Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 417: Nghênh ngang rời đi




Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, đứng dậy, cùng Lưu Tiểu Bàn đi ra ngoài.

Lúc Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn đi đến bên ngoài quán bar, liền nhìn thấy hai người Hắc Tiểu Nhị, Hàn Hương Di đang bị một đám người vây quanh, hai bên đang giằng co.

Sau lưng Hắc Tiểu Nhị bọn họ là một chiếc xe porsche bị đập đến không còn nhận ra được, Hàn Hương Di trong tay cầm một cây gậy màu hồng phấn vô cùng xa hoa, mà Hắc Tiểu Nhị trong tay lại là gậy đánh bóng chày cỡ lớn.

Trong đám người cùng Hắc Tiểu Nhị, Hàn Hương Di giằng co kia, dẫn đầu chính là Đàm Kiệt.

Đàm Kiệt dùng tay chỉ thẳng vào Hắc Tiểu Nhị tức giận nói:

- Hắc tiểu tử, mày có phải là không muốn sống nữa, dám đập xe của tao, có biết cái xe này giá bao nhiêu không. Lần này chúng mày đã gây ra chuyện lớn rồi, gây ra chuyện lớn rồi.

Hắc Tiểu Nhị khinh thường cười:

- Xin lỗi nhé, tao thật sự là không biết giá cái xe này là bao nhiêu tiền, Hàn Hương Di, cậu biết không?

Hàn Hương Di bĩu môi nói:

- Cái xe rách này, cũng chỉ bằng tiền một bữa cơm của mình, mình ước đoán không khác Alto (một loại xe ô tô) là mấy, nhìn xem vừa đập một chút đã hỏng rồi, mình đoán chừng giá không bao nhiêu tiền.

Hắc Tiểu Nhị ra sức gật đầu:

- Ừ, mình cũng cho là như vậy.

Lần này, Đàm Kiệt ở bên cạnh tức đến lệch mũi, tức giận nói:

- Tên nhãi con, hai tên nhãi con chết tiệt chúng mày, đến cả Porsche cũng không nhận ra, còn nói cái gì là Alto. Tao nói cho chúng mày biết, chiếc xe Porsche này của tao có thể mua được vài trăm cái Alto, chúng mày nói đi, việc này giải quyết như thế nào?

Hàn Hương Di cười khúc khích nói:

- Giải quyết, đây không phải là giải quyết sao? Xe, chúng tao đập rồi. Tức giận, chúng tao cũng tức giận rồi. Hiện tại chúng tao phải trở về, mời chúng mày tránh đường ra. Chó ngoan không cản đường.

Đàm Kiệt càng tức giận:

- Đi, chúng mày còn muốn đi? Được thôi, vậy để chúng mày phải bò lết mà đi.

Nói xong, Đàm Kiệt vung tay lên:

- Người đâu, đánh thừa sống thiếu chết cho tao hai tên nhãi con này, lưu lại cho bọn chúng một mạng là được.

Nói xong, Đàm Kiệt từ trong tay thuộc hạ tiếp nhận một điếu xì gà, tay trái ôm trước ngực, tay phải đưa xì gà vào miệng, hung hăng hít một hơi, đầu nhìn lên trời, gã ta đây là bộ dạng bức ép trắng trợn.

Mấy tên thuộc hạ của Đàm Kiệt vừa nghe thấy lời của đại ca nói ra, lập tức quơ gậy bóng chày trong tay xông lên đánh.

Lúc này, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn từ trong xe ô tô đi ra, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

- Dám bắt nạt anh em của tao, mày lại không hỏi xem tao có đồng ý hay không.

Vừa nói, Liễu Kình Vũ cùng Lưu Tiểu Bàn vừa đi tới hướng Đàm Kiệt.

Đàm Kiệt nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lập tức tròng mắt đều đỏ lên, cắn răng nói:

- Cháu trai, thì ra là người của mày, lại dám đập xe của tao, xem ra bọn mày đúng là không muốn sống nữa rồi.

Vừa nói, Đàm Kiệt vừa bấm một số điện thoại:

- Đội trưởng Lang, xe của tôi ở quán bar bị mấy tên ma cà bông đập phá. Anh đích thân mang người đến đây xem một chút đi.

