Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 440: Một bình giấm chua




Liễu Mị Yên đảo qua Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng, trong lòng không khỏi thầm nhủ: “Thằng nhóc Liễu Kình Vũ này, những cái khác thì chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh tán gái lại được chân truyền của cha nó. Nhìn ba cô gái trước mặt mà xem, ba người không ai thua kém ai, hơn nữa lại không phải bình hoa di động, chẳng qua tên nhóc này về phương diện tình cảm cùng cha nó xử lý không giống nhau. Không biết trong ba người ai mới trở thành người cùng đi với nó đây. Chỉ có điều, nếu so với ba cô gái này, những cô gái khác chỉ sợ là tinh thần chán nản rồi”.

Giờ phút này, những người nghĩ như Liễu Mị Yên không ít, Tiết Linh Vân, Lý Tiểu Lộ, Tạ Vũ Hân, Mai Nguyệt Thiền cũng đều có chung ý nghĩ như vậy. Nhất là Mai Nguyệt Thiền, khi bà nhìn ba cô gái trước mặt, nếu nói không vui thì đúng là giả. Nhất là giọng điệu của Tần Duệ Tiệp khi an ủi vừa rồi, càng làm cho Mai Nguyệt Thiền tăng thêm hảo cảm.

Tuy nhiên, đối với lựa chọn của Liễu Kình Vũ, mỗi người lại có một ý kiến khác nhau. Dựa trên phương diện tình cảm mà nói, Liễu Mị Yên rất thích Tào Thục Tuệ, cô và hắn là thanh mai trúc mã, nếu hai người có thể kết hôn thì đúng là một đôi oan gia vui mừng, khẳng định sẽ vô cùng hạnh phúc.

Nhưng, nhìn từ đại cục, Liễu Mị Yên lại vô cùng rõ ràng, Tào Thục Tuệ tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất, bởi vì một khi Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ thành một đôi, cũng đồng nghĩa với việc Lưu Phi và Tào Tấn Dương nhất định phải có một người rút ra khỏi cuộc đua quyền lực đỉnh cao. Điều này đối với hai người thậm chí đối với toàn bộ Hoa Hạ mà nói, đều gây tổn thất rất lớn, bởi vì nguyên tắc làm việc của Lưu Phi vào Tào Tấn Dương khá giống nhau, luôn lấy dân làm gốc, đặt ích lợi của quốc gia, ích lợi dân tộc lên hàng đầu.

Cho nên, sâu trong nội tâm, Liễu Mị Yên tuy rằng vô cùng thích Tào Thục Tuệ tính cách sang sảng, nhưng bà lại không hy vọng Liễu Kình Vũ cưới Tào Thục Tuệ, ngược lại Tần Duệ Tiệp và Mộ Dung Thiện Tuyết lại phù hợp với lựa chọn của bà hơn.

Tuy nhiên, Tiết Linh Vân và Lý Tiểu Lộ lại nghĩ khác, theo bọn họ, Liễu Kình Vũ thích ai thì cưới người ấy, căn bản không cần băn khoăn quá nhiều, hơn nữa bọn họ rất tin tưởng Lưu Phi sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Còn đối với Mai Nguyệt Thiền, Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp đều làm bà vô cùng thích, hai người này, Liễu Kình Vũ chọn ai cũng được.

Giờ phút này, khi toàn bộ phụ nữ đều đang có suy nghĩ riêng thì Long Tường, Trịnh Bác Phương và một số người khác lại vô cùng sửng sốt.

Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, Liễu Kình Vũ vào viện lại dẫn tới nhiều nữ nhân như vậy. Hơn nữa những người này không một ai có khí chất bình thường, mỗi người đều mang khí chất làm người ta phải tôn trọng. Nhất là Mai Nguyệt Thiền, rất hiển nhiên bà là người đứng đầu, tuy ăn mặc có vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng người sáng suốt sẽ nhìn ra, cho dù là quần áo hay trang sức, tất cả đều là vật quý khó tìm.

Những người này rốt cuộc là ai? Quan hệ với Liễu Kình Vũ thế nào?

Giờ phút này, đám người Long Tường, Trịnh Bác Phương tất cả đều nghi hoặc.

