Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 401: Đánh lén




Liễu Kình Vũ trực tiếp đi đến tầng trệt, gõ cửa phòng của nhân viên phục vụ. Một nhân viên phục vụ nữ mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt mỉm cười nói:

- Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi có gì cần tôi giúp đỡ không?

Liễu Kình Vũ nói:

- Căn phòng của tôi không có điện. Các vị bảo người lên sửa một chút.

- Tiên sinh, ngài chờ chút, tôi lập tức gọi điên thoại cho bộ phận cơ điện.

Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, khiến Liễu Kình Vũ tìm không ra một khuyết điểm gì.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ ở bên trong phòng của mình đợi khoảng chừng hơn nửa giờ, trong phòng vẫn không có điện. Liễu Kình Vũ lại đi đến phòng nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, vẫn là vẻ mặt tươi cười của nữ nhân viên phục vụ kia, vẫn là thanh âm vô cùng dịu dàng:

- Tiên sinh, xin ngài chờ chút, tôi sẽ xác nhận lại cho ngài.

Kết nối với đối phương một chút, nhân viên phục vụ nói:

- Tiên sinh, rất xin lỗi ngài. Đường điện của phòng ngài khả năng có vấn đề rồi, nhân viên sửa chữa đang xem xét. Thật sự là rất xin lỗi, chúng tôi đã không làm tròn trách nhiệm.

Nhân viên phục vụ nói như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ có thể trở lại trong phòng tiếp tục chờ đợi.

Lại đợi gần một giờ rồi, đã đến thời gian mà Liễu Kình Vũ đi ngủ. Dựa theo thói quen sinh hoạt của Liễu Kình Vũ lúc này hẳn là thời gian nên tắm rửa, nhưng trong nhà vệ sinh một mảnh tối đen, căn bản cũng không có cách nào tắm rửa.

Lần này, sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền tối sầm lại.

Hắn không phải đồ ngốc, hắn rất rõ ràng, nếu như là đường điện có vấn đề, nửa giờ đều đã qua, vấn đề về đường điện sớm đã phải sửa xong rồi. Nếu như mình làm thì có lẽ mười phút là xong rồi, nhưng đối phương lại hết lần này tới lần khác lấp liếm, rất hiển nhiên, đối phương đây là cố ý gây nên. Lại liên tưởng đến cảnh tượng bị va chạm tối nay ở ven đường, Liễu Kình Vũ liền biết mình bị người khác đánh lén. Đây là đối phương đang dùng một loại phương thức khác để cảnh cáo chính mình.

Liễu Kình Vũ lại đi đến trước cửa phòng của nhân viên phục vụ, lại là cái vẻ mặt mỉm cười của nhân viên phục vụ. Chỉ có điều, giờ phút này, sắc mặt của cô ta cũng có chút lúng túng. Liễu Kình Vũ còn chưa mở miệng, cô ta đã nói:

- Thật sự là rất xin lỗi ngài, bộ phận cơ điện của chúng tôi hiện tại chỉ có một thợ sữa chữa mới tới đang phụ trách sửa chữa, kinh nghiệm làm việc của anh ta tương đối ít, cho nên khắc phục vấn đề tương đối chậm.

Liễu Kình Vũ khoát tay nói:

- Cô không cần giải thích với tôi, cô gọi điện thoại cho Tổng giám đốc nhà khách Thị ủy của các cô, bảo ông ta trong vòng mười phút nữa xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho ông ta phải trực tiếp cút ra ngoài đấy.

Liễu Kình Vũ nói xong, đi thẳng về phòng của mình.

Cô nhân viên phục vụ đó nhìn cảnh tượng Liễu Kình Vũ rời đi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Tuy nhiên cô ta rất nhanh liền phản ứng, lập tức chạy trở về phòng, bấm điện thoại gọi Tổng giám đốc Khang Vĩnh Niên:

- Giám đốc Khang, vừa rồi Liễu Kình Vũ nói nếu trong vòng mười phút ông không xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta sẽ khiến ông trực tiếp cút ra ngoài đấy.

Người nhân viên phục vụ này trực tiếp truyền đạt lại nguyên lời nói của Liễu Kình Vũ, Khang Vĩnh Niên giờ phút này đang ở trong phòng của mình chơi mạt chược với mấy tên thủ hạ, sau khi nghe xong lời nhân viên phục vụ truyền đạt lại, không khỏi nhướn mày, lập tức nói với Quản lý bộ phận cơ điện bên cạnh:

- Anh lập tức cho người cấp lại điện cho Liễu Kình Vũ. Tôi phải lập tức qua đó.

Nói xong, sau khi Khang Vĩnh Niên sờ soạng một vòng mạt chược, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Trong phòng Liễu Kình Vũ, hắn đang vẻ mặt âm trầm chờ đợi, ngọn đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, tiếng TV cũng vang lên.