Đầu điện thoại bên kia, lập tức truyền đến một giọng nói phẫn nộ mắng:

- Tôi đến, tên nào lại to gan mà dám đập xe của Đàm thiếu gia, tôi lập tức đi qua đó. Con bà nó, tôi khiến hắn chết.

Gọi điện thoại xong, đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang đi tới. Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, trong lòng Đàm Kiệt có chút chột dạ. Hôm qua hai tên thuộc hạ của mình cùng chung một chỗ đều không đánh được Liễu Kình Vũ, khiến cho gã ý thức được Liễu Kình Vũ không phải là một người lương thiện. Vì vậy hôm nay lúc ra cửa, gã đặc biệt gọi đến mấy tên thuộc hạ, để bảo đảm an toàn cho bản thân.

Lúc này, những tên thuộc hạ của Đàm Kiệt sợ đại ca chịu thiệt, bỏ qua ý định ban đầu đi giải quyết Hắc Tiểu Nhị và Hàn Hương Di, tất cả đều chạy đến bên cạnh Đàm Kiệt, trong tay cầm gậy bóng chày, nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ bọn họ.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình trở lại, trong lòng Đàm Kiệt càng tự tin, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Cháu trai, nếu không muốn tứ chi bị đánh gãy thì nên lập tức quỳ trên mặt đất xin lỗi tao, đồng thời bồi thường tổn thất cho tao, nếu không, tao sẽ khiến chúng mày cả đời cũng đừng mong đi ra khỏi nơi này.

Liễu Kình Vũ bĩu môi:

- Miệng tên nhóc này quá thối đi, Hắc Tiểu Nhị, xem cậu nào.

Hắc Tiểu Nhị cười cười:

- Không thành vấn đề.

Nói xong, Hắc Tiểu Nhị cầm gậy bóng chày trong tay đi về phía Đàm Kiệt, những tên thuộc hạ của Đàm Kiệt vừa nhìn thấy thế liền phân ra bốn tên xông lên, hai tên còn lại bảo vệ bên cạnh Đàm Kiệt.

Nhưng mà, bốn tên được phân ra này vừa đến gần Hắc Tiểu Nhị, chưa đến nửa phút, đều bị Hắc Tiểu Nhị đánh ngã trên đất, ngay sau đó cất bước đi đến chỗ Đàm Kiệt.

Đàm Kiệt nhìn đến nơi này, liền liên tục lùi về phía sau, hai tên thuộc hạ đứng ở phía trước.

Nhưng mà, hai tên thuộc hạ này không thể kéo dài đến quá 20 giây, liền bị Hắc Tiểu Nhị bang bang hai cái đánh ngã trên mặt đất.

Hắc Tiểu Nhị đến trước mặt Đàm Kiệt, một tay túm lấy cổ áo Đàm Kiệt kéo đến trước mặt Liễu Kình Vũ, hỏi:

- Đại ca, giải quyết như thế nào?

Liễu Kình Vũ khinh thường liếc Đàm Kiệt một cái nói:

- Tát mười cái vào miệng, để hắn cút đi.

Đàm Kiệt vừa nghe thấy lập tức sốt ruột, lớn tiếng nói:

- Chúng mày không được đánh tao, cảnh sát lập tức sẽ đến, đánh tao chúng mày sẽ phải hối hận.

Hắc Tiểu Nhị vung mạnh tay, không chút do dự đánh Đàm Kiệt mười cái vào miệng, sau khi đánh xong, cậu ta mới nói:

- Xin lỗi nhé, anh bạn, tôi thật sự sẽ không hối hận.

Vừa lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau nhanh như chớp chạy đến.

Cửa xe vừa mở ra, sáu vị cảnh sát từ trên xe bước xuống. Người dẫn đầu thân hình cao lớn, vai rộng lưng to, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ.

Đàm Kiệt nhìn thấy anh ta đi đến, lập tức chạy lại, một tay kéo cánh tay của anh bạn này nói:

- Đội trưởng Lang, vừa rồi bọn người này không chỉ đập xe của tôi, mà còn đánh tôi, giải quyết thế nào liền nhờ cậy anh rồi.