Nhất là Trịnh Bác Phương, anh ta đối với lĩnh vực kinh tế vô cùng yêu thích, cho nên đối với những sự kiện thuộc ngành kinh tế đều vô cùng quen thuộc. Khi anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Linh Vân đã cảm giác mình gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra, nhưng anh ta có thể khẳng định, Tiết Linh Vân tuyệt đối không phải người bình thường, bởi vì người có thể khiến mình ấn tượng trong lĩnh vực kinh tế, chắc chắn đều là những vĩ nhân.

Mà Long Tường lại thấy Lý Tiểu Lộ vô cùng quen thuộc, bởi vì cô vẫn luôn vô cùng nổi tiếng trong giới ca sĩ và diễn viên, gần như hàng năm cô đều cho ra một bài hát và một bộ phim, tất cả đều luôn được khán giả đón nhận một cách nồng nhiệt, tuyệt đối chính là một Thiên hậu trong ngành giải trí.

Chẳng qua Long Tường còn chưa dám xác định chính là Lý Tiểu Lộ, dù sao trên thế giới này người giống nhau cũng rất nhiều, hơn nữa anh ta nghĩ thế nào cũng không ra, Liễu Kình Vũ sao lại có quan hệ với thiên hậu trong giới giải trí?

Vừa lúc đó, phòng giải phẫu mở ra, một vài bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra. Một bác sĩ nói:

- Ai là người nhà của bệnh nhân?

Đám người Mai Nguyệt Thiền ngay lập tức xúm lại. Liễu Mị Yên hỏi, trong giọng nói mang vài phần lo âu:

- Bác sĩ, tôi là mẹ của Liễu Kình Vũ, nó bây giờ thế nào rồi?

Bác sĩ đương nhiên biết thân phận của Liễu Kình Vũ, nhìn thấy mẹ hắn xuất hiện, vội vàng cung kính nói:

- Chào bà, bà không cần quá lo lắng, sau khi giải phẫu và trị liệu, viên đạn bị găm vào đầu khớp xương đã được lấy ra, miệng vết thương cũng đã được tiến hành xử lý, sau khoảng ba tháng tĩnh dưỡng là có thể bình phục, không để lại di chứng gì.

Nghe bác sĩ nói vậy, Liễu Mị Yên và những người khác đều thở phào một hơi, cảm ơn bác sĩ.

Lúc này, y tá cũng vừa lúc đẩy Liễu Kình Vũ từ trên giường bệnh ra.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ, đám người Mai Nguyệt Thiền xúm lại. Mai Nguyệt Thiền nhìn về phía Liễu Kình Vũ, hỏi:

- Kình Vũ, cháu thấy thế nào rồi?

Liễu Kình Vũ cười nói với Mai Nguyệt Thiền:

- Bà nội, cháu không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.

Sau đó, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Lý Tiểu Lộ, Tiết Linh Vân, Tạ Vũ Hân nói:

- Các cô, làm các cô lo lắng rồi, vì cháu mà các cô phải từ xa xôi chạy đến đây, cháu thật có lỗi.

Tạ Vũ Hân trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Nhóc con, cháu và cha cháu giống nhau, chỉ biết làm người khác lo lắng, về sau bớt chọc đến kẻ thù đi.

Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ một cái, bà cô dũng mãnh này cả gia tộc không ai không biết.

Lúc này, một vị y tá nói:

- Mọi người im lặng một chút, người bệnh cần được nghỉ ngơi.

Đám người Liễu Mị Yên vội vàng tránh ra, các y tá đẩy Liễu Kình Vũ vào phòng bệnh cao cấp.

Lúc này, một y tá nói với đám người Mai Nguyệt Thiền:

- Người bệnh vừa mới giải phẫu xong, không nên nói quá nhiều, cho nên mọi người nên giữ yên lặng, không nên làm phiền người bệnh, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục.

Đám người Mai Nguyệt Thiền đối với y tá nói gì nghe nấy, lập tức tạo thành một vòng vây yên lặng quanh Liễu Kình Vũ.

Nhìn đến tình cảnh này, đám người Long Tường, Trịnh Bác Phương cũng chỉ tiến vào phòng bệnh an ủi một chút rồi trở về. Mà ủy viên thị ủy, chỉ có Đường Thiệu Cương tự mình đến thăm hỏi, các ủy viên khác bao gồm cả Tôn Ngọc Long cũng chưa hề lại đây.