Một lát sau, tiếng bước chân bên ngoài cửa truyền đến, lập tức vang lên tiếng gõ cửa “Cốc! Cốc! Cốc!”

Liễu Kình Vũ ra mở cửa phòng. Tổng giám đốc nhà khách Thị ủy Khang Vĩnh Niên xuất hiện ngoài cửa, vẻ mặt ông ta vừa cười vừa nói:

- Chủ nhiệm Liễu, thật sự là ngại quá, tôi vừa mới nghe được nhân viên phục vụ phản ánh, nói phòng của ngài không ngờ bị cúp điện. Tôi đã mắng cho Quản lý phòng cơ điện một trận rồi. Anh ta đã tự mình đi kiểm tra sửa chữa rồi, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề. Ngài yên tâm, tôi cam đoan về sau sẽ không xuất hiện vấn đề tương tự nữa.

Ánh mắt Liễu Kình Vũ lạnh lùng đảo qua khuôn mặt của Khang Vĩnh Niên, thản nhiên nói:

- Tổng giám đóc Khang, tôi không có hứng thú với lời hứa hẹn của ông, tôi chỉ xem kết quả. Tôi hôm nay gọi ông tới là muốn nói cho ông biết một điều, tôi vô cùng tức giận. Chỉ thế thôi, ông có thể đi rồi.

Sau khi Khang Vĩnh Niên rời khỏi, trên khóe miệng Liễu Kình Vũ toát ra một tia sát khí cười lạnh, thì thào lẩm bẩm: "Tôi không muốn giết người, tay không cầm dao giết người, chớ nói tôi hiền lành, xuất đao tất thấy huyết.”

Buổi sáng, sau khi Liễu Kình Vũ ngủ dậy, muốn đi toilet rửa mặt, kết quả phát hiện toilet không có nước, nhìn lại đèn và TV lại thấy bị ngắt điện.

Liễu Kình Vũ lập tức tìm đến nhân viên phục vụ, bảo anh ta liên hệ với Khang Vĩnh Niên. Nhân viên phục vụ liên hệ rồi phát hiện Khang Vĩnh Niên đã đi công tác, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Anh ta còn nói sẽ lập tức liên hệ bộ phận cơ điện để tiến hành sửa chữa.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, thản nhiên nói:

- Được rồi, một khi đã như vậy, tôi sẽ không ở lại nhà khách của các anh nữa.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm gọi Phó chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật Ôn Hữu Sơn:

- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, phiền ông lát nữa dẫn người đến nhà khách Thị ủy giúp tôi đem tất cả đồ đạc trong phòng đến Khách sạn Tân Nguyên, phòng 1808.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ trực tiếp đi đến đơn vị làm.

Cùng ngày, hai tổ điều tra do Trịnh Bác Phương và Mao Lập Cường dẫn đầu đã đi tới thị trấn Hắc Môi để triển khai điều tra.

Nhưng mà, khi tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ hôm nay cũng sẽ đi xuống điều tra nghiên cứu, Liễu Kình Vũ lại cố tình cả ngày đều ở trong Ủy ban Kỷ luật thị xã, phê duyệt các loại văn kiện. Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy không ngờ, nhất là Nghiêm Vệ Đông, lúc trước Liễu Kình Vũ ngay trước mặt y, còn nói muốn đi thị trấn Hắc Môi điều tra nghiên cứu.

Sau khi tan làm, Liễu Kình Vũ trực tiếp đi tới khách sạn Tân Nguyên. Hắn vừa mới đến đại sảnh, liền phát hiện Tổng giám đốc Chu Chí Lâm đang ngồi trên sô pha đợi, nhìn thấy Liễu Kình Vũ tiến vào, Chu Chí Lâm vội vàng đứng dậy chạy ra đón chào:

- Chủ nhiệm Liễu, ngài qua bên này, tôi có việc muốn báo cáo với ngài một chút.

Liễu Kình Vũ sửng sốt, theo lý thuyết Chu Chí Lâm căn bản không bắt buộc phải báo cáo bất cứ chuyện gì với hắn. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ rất rõ ràng địa vị của mình đối với tập đoàn khách sạn Tân Nguyên, hắn tin rằng Chu Chí Lâm không thể làm bất cứ chuyện gì bất lợi đối với chính mình, liền theo Chu Chí Lâm đi tới căn phòng trống bên cạnh.

Sau khi đóng cửa phòng, Chu Chí Lâm nói:

- Chủ nhiệm Liễu, là thế này, hôm nay tôi vừa mới nhận được điện thoại của Trưởng phòng Y tế Phạm Chí Quân. Ông ta ám chỉ tôi phải cắt điện, cắt nước phòng của ngài. Nếu chúng tôi không theo thì sẽ gây phiền toái cho Khách sạn Tân Nguyên chúng tôi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

- Quyết định của ông là gì?