Nhìn thấy Đàm Kiệt bị đánh, Đội trưởng Lang hoảng sợ. Anh ta biết rõ, vị Đàm Kiệt này tuyệt đối là người có lai lịch lớn, trong nhà không chỉ có người có địa vị cao trong quan trường, tài lực của gia tộc này cũng tương đối hùng hậu, cho dù Trưởng phòng của mình nhìn thấy cậu ta cũng đều phải một mực cung kính. Vì vậy, sau khi Đàm Kiệt nói xong, anh ta lập tức vung tay lên nói:

- Người đâu, trước tiên đem mấy người kia bắt lại đem về.

Vừa lúc đó, Lưu Tiểu Bàn cũng trực tiếp cầm điện thoại ra bấm một số điện thoại:

- Tôi nói này Tề Học Trung, tôi hiện đang ở trên địa bàn của cha cậu quản lý, ở quán bar Đức Long bị thuộc hạ của ông ấy bắt đưa đi. Cậu xem rồi xử lí đi.

Nói xong, Lưu Tiểu Bàn trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này, đội trưởng Lang đã đem người đến trước mặt Liễu Kình Vũ bọn họ. Cấp dưới của anh ta đã bắt đầu lấy ra còng tay chuẩn bị bắt đám người Liễu Kình Vũ.

Lưu Tiểu Bàn trực tiếp lạnh lùng nói:

- Tôi nói người anh em này, nếu tôi là anh thì tôi sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy. Nhìn thấy chiếc xe rởm kia chưa, đó là chúng tôi đập đấy, người của gã cũng là chúng tôi đánh, anh cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt à?

Tên Lang đội trưởng vừa nghe thấy vậy, khi đó trong đầu liền run lên. Anh ta sống lâu ở thủ đô hỗn độn, tự nhiên hiểu rõ được, thủ đô nơi này là nơi quyền quý tập trung, có lẽ tùy tiện cũng có thể gặp phải một người chính là không nên trêu chọc đến. Nếu bản thân thật sự vì Đàm Kiệt mà trêu trọc đến người không nên trêu trọc, e rằng cái mũ ô sa của mình sẽ bị nguy hiểm. Anh ta hôm nay sở dĩ tiếp nhận điện thoại của Đàm Kiệt xong lập tức chạy đến chủ yếu là bởi vì vị trí đội trưởng này của anh ta là nhờ Đàm Kiệt dựa vào quan hệ của Đàm gia mới được làm.

Chẳng qua nếu như vì Đàm Kiệt mà mất đi mũ ô sa, vậy thì tuyệt đối là mất nhiều hơn được, vì vậy, tên họ Lang lúc này lập tức do dự.

Lúc này, Đàm Kiệt cũng nhìn ra sự do dự của Đội trưởng Lang, lập tức cắn răng nói:

- Đội trưởng Lang, nếu anh hôm nay đem bọn chúng giải quyết cho tôi, tôi sẽ dùng quan hệ giúp anh thăng lên nửa cấp, để anh ngồi vào vị trí Phó phòng.

Lang Đội trưởng nghe thấy thế lập tức hai mắt phát sáng. Mối quan hệ của Đàm Kiệt anh ta cũng biết, anh ta biết Đàm Kiệt có quan hệ đặc biệt tốt với một Phó cục trưởng của phân cục khu, Phó cục trưởng này chính là người của Đàm gia, vì vậy, sau khi có được lời hứa của Đàm Kiệt, Lang Đội trưởng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vung tay lên nói:

- Cứ bắt về cho tôi, mang về để điều tra.

Nhưng mà, vừa lúc đó, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy, lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng người nói:

- Trưởng phòng Vương, chào ngài, tôi là tiểu Lang.

Anh ta vừa mới nói xong, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nói gầm lên giận dữ:

- Lang Thiên Tường, con mẹ nó, có phải không muốn làm công an nữa không? Anh có phải đang ở bên ngoài quán bar Đức Long không?

Lang Đội trưởng sợ hãi, anh ta nghĩ mãi mà không rõ, Trưởng phòng tại sao phải nổi giận như vậy, vội vã nói:

- Đúng vậy ạ, Trưởng phòng Vương, ngài có gì chỉ thị?

