Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 454: Người đi trà lạnh




Đường Thiệu Cương nhận được điện thoại của Tôn Ngọc Long, chỉ có điều thản nhiên nói:

- Lão Tôn à, chẳng lẽ ông cho rằng, ở trên Hội nghị thường vụ, làm trái lại hoặc là áp dụng các thủ đoạn để ngăn cản đề án của Liễu Kình Vũ mới là đúng đắn sao? Lão Tôn à, nói cho ông nghe ý nghĩ thật của tôi. Mấy năm nay, thị xã Đông Giang chúng ta phát triển thật quá thuận lợi, nhất là tập đoàn lợi ích, xu thế phát triển khổng lồ gần như không thể ngăn cản. Loại xu thế này ngay cả tôi cũng cảm thấy hết hồn.

Nói tới đây, Đường Thiệu Cương thở dài một tiếng nói:

- Lão Tôn à, còn nhớ lão tổ tông đã nói câu gì không? “Chín quá hóa nẫu”, bất cứ chuyện gì, một khi phát triển tới một mức độ nhất định thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ông thử nghĩ một chút xem, thế cục thị xã Đông Giang chúng ta bây giờ mặt dù đang được lãnh đạo Thành ủy ra sức ủng hộ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì. Nhưng xét về lâu dài, những năm gần đây, Đông Giang chúng ta không có ai làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, thậm chí là Phó chủ tịch thành phố cũng không. Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ nói rõ một vài vấn đề sao?

Những lời của Đường Thiệu Cương khiến cho Tôn Ngọc Long lâm vào tầm tư.

Thật lâu sau, Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:

- Lão Đường à, ông cứ nói thẳng đi, ông rốt cuộc là có ý gì?

Đường Thiệu Cương cười khổ nói:

- Lão Tôn, tôi cho là lãnh đạo chủ chốt của rất nhiều lĩnh vực, rất nhiều cơ quan đơn vị của thị xã Đông Giang đã hủ bại đến tận xương tủy rồi, đã đến lúc không phá thì không xây được rồi. Nếu chuyện này chúng ta vẫn làm như không thấy, cuối cùng nhất định sẽ khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy phải phản ứng. Theo như lý giải của tôi, Tỉnh ủy sớm đã hết sức bất mãn với cục diện thị xã Đông Giang chúng ta rồi. Tôi tin là điểm này ông cũng rõ ràng. Chẳng qua bởi vì có Bí thư Lý và một số lãnh đạo trên Tỉnh chống lưng cho chúng ta, cho nên Tỉnh mới chưa động đến chúng ta. Nhưng tôi tin rằng, ánh mắt của lãnh đạo Tỉnh ủy vẫn chưa bao giờ rời mắt khỏi thị xã Đông Giang.

Hơn nữa, theo tin tức mà tôi nhận được, Liễu Kình Vũ điều chuyển đến Đông Giang gần như được đại bộ phận lãnh đạo Tỉnh ủy ủng hộ. Điều này chứng minh đa số lãnh đạo Tỉnh ủy đã rất bất mãn với Đông Giang chúng ta. Dưới tình huống này, nếu chúng ta vẫn mặc kệ như trước, thậm chí là tiếp tục tính toán nhỏ nhặt, tôi phỏng chừng thời gian cục diện Đông Giang thay đổi không còn xa đâu.

Rõ ràng nhất chính là tập đoàn Thất Tinh đã bị tiêu diệt rồi. Lão Tôn à, ông suy nghĩ một chút xem, tập đoàn Thất Tinh chính là một trong những xí nghiệp tiêu biểu của Đông Giang chúng ta, bọn họ hàng năm cúng tế cho thành phố Liêu Nguyên bao nhiêu tiền, cúng tế cho Tỉnh bao nhiêu tiền? Theo lý thuyết thì hành động nhằm vào tập đoàn Thất Tinh với quy mô lớn như thế, bên thành phố Liêu Nguyên sao có thể một chút tin tức cũng không biết? Nhưng kết quả thì sao, thành phố Liêu Nguyên lại biết sau cùng. Điều này nói rõ vấn đề gì? Nói rõ rằng hành động nhằm vào tập đoàn Thất Tinh chí ít cũng do lãnh đạo Tỉnh ủy tự mình chỉ huy. Bằng không mà nói, chỉ dựa vào một Lý Vân Bằng nho nhỏ có thể làm ra hành động long trời lở đất như vậy sao?

Theo giải thích của Đường Thiệu Cương, Tôn Ngọc Long mày càng nhíu chặt rồi.

