Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 354: Mưu kế của Hà Diệu Huy




Liễu Kình Vũ là một người tương đối chú trọng đến chi tiết.

Trước khi đến thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ có tìm hiểu sơ qua về nhân sự liên quan của thị xã Đông Giang. Hắn đã biết khi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tiền nhiệm bị khởi tố, lúc đó Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật cũng bị khởi tố cùng. Theo lý thuyết, Chánh văn phòng tiền nhiệm bị khởi tố, Hà Diệu Huy khi báo chức vụ thì cùng lắm là Quyền Chánh văn phòng hoặc là Phó chánh văn phòng, nhưng y lại báo mình là Chánh văn phòng. Phải biết rằng, thời điểm này cách Chánh văn phòng bị khởi tố mới có mười ngày, theo lý thuyết thì chức vụ này hẳn là do chính Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới nhậm chức là hắn tuyển chọn mới xác định được. Nhưng hiện tại, có người đã nhân cơ hội mình chưa tới nhậm chức, an bài tốt vị trí này rồi, tâm cơ quả thực thâm sâu.

Tiếp theo, Hà Diệu Huy này sớm không dọn dẹp, muộn không dọn dẹp, lại cố tình dọn dẹp ngay trong ngày đầu tiên mình tới nhậm chức. Động tác này nhìn qua thì không có gì, nhưng trên thực tế lại đầy thâm ý. Dưới tình huống bình thường, văn phòng Ủy ban Kỷ luật đáng lẽ phải thu dọn xong văn phòng của mình vào ngày hôm qua. Cho dù hôm nay muốn dọn dẹp cũng chỉ là dọn qua loa lại, chứ không phải bây giờ mới bắt đầu dọn dẹp như hiện tại. Như vậy, rõ ràng là Hà Diệu Huy cố tình, y đang giả vờ giả vịt. Nếu mình là một người cẩu thả, bỏ qua chi tiết này, nói không chừng sẽ phải cảm ơn Hà Diệu Huy dốc sức làm việc.

Nhưng Liễu Kình Vũ lại rất giỏi phát hiện vấn đề thông qua chi tiết nhỏ. Một loạt động tác của Hà Diệu Huy đều thể hiện cho hắn thấy, một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật như hắn căn bản không có địa vị gì. Nhất là hiện tại, đã là 8strong0’, phần lớn nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đã bắt đầu đến rồi, đi đi lại lại trên hành lang, nhìn thấy mình đang đứng ở đó, cửa phòng làm việc vẫn mở mà không được vào, như thể đang bị phạt đứng ngoài. Phải biết rằng, một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tới giờ làm việc rồi mà không có cách nào đi vào phòng làm việc của mình, đây tuyệt đối là một chuyện hết sức mất mặt.

Thứ ba, vừa rồi Hà Diệu Huy đề nghị mình đến phòng làm việc của y ngồi. Đề nghị này thoạt nhìn rất có thiện chí, nhưng nếu như mình thật sự làm theo ý đó, mặt mũi của mình khẳng định sẽ bị ném đến nhà bà ngoại rồi. Phải biết rằng, chính là mới là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật còn Hà Diệu Huy bất quá cũng chỉ là một Chánh văn phòng nho nhỏ mà thôi. Đáng lẽ mình mới là người chỉ đạo Hà Diệu Huy chứ không đến phiên y chỉ huy mình. Hiện tại Hà Diệu Huy muốn tính kế mình, nếu như mình sập bẫy, một khi chuyện này truyền ra ngoài, chính mình còn chưa chính thức nhậm chức ở Ủy ban Kỷ luật thì uy tín đã hoàn toàn bị quét sạch rồi.

Âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm.

Qua chừng hai mươi phút, phòng làm việc của Liễu Kình Vũ mới được thu dọn xong, mà Liễu Kình Vũ cũng đứng trước cửa phòng đúng hai mươi phút. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, mặt Liễu Kình Vũ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, không hề nóng vội, chỉ yên lặng đứng ở đó hút thuốc.

Lúc này, Hà Diệu Huy mang theo hai nhân viên công tác vẻ mặt mỉm cười đi ra, cung kính nói:

- Chủ nhiệm Liễu, văn phòng đã dọn dẹp xong rồi, ngài có thể đi vào kiểm tra, thấy có chỗ nào cần làm lại thì bảo tôi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Hà Diệu Huy một cái, cất bước tiến vào phòng làm việc, nhìn một lượt rồi thản nhiên nói:

- Đồng chí Hà Diệu Huy, văn phòng này chắc là văn phòng của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tiền nhiệm đúng không?