- Lang Thiên Tường, có phải anh muốn bắt một người béo và bạn của anh ta về?

Trưởng phòng Vương vô cùng lo lắng giận dữ hét.

Lang Thiên Tường nhìn Lưu Tiểu Bàn một cái, lập tức gật gật đầu nói:

- Đúng vậy ạ, Trưởng phòng Vương, là Đàm Thiếu gia Đàm Kiệt gọi điện cho tôi bảo tôi đến, nói là có người đập xe Porsche của cậu ta, còn đánh cậu ta nữa.

- Đàm thiếu gia, cho dù là Đàm thiếu gia cũng vô dụng. Tôi nói rõ cho anh biết, lập tức thả người. Nếu không, chức Tiểu Đội trưởng này của anh cũng không cần làm nữa, tôi trực tiếp điều anh đến Cục bảo vệ môi trường đi quét đường.

Trưởng phòng Vương vô cùng phẫn nộ nói.

Lang Đội trưởng vừa nghe thấy thế, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng gật đầu nói:

- Được rồi được rồi, Sếp Vương, tôi lập tức thả bọn họ ra.

Nói xong, Lang Đội trưởng lập tức hô cấp dưới đang chuẩn bị bắt Liễu Kình Vũ bọn họ lại, lớn tiếng nói:

- Dừng tay, dừng tay, việc này chẳng qua là các anh em đùa giỡn mà thôi, cùng chúng ta không có quan hệ gì.

Nói xong, anh ta hướng về phía Đàm Kiệt cười chua xót nói:

- Xin lỗi Đàm thiếu gia, Sếp của chúng tôi hạ lệnh, tôi không dám không nghe.

Lang Đội trưởng mang người đi rồi, chỉ để lại vẻ mặt đầy khiếp sợ của Đàm Kiệt.

Gã vạn lần không ngờ rằng, mình gọi Lang Đội trưởng đến vậy mà một chút cũng không cho mình thể diện. Gã hiện tại xem như đã nhìn ra, tên béo này cũng không phải là người bình thường, chỉ một cuộc điện thoại đã có thể mang những người này gọi trở về.

Nghĩ đến đây, Đàm Kiệt lạnh lùng nhìn đến Lưu Tiểu Bàn nói:

- Chúng mày rốt cuộc là ai, có dám nói ra thân phận của chúng mày không?

Lưu Tiểu Bàn nhìn về phía Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ khinh thường nhìn Đàm Kiệt một cái nói:

- Vốn dĩ lấy thân phận của anh là không xứng để biết thân phận của tôi. Tuy nhiên nếu chúng tôi đập xe của anh, bồi thường cũng là điều đương nhiên. Tôi tên là Liễu Kình Vũ, còn cậu ta biệt hiệu là Lưu Tiểu Bàn. Lúc anh muốn bồi thường, trực tiếp đi tìm Lưu Tiểu Bàn là được rồi. Giá cái xe này của anh bao nhiêu, cậu ấy sẽ trực tiếp bồi thường cho anh.

Nói xong, Liễu Kình Vũ mang theo anh em của mình nghênh ngang rời đi.

Lúc Đàm Kiệt nghe thấy cái tên Liễu Kình Vũ này lại càng hoảng sợ.

Mặc dù hội mà gã tham gia không cao, nhưng dù sao người trong hội này đều có thực lực nhất định, đại bộ phận đều là con em của quan chức cấp sở. Trong hội này, mọi người bình thường cũng sẽ nói một chút giai thoại về các hội nhóm tầng lớp cao hơn, mà cái tên Liễu Kình Vũ này gã cũng từng nghe qua, biết được cái tên này đại biểu cho nhân vật con ông cháu cha của thành phố Yến Kinh, trong hội tuyệt đối là một nhân vật huyền thoại.

Gã vạn lần không ngờ, cùng với mình tranh giành phụ nữ lại là anh ta. Nhìn thấy bóng lưng rời xa của Liễu Kình Vũ, Đàm Kiệt cắn răng nắm chặt tay nói:

- Liễu Kình Vũ, mày chờ xem, mặc dù tao ở ngoài sáng không làm được gì mày, nhưng tao sẽ âm thầm ám chết mày. Cùng tao tranh đoạt phụ nữ sao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn.