Định Kiến

Chương 21




Nghiêm Mạc trừng y một cái, con mắt đỏ au, toàn là tơ máu. Hứa Khiêm có chút bất đắc dĩ với dáng dấp mới hai ba câu liền bị đả kích lớn của hắn, nhìn nhau một hồi, vươn tay ra ôm lấy bả vai người kia: “Aiz, cậu thật sự muốn không bỏ xuống được sao, chúng ta lại đi dạo quán rượu?”

Y vốn là sợ thiên hạ chưa loạn nên vô giúp vui, không ngờ Nghiêm Mạc đột nhiên nói tiếp: “Như lần trước… cũng rất tốt.”

Vừa mới dứt lời, mặt mình cũng đỏ trước, Hứa Khiêm ngẩn người ra một lúc, chậm rãi đứng thẳng người dậy: “Đây là cậu… muốn làm bạn giường với tôi?”

Hai người vừa mới vào thang máy, bốn phía đều là kính, nhìn không sót bất kì biểu cảm gì. Nghiêm Mạc thấy được nụ cười trên mặt đối phương, không khỏi có vài phần bực tức: “Không được sao?”

“Ngược lại cũng không phải không được… Nhưng mà, loại chuyện này đều muốn tìm một cuộc sống tốt đẹp, cậu…”

Nghiêm Mạc bình tĩnh nhìn y: “Anh có thể dạy tôi.”

Hứa Khiêm híp mắt một cái, không nói gì.

Chờ ra khỏi thang máy, hai người một mạch trầm mặc đi tới bên đường, Hứa Khiêm liếc nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, về nhà cũng không có gì thú vị, liền phất tay chặn một chiếc taxi lại, đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu*.

(*Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa)

Lúc y chạy đến vừa đúng bầu không khí, Hứa Khiêm lẫn vào như cá gặp nước, trong chớp mắt rong chơi đến nửa đêm. Đang lúc nghỉ ngơi giữa trận, y mượn cớ đi tiểu chạy đến toilet, ở trên bồn cầu châm một điếu thuốc từ từ nhả ra, một đầu của điếu thuốc cháy lên ánh lửa lúc sáng lúc tối, khói xanh lượn lờ, cũng thanh tỉnh hơn nhiều.

Kỳ thật đợi đến khi phóng túng đến một trình độ nhất định, yêu và không yêu, cũng trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.

Rất tốt, y nghĩ, chí ít sẽ không tiếp tục đau.

Đốt tới ngụm khói cuối cùng thì dập lửa, Hứa Khiêm vỗ tay một cái định tiếp tục nửa hiệp sau, điện thoại di động trong túi lại đột nhiên rung lên, lấy ra nhìn, lại là Nghiêm Mạc gởi tới WeChat.

“Hứa ca, tôi muốn quên cậu ấy.”

“Giúp tôi một chút, được không?”

Hứa Khiêm nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, mãi cho đến khi mắt cũng hoa lên mới dám chớp mắt.

Nghiêm Mạc có tính toán gì đây?

Y có chút mơ màng, trái lại có một một loại cảm giác vi diệu không rõ nguyên do, hơn nữa trước đó có uống một ít rượu, cồn xông lên, quỷ thần sai khiên hồi đáp “Được.”

Nghiêm Mạc cơ hồ như đáp lại trong một giây: “Anh đang ở đâu?”

Hứa Khiêm cảm thấy tiểu tử này có điểm bất thường, kết quả nhìn qua Moments của bạn bè trên WeChat, là Văn Bân đăng hình con gái rồi @ hai người bọn họ, còn kèm theo chữ ‘làm cha nuôi’…

Lồng ngực như buồn bực nghẹn một hơi đến khó chịu, Hứa Khiêm chậc một tiếng nặng nề, nhắn tin lại cho Nghiêm Mạc: “Ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.”

Y hấp tấp đi ra từ toilet, đối diện đụng phải RAY, tiểu tử kia cười hì hì vỗ bả vai của Hứa Khiêm: “Nghe nói anh cua được An Thần rồi? Lợi hại nha, tiểu tử này nhìn thanh thuần, thực tế rất kiêu căng ngạo mạn, từ trước đến nay chưa từng thấy có người đắc thủ… Aiz, tôi lén nói cho anh biết, gã vẫn còn xanh đấy, rất sạch sẽ, anh được lời rồi.”

Hứa Khiêm không có lòng dạ nghe cậu nói xạo, ừ vài tiếng qua loa liền đi ra ngoài, kết quả ngẩng đầu một cái, đúng lúc thấy An Thần và bạn gã đang đi qua bên này, người kia bị giật giây đi lên phía trước, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, thấy y tới, kêu một tiếng ‘Hứa ca’ nho nhỏ.

