

- Anh là người thành phố Yến Kinh?

Nghe Liễu Kình Vũ nói là người Yến Kinh, trên mặt Vương Văn Khuê vô cùng ngưng trọng. Mà ngay cả kẻ vừa nhắm mắt là Phó phòng Trần cũng đột nhiên mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Bởi vì bọn họ đều lo lắng Liễu Kình Vũ là phóng viên quan trọng ở thành phố Yến Kinh, như vậy thì không ổn rồi.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

- Đúng vậy, không thể giả được.

- Chứng minh thư của anh đâu?

Vương Văn Khuê hỏi.

Liễu Kình Vũ không chút do dự lấy ra CMND của mình đặt trên mặt bàn. Vương Văn Khuê vừa nhìn, đúng là thành phố Yến Kinh, sắc mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

- Anh là phóng viên?

Vương Văn Khuê trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

- Theo anh thì thế nào?

Liễu Kình Vũ cũng không trực tiếp nói ra đáp án, bởi vì hắn vừa phát hiện ra, đối phương có phản xạ đặc thù đối với phóng viên.

- Bốp!

Vương Văn Khuê hung hăng vỗ bàn một cái:

- Tôi hỏi, anh rốt cuộc có phải phóng viên hay không? Anh chỉ cần nói cho tôi biết phải hay không phải, tôi không cần đáp án khác.

- Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?

Liễu Kình Vũ thản nhiên đáp.

Nhìn Liễu Kình Vũ không hề phối hợp với mình, hai cảnh sát bên người Vương Văn Khuê đã bắt đầu đứng lên.

Lúc này, Phó phòng Trần ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Được rồi, không cần lộn xộn. Chúng ta là cảnh sát, yêu cầu chấp pháp văn minh, đây là quy củ.

Nói tới đây, Phó phòng Trần lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ:

- Anh tại sao lại phải chụp ảnh đường cao tốc? Anh biết cái gì rồi, muốn làm gì?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:

- Tôi nói, vị lãnh đạo này, tôi hình như bị bắt là vì đánh người, cái đó cùng với chuyện tôi có là phóng viên hay không, chụp ảnh để làm gì hình như không có quan hê. Dựa theo quy trình, có phải các anh nên hỏi tôi sự việc đánh người hay không, hơn nữa theo như tôi vừa quan sát, các anh không hề mang một nhóm người khác trong sự kiện đánh người này tới Phòng công an để điều tra, các anh chỉ bắt mỗi tôi, điều này hình như không đúng quy trình lắm.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Phó phòng Trần càng thêm kiêng kị, bởi vì có thể biết quy trình phá án của Cảnh sát, điều này nói rõ đối phương không phải phóng viên bình thường, tuy nhiên trên mặt ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói với Liễu Kình Vũ:

- Tôi đã nói rồi, nên làm gì để phá được án, đấy là việc của chúng tôi, việc của anh là phối hợp với chúng tôi để điều tra, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Hiện tại, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh rốt cuộc có phải phóng viên hay không, anh dùng di động với mục đích gì và hiện tại đang giấu ở đâu?

Liễu Kình Vũ nghe được tối hậu thư này, hắn đã xác định được mục đích chính bọn họ bắt hắn tới đây để làm gì. Nguyên nhân không phải vì đánh người, mà là bởi vì mình là phóng viên. Hắn thản nhiên cười:

- Tôi không phải phóng viên, anh có thể yên tâm về điểm này. Còn di động của tôi, tôi thực sự không mang tới, vẫn còn để ở phòng.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, ánh mắt của Phó phòng Trần đã bắt đầu bốc lửa. Ông ta đã nhìn ra, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải là người thường, một khi đã như vậy, ông ta bắt buộc phải áp dụng biện pháp mạnh hơn.

Nghĩ đến đây, Phó phòng Trần nói với Vương Văn Khuê:

- Văn Khuê, cậu cứ thẩm vấn đi, tôi ngủ một chút, hôm nay hơi mệt.

Nói xong, Phó phòng Trần lại dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, trên mặt của Vương Văn Khuê lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói với Liễu Kình Vũ:

- Liễu Kình Vũ, xem ra mày không muốn uống rượu mời, chỉ muốn uống rượu phạt. Có ai không, cho hắn thử một chút tra tấn, để biết vào phòng thẩm vấn của Phòng Công an thị xã Đông Giang này cũng không nhẹ nhàng như thế.