10h tối, Liễu Kình Vũ có chút mệt mỏi, trước ánh nhìn chăm chú của một phòng phụ nữ, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Bọn họ nhìn thấy vậy, dưới chỉ thị của Mai Nguyệt Thiền, Lý Tiểu Lộ, Tiết Linh Vân, Tạ Vũ Hân ba người đi về trước, tối nay do bà và Liễu Mị Yên phụ trách thay nhau chăm sóc Liễu Kình Vũ. Nhưng khi Mai Nguyệt Thiền đưa ánh mắt nhìn về phía Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng, lại nhìn thấy trong mắt ba người tất cả đều là kiên định, thấy vậy, Mai Nguyệt Thiền nói:

- Vậy ba cháu cũng ở lại đi.

Ba người lập tức vô cùng vui mừng.

Liễu Kình Vũ cũng không ngủ thật, hắn chỉ đang giả bộ ngủ mà thôi. Bởi vì sau khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy ba cô gái Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng đều vây xung quanh mình, hắn cảm thấy đau cả đầu. Nhất là còn có mẹ và bà nội ở đây, hắn thật không biết nên giải thích thế nào với bọn họ. Cho nên, hắn chỉ còn cách nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng hơi có chút thất vọng, Mộ Dung Thiện Tuyết không đến.

Tuy nhiên, sau khi cảm giác thất vọng qua đi, hắn lại nhận ra, Mộ Dung Thiện Tuyết không thể tới, bởi vì cô cũng không quá chú ý đến mình, cũng không hề đối với mình sinh ra tình yêu nam nữ, thậm chí ngay cả việc gặp gỡ mình cũng là do sự sắp đặt của gia tộc. Hơn nữa hai người nhiều lắm cũng mới gặp nhau có 2, 3 lần, người ta dựa vào cái gì để thích mình chứ?

Nhưng mà, con người chính là như vậy, càng là thứ không chiếm được, lại càng muốn có hơn.

Giờ phút này, dưới sự vây quanh của ba cô gái xinh đẹp, Liễu Kình Vũ lại đang tự hỏi, làm thế nào mới khiến Mộ Dung Thiện Tuyết yêu mình. Một bên tự hỏi, một bên hắn bắt đầu gõ ngón tay không bị thương lên thành giường.

Lập tức, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Liễu Kình Vũ.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Liễu Kình Vũ cũng càng ngày càng chìm sâu vào suy nghĩ riêng.

Liễu Kình Vũ tuy rằng định giả vờ ngủ để tránh những ánh mắt tóe lửa bọn họ, nhưng hắn đã tính sai. Bởi vì khi hắn đang chuyên tâm quá mức, nhắm hai mắt lại, làm cho hắn không để ý đến, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, hắn vừa gõ ngón tay vừa thì thào nói nhỏ:

- Mộ Dung Thiện Tuyết, em đúng là khiến anh thật đau đầu.

Liễu Kình Vũ vừa nói xong, trong phòng bệnh lập tức lâm vào bầu không khí quỷ dị.

Mai Nguyệt Thiền và Liễu Mị Yên tất cả đều tràn đầy khiếp sợ nhìn Liễu Kình Vũ, bọn họ ai cũng không ngờ, trong vòng vây của ba đại mỹ nữ này, người hắn nghĩ đến lại là Mộ Dung Thiện Tuyết.

Mà giờ phút này, Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng tất cả đều mày liễu dựng lên, mắt hạnh trợn to, trên mặt tất cả đều là phẫn nộ, bất mãn và ai oán. Nhưng mà, tính cách ba người lại không giống nhau.

Lúc này, Tào Thục Tuệ trực tiếp nhìn về phía Mai Nguyệt Thiền và Liễu Mị Yên nói:

- Bà Nội, dì Liễu, cháu muốn nói riêng với Liễu Kình Vũ một chút.

Mai Nguyệt Thiền và Liễu Mị Yên thấy tình huống này, biết muốn ngăn cản cũng không được, hai người cũng rất độ lượng, bọn họ hiểu chuyện của bọn trẻ cần để chính bọn chúng đi giải quyết, cho nên tất cả đứng dậy đi ra ngoài.