Hà Diệu Huy vội vàng gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, Chủ nhiệm Liễu, vốn là tôi muốn đổi cho ngài một gian khác, tuy nhiên chỗ chúng ta chật chội, những căn phòng kiểu như thế này đã không còn nữa rồi. Cho nên trước mắt ngài cứ ở tạm đây, sau khi có phòng mới thì tôi sẽ lập tức đổi cho ngài.

Liễu Kình Vũ lại hỏi tiếp:

- Hình như đồ đạc cũng không phải là mới?

Một câu hỏi đơn giản nhưng lại làm cho Hà Diệu Huy toát mồ hôi. Y đương nhiên biết những đồ đạc trong phòng không phải là mới nhưng cũng không quá cũ, chính là vừa mua vào tháng Hai năm nay khi vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tiền nhiệm nhậm chức. Hiện tại mới qua năm tháng, lại được bọn họ chà lau kĩ càng, đã bóng loáng lên, không có gì khác so với đồ mới. Vốn Hà Diệu Huy định lừa dối cho qua, thật không ngờ bị Liễu Kình Vũ nhìn ra.

Hà Diệu Huy con mắt vừa đảo, lập tức gương mặt tươi cười, giải thích:

- Chủ nhiệm Liễu, là như vậy, để hưởng ứng lời kêu gọi thực hiện tiết kiệm của quốc gia...

Không đợi Hà Diệu Huy nói hết câu, Liễu Kình Vũ khoát tay, nói:

- Được rồi, anh không cần giải thích, con người tôi cũng không phải là một người mê tín. Tuy rằng quan trường có một chú ý rằng: Văn phòng của tiền nhiệm thăng quan nhất định phải dùng, văn phòng của tiền nhiệm gặp chuyện không may tuyệt đối không thể dùng, đồ đạc đều nhất định phải thay mới. Tôi cũng không cho là như vậy, tôi cho rằng chỉ cần mình làm việc thanh liêm, cố gắng hết mình, căn bản không cần để ý đến tiền nhiệm rốt cuộc tình huống như thế nào. Được rồi, văn phòng này các người thu dọn tốt lắm, vất vả cho các người rồi.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp ngồi vào chiếc ghế to phía sau bàn làm việc, nói với Hà Diệu Huy:

- Đồng chí Hà Diệu Huy, anh lập tức thông báo với tất cả Ủy viên thường vụ của Ủy ban kỷ luật, tất cả Trưởng phòng, Phó phòng của các phòng ban, sau nửa giờ nữa đến phòng Hội nghị để họp. Hy vọng mọi người không đến muộn. Con người tôi tính tình không tốt lắm đâu.

Nói xong, Liễu Kình Vũ bắt đầu mở máy tính trên bàn, về phần Hà Diệu Huy, hắn cũng không thèm để ý đến nữa.

Hà Diệu Huy thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, mày kiêu ngạo cái gì? Phỏng chừng không được mấy tháng, mày sẽ bị đẩy ngã giống như mấy gã Chủ nhiệm trước đây thôi. Đến lúc đó, mày sẽ là tù nhân, còn tao vẫn là Chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật”.

Nghĩ đến đây, Hà Diệu Huy vẻ mặt ngậm cười nói:

- Được, Chủ nhiệm Liễu, vậy ngài cứ làm việc đi. Tôi lập tức thông báo cho mọi người đúng 9h10’ có mặt ở phòng họp.

Nói xong, y xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Hà Diệu Huy rời khỏi, ánh mắt Liễu Kình Vũ dần trở nên lạnh lẽo.

Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, từ một loạt động tác sau lưng của Hà Diệu Huy, hắn có thể cảm nhận được có một thế lực phía sau thao túng hết thảy. Nếu không, với thân phận là một Chánh văn phòng Ủy ban kỷ luật nhỏ nhoi, sao y dám lập nhiều cạm bẫy như vậy đối với đường đường một Ủy viên thường vụ Thị ủy như hắn.

Theo lý thuyết, Hà Diệu Huy là một người thông minh như vậy, không thể không nghĩ ra rằng một khi mình nhìn ra ý đồ của y, nhất định sẽ nảy sinh bất mãn với y, thậm chí sẽ nghĩ biện pháp trừng trị y. Nhưng Hà Diệu Huy lại cố tình làm như vậy, điều này nói lên cái gì? Nói rõ rằng Hà Diệu Huy cho là thế lực đứng sau y tuyệt đối hùng mạnh, cường đại đến mức chính mình căn bản cũng không thể chống lại được, thậm chí cho là mình căn bản không thể sống yên được ở thị xã Đông Giang. Chỉ có khả năng này mới có thể lý giải vì sao Hà Diệu Huy dám mạo hiểm đắc tội với chính người lãnh đạo trực tiếp của y.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Liễu Kình Vũ lộ ra một tia cười thản nhiên.

Nếu như mình cứ theo khuôn phép cũ, khúm na khúm núm hoặc là biểu diễn hình tượng một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mềm yếu, kế hoạch của Hà Diệu Huy tuyệt đối sẽ thực hiện được. Bởi vì dưới tình huống bình thường, một cán bộ mới nhậm chức sẽ không dễ dàng gây chiến. Nhưng Hà Diệu Huy lúc này đã tính nhầm rồi.

Sau nửa giờ, Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã đến, liền đứng dậy cất bước đi đến phòng họp.

Liễu Kình Vũ tuy rằng vừa mới nhậm chức, nhưng sáng nay hắn đã lượn vài vòng trong tòa nhà văn phòng rồi, cho nên đối với vị trí các phòng đều tương đối rõ ràng. Hắn biết phòng họp nằm ngay vị trí đầu tiên phía đông trên tầng ba.

Liễu Kình Vũ đi ra cửa, rẽ sang hướng đông, đi chưa đến 20m là đến phòng họp.

Lúc này phòng họp đã mở cửa.

Đây là Phòng họp thường vụ, ở giữa là một chiếc bàn hình oval, xung quanh có tổng cộng bảy chiếc ghế dựa. Ở bốn phía sát tường đều có hai hàng ghế dựa, để dành cho các nhân vật số một, số hai của các Phòng ban tham gia dự thính.

Giờ phút này, trong phòng họp đã có ba Ủy viên thường vụ, một người đang cúi đầu uống trà, hai người đang chụm đầu bàn tán, nhìn thấy Liễu Kình Vũ vào thì mới ngừng lại. Còn vị trí các thành viên dự thính thì mới lẻ tẻ ngồi chừng mười người.

Liễu Kình Vũ ngồi vào vị trí chủ trì của mình, tay giơ lên nhìn đồng hồ, thấy cách thời điểm quy định còn chừng 3’.

Sắc mặt Liễu Kình Vũ lúc ấy liền âm trầm.

Chỉ còn có 3’, vẫn còn tới 2/3 số người chưa đến. Xem ra người của Ủy ban kỷ luật thật sự rất có vấn đề, một chút cũng không nể mặt mình.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Còn khoảng hai mươi giây cuối cùng nữa là tới 9h10’.

Vừa lúc đó, cửa phòng họp xuất hiện một bóng người. Một người đàn ông trung niên tầm 46, 47 tuổi, thân hình cao lớn cất bước từ bên ngoài đi vào. Phía sau y, Chánh văn phòng Hà Diệu Huy vội vội vàng vàng đi theo, trong tay còn cầm theo một cái chén, trong đó là nước trà đã nguội.

Người đàn ông này trực tiếp ngồi xuống phía bên trái Liễu Kình Vũ, Hà Diệu Huy cũng cung kính đặt chén nước trà này xuống mặt bàn trước mặt y, sau đó mới đi xuống, tìm đến chỗ ngồi của mình.

Người đàn ông này sau khi ngồi xuống, chỉ nhìn thoáng qua Liễu Kình Vũ đang ngồi ghế chủ trì, sau đó dựa người ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thấy thái độ của y, sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền trầm xuống. Tuy rằng Liễu Kình Vũ và y chưa từng gặp mặt, nhưng Liễu Kình Vũ đã sớm nghiên cứu qua kết cấu quyền lực đương nhiệm của Ủy ban kỷ luật, biết người này chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Trưởng phòng Phòng giám sát – Nghiêm Vệ Đông.

- Được rồi, hiện tại đã đến giờ, chúng ta họp thôi.

Ánh mắt Liễu Kình Vũ quét một vòng quanh phòng họp, sau đó trầm giọng nói.