Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 112: Gieo nhân nào gặp quả nấy




Đỉnh Cấp Thiếu Niên.

Come Back. ….. ….. …..

Tuấn Hào chơi một trò này có thể nói là quá âm độc. Thậm chí còn khó có thể hình dung được một kẻ chỉ mơi bước vào đầu năm cao trung có thể làm ra những chuyện như này. Tất cả đều là do quy tắc sinh tồn mà chính bản thân hắn học được từ trước.

Mua chính vũ khí của chúng để đáp lại chúng, cái này coi như là ác giả ác báo đi. …….. ……..

Tuấn Hào im lặng nhìn tên vừa mới lái xe tới đang ngồi trước mặt Hà Hạ, hao tổn tâm tư đánh giá một phen rồi ảo não lắc đầu, quá mạnh, căn bản không giống như những kẻ mà bản thân đã từng giao tranh qua, cơ bản không phải là đối thủ. Tốt suy nghĩ nột cái khác biện pháp.

Lần đầu tiên Tuấn Hào cảm thấy khó khăn trong việc này lướt qua nhìn Đầu Gấu một chút, cuối cùng vẫn là đánh liều, nhưng để tránh sự việc ngoài ý muốn xảy ra Tuấn Hào ra lệnh cho Đầu Gấu cất thêm một khẩu súng để làm tốt. … …

Kẹt…!

Tuấn Hào máu liều dồn lên não, một bộ dáng thản nhiên như chưa có chuyện gì mở cửa chính ngôi biệt thự rồi đi vào.

Hừ!

Theo một tiếng hừ lạnh Hà Hạ hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt người gầm gừ nói.

-Hay cho một tên tiểu tử ngươi, đã muốn đi quá xa? Không có chuyện nhe vậy, hôm nay chính là ngươi đi tìm chết, để ta thành toàn cho ngươi báo thù cho con trai ta. Từ Chí xử lí nhanh gọn.

Vù.

Phanh.

-Ngươi…… Một bóng người từ ghế xô pha đứng phắt dậy rút từ bên hông khẩu súng, bắn một nhát chí mạng vào đầu Hà Hạ làm hắn chỉ kịp kêu lên một chữ rồi đi chầu Diêm Vương. Đến lúc này hắn cũng không thể ngờ người mà mình tín nhiệm nhất lại là kẻ chĩa súng vào đầu mình bắn một nhát. Thật quá đắng chát.

Hà Hạ chết không nhắm mắt.

-Haha, anh rể, ngươi yên tâm ra đi, việc ở đây ta sẽ xử lí rồi thay thế cho ngươi.

Từ Chí không mặn không nhạt mà nói, hiển nhiên người hắn giết không phải là anh rể mình mà là một tên cặn bã, thé quyền lực này bản thân đã mong ước từ lâu đến hôm nay rốt cuộc đã được thỏa mãn rồi đưa chân đá một cái cái đầu của Hà Hạ rời khỏi cổ bay vài vòng trên không rồi hạ xuống ngay trước mặt Tuấn Hào.

Nhìn từ đầu tới cuối, mặt Tuấn Hào không một chút thay đổi nhưng bên trong lại thầm vui sướng. Chết một người coi như gánh nặng cũng đã được giảm đi rất nhiều.

Có thể nói đây là gieo nhân nào gặp quả nấy, dù hắn có chết một nghàn lần Tuấn Hào cũng sẽ không chảy một giọt nước mắt.