Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 461: Tức giận chửi mắng




Tất cả mọi người đều biết, chỉ sợ những lời này của Lý Vạn Quân là nhằm vào Liễu Kình Vũ.

Ai bảo Liễu Kình Vũ vừa mới tới đã gây hấn với Lý Vạn Quân, Lý Vạn Quân dù sao cũng đường đường là nguyên lão của Tỉnh uỷ, lão đại của thành phố Liêu Nguyên, tay chân thân tín trải rộng khắp các quận huyện của thành phố Liêu Nguyên, cho dù là Uỷ viên thường vụ Thị uỷ thị xã Đông Giang, cũng có khá đông người phải thông qua Lý Vạn Quân này mới có thể leo lên được cái ghế Ủy viên thường vụ này.

Đấu đá cùng với Lý Vạn Quân, Liễu Kình Vũ cơ bản chỉ là lấy trứng chọi với đá thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều Uỷ viên thường vụ nhìn về phía Liễu Kình Vũ với ánh mắt thương hại xen lẫn coi thường.

Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Liễu Kình Vũ cũng không hề nóng vội, ngược lại còn vô cùng thản nhiên, không hề có chút khẩn trương nào.

Lúc này, Tôn Ngọc Long mới nói với Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, trước tiên cậu hãy báo cáo kết quả công việc của Ủy ban Kỷ luật các cậu đi.

Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Được, nếu Bí thư Lý và đồng chí Tôn Ngọc Long đã chỉ đích danh tôi lên nói thì tôi đây cũng sẽ không khách khí nữa. Bí thư Lý, Trưởng ban Đới, các vị lãnh đạo của các phòng ban, từ khi tôi đến nhậm chức ở thị xã Đông Giang, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi chủ yếu thực viện công việc trên bốn mảng chính. Thứ nhất, thành lập ba tổ tuần tra lớn, kiểm tra các cấp ban ngành của thị xã Đông Giang, tiến hành thanh tra về các vấn đề sai phạm ở từng cơ quan, tiến hành xử lý các đối tượng cán bộ tha hoá.

Thứ hai là điều tra sửa chữa lại kết quả của các án oan, giành lại công lý cho bách tính trăm họ, công việc này đã làm xong một phần, nhưng có phần vẫn còn chưa hoàn thành, vẫn còn một số người dân vẫn còn phải chịu án oan chưa được điều tra lại. Nguyên nhân chủ yếu là do sự cản trở từ thị trấn Hắc Môi quá lớn, khiến cho công việc của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi gặp rất nhiều trở ngại, nhưng Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi sẽ nhất định không do dự mà kiên quyết đẩy mạnh việc này, cần phải vì dân chúng mà giải quyết vấn đề.

Thứ ba, từ chỉ thị của đồng chí Tôn Ngọc Long, thông qua các mối quan hệ của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi, cuối cùng đã được Ủy ban Kỷ luật Tỉnh chọn làm đơn vị thí điểm thực hiện phương án sát hạch mới, trước mắt thì công việc này vẫn đang tiến triển.

Thứ tư, dựa theo chỉ thị của Tỉnh và Trung ương, kiên quyết đẩy mạnh việc báo cáo tình hình cá nhân của từng cán bộ, chặt chẽ điều tra các vị quan chức, tăng cường thúc đẩy công tác phòng chống tham nhũng.

Nói đến đây, lời nói của Liễu Kình Vũ chợt xoay chuyển:

- Bí thư Lý, đây là toàn bộ công việc chủ yếu của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi, xin mời ngài ra chỉ thị.

Liễu Kình Vũ báo cáo xong, các vị Uỷ viên thường vụ lại há hốc mồm.

Ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ chỉ dùng vài lời vô cùng đơn giản đã nêu rõ những ý chính của vấn đề, cơ bản là chưa có ai từng báo cáo công tác như vậy. Tất cả đều hao tốn tâm sức đem những việc mình đã từng làm hoặc cơ bản là chưa từng đụng đến chém gió thành chiến tích của chính mình, dùng mọi biện pháp để bày ra trước mắt các vị lãnh đạo sự chăm chỉ và cố gắng của mình, cố gắng đề cao thành tích của mình nhiều hơn nữa

Việc làm hôn may của Liễu Kình Vũ quả thật rất không phù hợp với quy tắc ngầm của quan trường.

Liễu Kình Vũ thật sự là quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đem các vị lãnh đạo để vào trong mắt, chẳng lẽ hắn không biết điều các vị lãnh đạo thích nghe nhất chính là nghe bọn thuốc hạ cấp dưới khoe khoang hay sao, bởi vì nếu cấp dưới càng khoác lác thì cho thấy công lao của các vị lãnh đạo càng lớn. Dù sao thì thành tích của bọn cấp dưới cũng có thể coi là thành tích của cán bộ lãnh đạo mà. Ở điểm này thì tất cả mọi người đều có cùng chung ý tưởng.

Liễu Kình Vũ báo cáo xong, Tôn Ngọc Long liền chau mày, sắc mặt hết sức khó chịu. Tuy rằng y rất không muốn thừa nhận, nhưng lại vô cùng rõ ràng, nếu chỉ thuần túy đứng trên lập trường công bằng mà nói, từ sau khi Liễu Kình Vũ đến thị xã Đông Giang, ở phương diện công việc thì thành tích ở Ủy ban Kỷ luật tương đối xuất sắc, nhưng Liễu Kình Vũ lại cố tình áp dụng cách thức báo cáo đơn giản nhất.

Trên mặt Lý Vạn Quân vẫn tuyệt đối không hề có biểu hiện gì, chỉ là thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu đã báo cáo xong tất cả mọi việc rồi chứ?

Chỉ là một câu hỏi vô cùng đơn giản.

Liễu Kình Vũ nói:

- Vâng, đã báo cáo xong tất cả rồi.

- Được, vậy tôi có vài vấn đề cần hỏi. Vấn đề thứ nhất, vì sao thị xã Đông Giang các cậu án oan án sai lại nhiều như vậy, các khu vực khác thì lại không có, là do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cậu dùng kính phóng đại để xem, hay là do thị xã Đông Giang có quá nhiều vấn đề? Nếu quả thật là có nhiều vấn đề như vậy, thì đồng chí Tôn Ngọc Long, trách nhiệm của ông là rất lớn đó.

Lý Vạn Quân vô cùng thản nhiên nói.

Giọng điệu của ông ta rất bình thản, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén, ẩn chứa đầy cạm bẫy. Ông ta chỉ chừa lại cho Liễu Kình Vũ hai lựa chọn, nếu chọn ý đầu tiên, hắn sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, còn chọn ý thứ hai, tương đương với việc hắn chỉ trích thẳng mặt Tôn Ngọc Long, hơn nữa đắc tội với Tôn Ngọc Long nhiều hơn nữa, việc này trong quan trường chính là một điều tối kỵ

Lần này tất cả ánh mắt trong phòng họp đều hướng về phía Liễu Kình Vũ chờ xem câu trả lờn của hắn.

Điều ngoài dự kiến của mọi người chính là, sau khi Lý Vạn Quân nêu ra vấn đề, Liễu Kình Vũ không chút do dự mà trực tiếp nói rằng:

- Bí thư Lý, tôi cho rằng ngài thắc mắc vấn đề này có chút không công bằng rồi.

Ở thị xã Đông Giang chúng tôi thì vấn đề án oan án sai là chuyện có thật, nghiêm trọng nhất là ở thị trấn Hắc Môi, gần như 90% án oan sai ở thị xã Đông Giang đều là phát sinh ở thị trấn Hắc Môi.