Vương Văn Khuê vừa nói xong, hai người bên cạnh anh ta lập tức đứng lên, một người trong tay cầm một chồng giấy, một người cầm một cái chày sắt, trên mặt đều là vẻ hưng phấn giương nanh múa vuốt hướng về phía Liễu Kình Vũ.

Nhìn đến đồ vật trong tay của hai người, Liễu Kình Vũ đã hiểu mục đích thật sự của bọn họ. Tất rõ ràng, bọn họ muốn đem tập giấy lót trên một chỗ nào đó trên người mình, sau đó dùng chày sắt nện xuống. Từ bên ngoài nhìn vào căn bản không hề thấy rõ vết thương, nhưng trên thực tế, bộ vị bị chày sắt đánh vào đã bị thương nghiêm trọng. Loại thương thế này rất khó khôi phục, thậm chí có thể trở thành thương tổn vĩnh viễn.

Nhìn đến đây, Liễu Kình Vũ lại càng nhận thức rõ hơn về cục diện hỗn loạn của thị xã Đông Giang. Vị Phó phòng Trần kia không ngờ lại lấy lý do đi ngủ, đối với việc làm xằng bậy của thủ hạ coi như không thấy, thậm chí còn dung túng. Vị Phó phòng Phòng Công an này, quả thực không còn gì để nói.

Thị xã Đông Giang này rốt cuộc bị làm sao vậy? Vì sao đến cả nơi chấp pháp như Phòng công an cũng kì dị như vậy? Trong ấn tượng của Liễu Kình Vũ, Phòng Công an luôn là nơi tốt nhất, nhất là thành phố Thương Sơn, dưới sự dẫn dắt của Chung Hải Đào, đa phần mọi người đều vì dân chúng làm việc. Trong suy nghĩ của dân chúng, Phòng Công an giống như vệ sĩ của dân vậy.

Nhìn hai người kia từng chút từng chút nhích lại gần mình, Liễu Kình Vũ đột nhiên lạnh lùng nói:

- Phó phòng Trần, nếu tôi là ông, tuyệt đối sẽ không dung túng cho loại hình chấp pháp trái quy định này, nhất là đối với một người sắp nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã Đông Giang.

Liễu Kình Vũ đột nhiên nói ra thân phận của mình.

Đang chợp mắt dưỡng thần, Phó phòng Trần lập tức sửng sốt. Đầu óc của ông ta chuyển động cực nhanh. Theo lời của Liễu Kình Vũ, hắn đang ám chỉ mình chính là tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã, trong lòng của ông ta vô cùng chấn động, lập tức cẩn thận nhớ lại. Đột nhiên nhớ ra rất nhiều người ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều đang nghị luận một việc, vị tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã này được điều từ quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn tới, không có chút kinh nghiệm nào trong hệ thống Ủy ban kỉ luật, tuổi còn rất trẻ, hình như tên là…

Đúng rồi, tên Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ! Phó phòng Trần bật khỏi ghế. Ông ta đột nhiên nghĩ tới, người thanh niên này, vừa nói mình tên Liễu Kình Vũ.

Nghĩ đến đây, Phó phòng Trần không nói hai lời, liền cầm CMND của Liễu Kình Vũ chạy tới máy tính ở một góc sáng sủa. Khi ông ta mở ra trang web tổng hợp lãnh đạo của quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, ông ta như bị sét bổ trúng người, nháy mắt ngây ra như phỗng. Bởi vì ngay bức ảnh đầu tiên, chính là ảnh và tên của Liễu Kình Vũ.

Căn bản không cần cầm CMND đến so, ông ta xác định, người đang bị bọn họ thẩm vấn, đích thật là Chủ nhiêm Ủy ban Kỉ luật thị xã sắp nhậm chức.

Lần này, Phó phòng Trần biết mình thực sự xong rồi.

Giờ phút này, hai người cảnh sát kia đã chạy ra phía sau lưng của Liễu Kình Vũ, lập tức muốn tra tấn.

Phó phòng Trần đột nhiên hô lớn:

- Dừng tay, tất cả đều con mẹ nó dừng tay cho tôi. Ai cho các cậu áp dụng tra tấn hả, các cậu đang làm trái với điều lệ chấp pháp đấy, lập tức trở về viết kiểm điểm cho tôi.

Vừa nói, Phó phòng Trần vội chạy tới chỗ Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ cười lạnh lùng, nụ cười này lạnh như vậy, còn mang theo mấy phần phẫn nộ.