Chu Chí Lâm cười nói:

- Tôi đương nhiên sẽ không đồng ý với ông ta. Khách sạn Tân Nguyên chúng tôi làm kinh doanh chân chính, không làm bất luận việc gì phạm pháp loạn kỷ cương, cũng không sợ bất cứ khiêu khích gì. Nhất là ngài lại là khách cao quý nhất của Khách sạn Tân Nguyên chúng tôi, tôi muốn giữ ngài lại còn khó, làm sao có thể làm hại đến ngài được chứ.

Liễu Kình Vũ mỉm cười:

- Được, tốt lắm, ông nên làm như thế nào thì làm như thế đó. Nếu có người vì vậy mà gây sự với các ông thì tôi cũng sẽ tìm người đó gây phiền phức. Liễu Kình Vũ tôi cũng không dễ để cho người khác bắt nạt đâu.

Sau khi hai người nói chuyện xong, Liễu Kình Vũ liền trở về phòng bật máy tính lên và bắt đầu bận rộn với công việc.

Một tiếng đồng hồ hơn đã qua, cửa phòng có tiếng gõ, người đến chính là Chu Chí Lâm. Nhìn thấy Liễu Kình Vũ, vẻ mặt Chu Chí Lâm chua xót nói:

- Chủ nhiệm Liễu, Trưởng phòng Y tế Phạm Chí Quân mang theo một đám người đã tới, nói là khách sạn Tân Nguyên của chúng tôi tồn tại vấn đề nghiêm trọng ở phương diện vệ sinh, phải niêm phong khách sạn của chúng tôi. Tôi báo cáo với cấp trên, cấp trên bảo tôi trực tiếp đến đây tìm ngài.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu:

- Được, tôi cùng ông đi xuống xem.

Dưới sự dẫn đường của Chu Chí Lâm, Liễu Kình Vũ đi vào đại sảnh khách sạn, chỉ thấy một người đàn ông chừng hơn 40 tuổi đeo kính gọng vàng, mặc một bộ tây phục Armani đang chỉ huy một nhóm lớn dán giấy niêm phong bốn phía khách sạn. Một số khách đang vô cùng khiếp sợ nhìn đám người đó, thậm chí có còn có một số người đang nói với nhân viên khách sạn yêu cầu trả phòng.

Nhìn đến tình hình này, trong lòng Liễu Kình Vũ lập tức vô cùng giận dữ.

Liễu Kình Vũ sở dĩ muốn ở khách sạn Tân Nguyên cũng là bởi vì khách sạn Tân Nguyên là một khách sạn lớn trên toàn quốc, một phần của Tập đoàn Tân Nguyên. Mà Tập đoàn Tân Nguyên rất lớn, hơn nữa khách sạn Tân Nguyên luôn kinh doanh theo quy phạm, tuân theo luật pháp, cho nên các nơi có rất ít người dám tìm đến khách sạn Tân Nguyên gây phiền toái.

Hiện tại, bởi vì mình đến, không ngờ đã mang đến phiền toái cho khách sạn Tân Nguyên, điều này rõ ràng là gây phiền toái cho chính mình, đang muốn đánh vào mặt mình.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lạnh lùng lướt qua Phạm Chí Quân, lớn tiếng nói:

- Trưởng phòng Phạm đúng không?

Phạm Chí Quân biết là Liễu Kình Vũ, nhưng lúc này y lại không thể biểu hiện ra ngoài. Trong lòng y có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, tôi chính là Phạm Chí Quân.

Sau khi trả lời xong, y lập tức lạnh lùng nói:

- Đồng chí này, mời anh lập tức rời khỏi khách sạn Tân Nguyên, bởi vì nơi này lập tức sẽ bị niêm phong rồi.

Liễu Kình Vũ là người khôn khéo, từ nét mặt của Phạm Chí Quân, hắn chắc chắn Phạm Chí Quân biết mình rồi, huống chi Phạm Chí Quân là Trưởng phòng Y tế, làm sao có thể không biết mình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không có vạch trần y, mà thản nhiên nói:

- Tôi hôm nay ở lại đây, sẽ không rời đi. Tuy nhiên Trưởng phòng Phạm, tôi hy vọng Phòng y tế các ông tốt nhất đừng để cho phòng tôi bị mất điện. Tôi ở nhà khách Thị ủy đã bị mất điện cả một đêm rồi, lửa giận trong lòng chưa có chỗ trút ra. Nếu ông nguyện ý làm bia ngắm, tôi sẽ không ngại xuất kích đâu.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Liễu Kình Vũ rời đi, Phạm Chí Quân nhướn mày, nhưng trong lòng thì đang run lên. Y đã ý thức được, trong lòng Liễu Kình Vũ chỉ sợ đã có sát khí đối với chính mình rồi. Mình có nên tiếp tục đối phó với Khách sạn Tân Nguyên hay không? Nếu không tiếp tục, chỉ sợ người đã gọi điện thoại bảo mình đến đây cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Mình rốt cuộc nên lựa chọn thế nào?