Nhìn từ điểm này, không thể đơn thuần nói đây là trách nhiệm của ai, càng không thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu đồng chí Tôn Ngọc Long được. Nếu quả thật phải truy cứu trách nhiệm thì các vị lãnh đạo của thị trấn Hắc Môi chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm nặng nhất, nhất là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi, Uỷ viên thường vụ Thị uỷ Vu Khánh Sinh. Án oan sai ở thị trấn Hắc Môi nhiều như vậy, khả năng xử lý của văn phòng Ủy ban Kỷ luật chúng tôi lớn như vậy, lãnh đạo của thị trấn Hắc Môi đó không những không phối hợp mà còn cố tình thiết lập tầng tầng lớp lớp chướng ngại nữa. Đây cũng chính là lí do vì sao tổ tuần tra của chúng tôi muốn đặt trọng điểm điều tra ở thị trấn Hắc Môi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ tiếp tục nói với Lý Vạn Quân:

- Bí thư Lý, rất oan cho đồng chí Tôn Ngọc Long, nhưng đồng chí Vu Khánh Sinh ắt hẳn là nên gánh vác chủ yếu trách nhiệm. Nếu như ngài cần tài liệu, tôi có thể ngay lậu tức bảo người của Ủy ban Kỷ luật mang đến, chẳng qua không biết là Thành uỷ có thể cấp cho Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi, cấp cho dân chúng thị xã Đông Giang, và nhất là dân chúng thị trấn Hắc Môi một công đạo hay không?

Hoành tráng, Liễu Kình Vũ quả thật là quá hoành tráng rồi. Không ngờ là trước mặt Vu Khánh Sinh và Lý Vạn Quân, đòi Lý Vạn Quân phải cho một công đạo. Xem ra dường như hắn cho rằng Thành uỷ chắc chắn phải xử lý Vu Khánh Sinh.

Uỷ viên thường vụ thị xã Đông Giang ai mà không biết Vu Khánh Sinh chính là tay chân tin cẩn của Lý Vạn Quân, Liễu Kình Vũ không ngờ lại dám giáp mặt gọi tên như vậy, tên nhãi này có phải là bị điên rồi hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn, các Uỷ viên Thị uỷ thị xã Đông Giang ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ lại tràn đầy khiếp sợ. Ai cũng không nghĩ đến, tên Liễu Kình Vũ này lại phát huy sự không có đầu óc từ đầu đến cuối. Ngay trước mặt hòa thượng mắng người hói đầu, cái này cơ bản là đang khiêu chiến mà.

Giờ phút này sắc mặt Vu Khánh Sinh trắng bệch, hai đấm nắm chặt, ánh mắt căm tức nhìn Liễu Kình Vũ, chỉ hận không thể hung hăng xông lên đánh cho Liễu Kình Vũ một trận.

Mà Tôn Ngọc Long trợn trừng hai mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn Liễu Kình Vũ. Điều khiến y không ngờ chính là, từ trước đến giờ y với Liễu Kình Vũ luôn luôn đối đầu nhưng không ngờ hắn lại gạt y ra khỏi chuyện này, trực tiếp nhắm thẳng vào Vu Khánh Sinh. Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, lá gan của cậu cũng quá lớn rồi, cho dù là không muốn đắc tội với tôi, chẳng lẽ cậu cho rằng Vu Khánh Sinh là người cậu có thể đắc tội được sao, cậu cho rằng vì sao ông ta là một Bí thư Đảng ủy thị trấn lại có thể trở thành Uỷ viên thường vụ thị uỷ thị xã Đông Giang, không có ai chống lưng mà có thể ngồi lên được vị trí này sao?

Giờ phút này, dù là Lý Vạn Quân lòng dạ thâm sâu, vui buồn không hiện, trong ánh mắt ông ta không ngờ cũng lộ ra một chút ý tức giận. Ông ta đã cảm nhận được rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ này chính là đang khiêu chiến với chính mình, ông ta muốn đào cho hắn một cái bẫy rồi đẩy hắn nhảy xuống, thật không ngờ tên tiểu tử này không chỉ không nhảy vào bẫy mà ngược lại còn kéo cả Vu Khánh Sinh vào, lại còn yêu cầu ông ta xử lý Vu Khánh Sinh.