Lúc này, Đường Thiệu Cương vẫn còn đang nói quan điểm của mình:

- Lão Tôn à, tôi cho rằng, thế cục thị xã Đông Giang phát triển đến hiện tại, chúng ta nếu muốn bảo vệ ích lợi của mình thì nhất định phải chủ động xuất kích, áp dụng hành động chống tham nhũng, quyết tâm đào thải một số khối thịt thối, tinh lọc bầu không khí chính trị Đông Giang, để cho Thành ủy và UBND thành phố Liêu Nguyên, Tỉnh ủy và UBND Tỉnh một kết quả công bằng.

Tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ thích hợp, kết hợp sau đó khiêm tốn làm việc cộng thêm tích cực hoạt động, hẳn là có thể bình ổn một chút sự tức giận của lãnh đạo Tỉnh. Đến lúc đó, vị trí chúng ta đang ngồi sẽ càng vững chắc, thậm chí có thể lên chức, như vậy lợi ích thu được cũng sẽ không ít. Đây chính là nguyên nhân tại sao tôi lại ủng hộ Liễu Kình Vũ ở Hội nghị thường vụ.

Đường Thiệu Cương nói xong, Tôn Ngọc Long hoàn toàn trầm mặc.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Đường Thiệu Cương cũng không có nóng lòng tắt điện thoại. Ông ta biết, Tôn Ngọc Long đang suy nghĩ. Dù sao đề nghị này của mình đối với Tôn Ngọc Long mà nói, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể tiếp nhận ngay được.

Nhưng ngoài dự kiến của Đường Thiệu Cương, Tôn Ngọc Long trầm mặc không đến nửa phút liền trầm giọng nói:

- Lão Đường à, những vấn đề ông nói rất có đạo lý. Tôi thấy như vậy đi, chúng ta bàn bạc một chút, xem xem trong những tài liệu mà chúng ta nắm giữ, có những ai tồn tại vấn đề hủ bại nghiêm trọng. Chúng ta cần phải biết rõ ràng trước đã.

Đường Thiệu Cương đầu tiên là sửng sốt, lập tức gật gật đầu nói:

- Ừ, được. Cứ như vậy đi. Chúng ta trước tiên cứ định ra danh sách của mình, sau đó tôi sẽ qua phòng làm việc của ông để đối chiếu một chút.

Tôn Ngọc Long nói:

- Được, cứ như vậy đi.

Hơn hai tiếng sau, Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương gặp nhau ở phòng làm việc của Tôn Ngọc Long, bàn bạc một chút theo danh sách hai người tự định ra, cuối cùng quyết định chọn hơn mười người.

Lúc này đây, hai người lại thể hiện ra sự ăn ý cao độ.

Ứng cử viên hai người chọn ra đại đa số là người của Bí thư đảng ủy công an tiền nhiệm Trần Chí Hoành. Trong số những người thuộc phe mình, hai người cũng tự chọn ra một, hai người có vấn đề hủ bại khá nghiêm trọng để hi sinh.

Sau khi danh sách đã định, hai người cũng không nóng lòng ra tay, mà thông qua đủ mọi con đường khác nhau, đem tất cả những tài liệu và bản danh sách này gửi cho Ủy ban Kỷ luật.

Bảy ngày sau, buổi sáng vừa mới đi làm, Long Tường trong tay cầm một chồng tư liệu thật dày đi vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Vừa đặt tài liệu xuống bàn, sắc mặt vừa nghiêm trọng nói:

- Sếp, đây là những tài liệu có liên quan đến vấn đề cán bộ tham nhũng, nhận hối lộ mà Ủy ban Kỷ luật chúng ta nhận được trong tuần này. Trong đó có không ít thư tố cáo đã có bằng chứng xác thực, có thể tiến hành khởi tố đối với bọn họ.

Liễu Kình Vũ cầm tài liệu lên xem một lần. Sau khi xem xong, trực tiếp ký tên phê chuẩn trên những tài liệu này.

Nhưng mà, sau khi ký tên xong, Liễu Kình Vũ cũng không lập tức giao lại cho Long Tường, mà nhìn chồng tài liệu này, cười nói:

- Long Tường à, thông qua những tài liệu này, anh có phát hiện ra một số chỗ có vấn đề không? Hoặc là có suy nghĩ gì không?

Long Tường trầm giọng nói:

- Vâng, Sếp, tôi quả thực phát hiện ra một vài điểm khác thường. Chính là những người bị tố cáo, đại bộ phận đều là người thuộc phe của Bí thư đảng ủy công an tiền nhiệm Trần Chí Hoành, chỉ có một phần rất nhỏ là người của Tôn Ngọc Long hoặc Đường Thiệu Cương. Đây cũng xem như người đi thì trà nguội.