Sắc mặt Lý Vạn Quân vẫn bình tĩnh nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cứ coi như Ủy ban Kỷ luật các cậu có nắm giữ được tài liệu có thể chứng minh thị trấn Hắc Môi có tồn tại một số án oan sai, nhưng cho dù vậy thì cậu cũng không thể mang tất cả trách nhiệm ra quy kết như vậy, vả lại đồng chí Vu Khánh Sinh đâu phải là người đứng đầu, anh ta chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn mà thôi, cũng không có sức ảnh hưởng nhiều lắm đến việc thực thi những án oan sai đó. Đồng chí Liễu Kình Vũ, quan điểm của cậu cũng hơi bất công rồi, việc này có phải là quá không công bằng với đồng chí Vu Khánh Sinh hay không?

Liễu Kình Vũ lắc đâu:

- Không, Bí thư Lý, ngài sai lầm rồi. Tôi nói đồng chí Vu Khánh Sinh phải là người đầu tiên đứng ra lãnh trách nhiệm là có căn cứ đó. Căn cứ vào tài liệu mà Ủy ban Kỷ luật chúng tôi đang nắm giữ, trong tất cả các án oan sai đó, đại bộ phận đều có liên quan đến mỏ than ở thị trấn Hắc Môi, mà sau khi phát sinh sự cố ở mỏ than, sở dĩ có thể trấn an dân chúng mà tuyền thông nhanh như vậy, việc đó có liên quan đến một số đồng chí ở thị trấn Hắc Môi cùng với truyền thông và toà án. Căn cứ vào tài liệu chúng tôi nắm giữ cho thấy, người báo tin chính là đồng chí Vu Khánh Sinh, đương nhiên, tuy rằng Ủy ban Kỷ luật chúng tôi đã nắm giữ được một số tư liệu, nhưng do tài liệu này vẫn chưa đủ, nên chúng tôi vẫn chưa báo cáo việc này cho Thành uỷ và ta Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Nhưng tôi cho rằng dù là đồng chí Vu Khánh Sinh không báo tin, nhưng thị trấn Hắc Môi xuất hiện nhiều án oan sai như vậy, đồng chí Vu Khánh Sinh thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, việc những dân chúng kia năm lần bảy lượt đến văn phòng thị trấn muốn đòi công bằng, chẳng lẽ đồng chí Vu Khánh Sinh lại không biết? Việc đó căn bản là không thể nào không biết được, nhưng ông ta lại chưa lần nào ra mặt nghiêm túc giải quyết vấn đề, chẳng lẽ như vậy có thể xứng đáng làm Bí thư Đảng ủy thị trấn hay sao?

Vì sao thị trấn Hắc Môi có nhiều người khiếu kiện như vậy, đứng đầu trong số các địa phương thành phố Liêu Nguyên. Vì sao thị xã Đông Giang chúng tôi trở thành một nơi kêu oan nhiều nhất, trong đó 80% người khiếu kiện là từ thị trấn Hắc Môi. Chẳng lẽ việc này còn chưa đủ nói lên việc Bí thư Đảng ủy thị trấn Vu Khánh Sinh làm việc không phù hợp sao?

Lời nói này của Liễu Kình Vũ rất vang vọng, giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ mà lại vô cùng gai góc, trực tiếp đâm thẳng vào điểm yếu của Vu Khánh Sinh.

Vu Khánh Sinh nghe xong liền cảm thấy da đầu có chút tê dại. Gã thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại quá ác độc, lúc này đột nhiên lại gây khó dễ cho chính gã, mà Lý Vạn Quân tuyệt đối cũng không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nắm giữ được một số tài liệu liên quan đến Vu Khánh Sinh, điều này khiến trong lòng ông ta có nhiều hơn một tia bất an.