Liễu Kình Vũ gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là người đi thì trà nguội.

Nhân tức trà, trà tức tâm. Một chén nước trà xanh, mỗi người nhìn thấy lại một biểu hiện khác nhau. Phật môn thấy là thiền, Đạo gia thấy là khí, Nho gia thấy là lễ, Thương gia thấy là lợi.

Trong cõi đời, người vừa đi, trà liền nguội, là quy luật tự nhiên. Người chưa đi mà trà đã lạnh là lòng người dễ thay đổi. Cuộc đời con người cũng giống như chén nước trà, ban đầu uống vô vị, sau đó thấy đắng, hết đắng thì sẽ ngọt. Kỳ thật, hết thảy đều xuất phát từ tâm.

Liễu Kình Vũ nói xong lời nói này, Long Tường trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

Lúc này, Liễu Kình Vũ còn nói thêm:

- Long Tường à, anh có biết vì sao Ủy ban Kỷ luật chúng ta nhận được những tài liệu này?

Long Tường trầm tư một chút rồi nói:

- Tôi thấy hẳn là Tôn Ngọc Long, Đường Thiệu Cương đã thông qua một vài con đường để gửi đến tay chúng ta. Bằng không mà nói, ở thị xã Đông Giang này, trừ bọn họ ra thì người khác chưa chắc có thể nắm giữ nhiều tư liệu như vậy. Mặc dù là nắm giữ một ít tư liệu cũng không thể toàn diện như vậy. Nhưng bọn họ tại sao phải làm thế? Chẳng lẽ bọn họ không lo lắng những người đó vì bị bán đứng mà phản bội sao?

Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:

- Haizzz, đây là lòng người, là nhân tính.

Nói tới đây, trên mặt của Liễu Kình Vũ lộ ra vẻ u buồn.

Long Tường lại sửng sốt:

- Lòng người, nhân tính?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

- Đúng vậy, chính là lòng người và nhân tính. Long Tường à, anh suy nghĩ một chút xem. Nếu xét từ góc độ bình thường, đem những tài liệu này giao cho chúng ta, đối với đám người Tôn Ngọc Long mà nói cũng không có lợi, thậm chí sẽ có một số cán bộ dưới trướng phản ứng. Nhưng anh chớ quên, đại bộ phận những người sắp bị khởi tố cũng không thuộc dòng chính của họ, cho nên trên cơ bản tỷ lệ liên lụy đến họ rất nhỏ. Hơn nữa, cho dù là dòng chính đi chăng nữa, nhưng lúc này đây nhiều người bị khởi tố như vậy, ai sẽ nghĩ tới là do Tôn Ngọc Long bọn họ chủ động giao tài liệu cho chúng ta chứ?

Mà ngay cả bọn tham quan bị bọn họ bán rẻ cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ đến. Cho nên, mặc dù là bọn họ bị Ủy ban Kỷ luật chúng ta khởi tố, bọn họ cũng không nghĩ là do Tôn Ngọc Long. Chỉ cần Tôn Ngọc Long truyền lại cho họ một chút tin tức, bọn họ sẽ kiên quyết chống cự trong quá trình khởi tố, sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì với chúng ta. Điểm này, Tôn Ngọc Long hiểu rất rõ lòng người, sao có thể lỡ tay được.

Long Tường dùng sức gật đầu:

- Ừ, đúng vậy, chính là lý đó. Như thế xem ra đám người Tôn Ngọc Long này vô cùng âm hiểm. Nhưng bọn họ làm như vậy thì có lợi gì?

Liễu Kình Vũ nói:

- Cái này lại dính đến vấn đề nhân tính. Nhiều khi, mỗi người làm việc, nhất là tham quan khi làm việc thường chỉ biết xuất phát từ cái lợi của mình mà suy xét. Bọn họ cho rằng việc gì có lợi thì sẽ làm, ngược lại thì cho dù sự tình cấp bách cũng sẽ không nhìn lên một cái. Đây chính là sự tham lam, dục vọng, ích kỷ, tư lợi trong nhân tính.

Long Tường trầm tư một chút, lại nói:

- Sếp, nói như anh thì bọn Tôn Ngọc Long làm như vậy, ngược lại đối với bọn họ vô cùng có lợi?

Liễu Kình Vũ đột nhiên cười ha hả:

- Có lợi? Tôi thấy chưa chắc. Nếu đối thủ của bọn họ không phải là tôi, bọn họ có lẽ sẽ thực hiện được. Nhưng tôi thấy, lúc này đây, bọn họ đã tự mua dây buộc mình rồi.