Kết quả không đổi lại được nửa giây dừng lại của đối phương —— Hứa Khiêm đi lướt qua vai gã, ánh mắt cũng không thèm liếc, An Thần sửng sốt một chút, quay đầu lại người đã đi mất.

Mặt An Thần đỏ lên, cái này thật là xấu hổ, gã luôn ngạo mạn, hôm nay mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, trong mắt gần như bùng cháy. Bạn bè của gã thấy gã như vậy, tiến lên phía trước muốn an ủi, lại bị vẻ mặt của An Thần hù doạ, hồi lâu không biết tiếp theo nói gì, đành phải vỗ vỗ lưng gã.

Không hề phát hiện ra một màn lúng túng trong quán rượu, Hứa Khiêm ra cửa chặn một chiếc xe taxi, chạy tới thẳng nhà Nghiêm Mạc.

Khi ở trên xe, y cũng dần dần suy nghĩ rõ ràng, làm bạn giường cũng không phải là nói chuyện yêu đương, là chuyện thoải mái xong sẽ rời đi, quan tâm nhiều quy định cứng nhắc như vậy làm gì? Dù sao mình chẳng qua là thiếu một bạn giường, người này là ai đều được, chỉ cần dáng dấp hợp khẩu vị của y, không có bệnh, trên giường đủ ăn nhịp là được rồi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận điểm này lắm, nhưng Hứa Khiêm phải nói rằng, khi làm với Nghiêm Mạc, đích thật thấy thoải mái.

Hơn nữa còn có một chuyện, Nghiêm Mạc là một xử nam, rất tinh khiết, từ trước đến nay y luôn thích người sạch sẽ, Ray cũng biết rõ điểm này, mới đề cử An Thần cho y, chỉ bất quá so với thằng nhóc điêu ngoa thất thường, vẫn là một đối tác tính tình thành thục thì đỡ lo hơn nhiều.

Vừa nghĩ như thế, ngược lại còn có thể chấp nhận được…

Suy nghĩ lung tung dọc đường, chờ đến khi tới dưới lầu, Hứa Khiêm gọi điện thoại bảo đối phương xuống đón người, phỏng chừng Nghiêm Mạc không ngờ y thật có thể qua đây, rất sửng sốt một phen mới ‘ồ’ một tiếng, hơi có vẻ không đủ phấn khích.

Hứa Khiêm uống một chút rượu ở quán bar, lúc này đang cao hứng, ngoài miệng cũng không nghiêm chỉnh lời lẽ dẻo quẹo: “Tôi thật sự vừa từ chối lời mời của mỹ nhân chỉ để tới tìm cậu, nếu cậu để tôi leo cây coi như không còn gì để nói mà…”

Nghiêm Mạc không lên tiếng, Hứa Khiêm lại nói: “Không phải cậu muốn tôi dạy cậu sao? Vậy tôi sẽ từ từ dạy, dạy thật tốt… Trước tiên khẩu giao thì thế nào? Lần này đến lượt tôi, cam đoan phục vụ cậu giống như đại gia…”

Y càng nói càng lộ liễu, hô hấp của Nghiêm Mạc ở đầu kia cũng dồn dập theo, vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Hứa Khiêm cười ngặt nghẽo, thậm chí thấy năng lực não bổ và dáng vẻ đỏ mặt của đối phương, nói thật, vẫn thật đáng yêu.

Không đầy mấy phút Nghiêm Mac đã xuống, thấy y liền không nói hai lời kéo vào thang máy, Hứa Khiêm giả vờ say rượu chân mềm nhũn, tựa như trêu chọc dựa trên người đối phương, hô hấp ấm áp phun bên tai hắn, cần cổ Nghiêm Mạc đều đỏ ửng, đẩy đầu y một cái, nói ‘đừng nháo’.

Hai người lôi lôi kéo kéo vào nhà, Hứa Khiêm trở tay ép Nghiêm Mạc ở trên cánh cửa mà hôn. Y hôn rất gấp gáp, trong miệng còn có chứa mùi rượu thoang thoảng, dần dà, Nghiêm Mạc cũng say, đè lên gáy của y hai người càng dán chặt nhau, cánh môi phủ lên nhau, phát ra tiếng thở dốc gấp rút lại mập mờ.

Hứa Khiêm cười đôi mắt hoa đào cong lên, y đưa tay phác hoạ cằm của đối phương, dùng đầu lưỡi miêu tả dấu vết lưu lại trước kia, chậm rãi liếm lên, phát ra tiếng nước chụt chụt, khiêu khích nhục dục. Nghiêm Mạc giống như xấu hổ, theo bản năng nghiêng đầu, nhưng lại bị y quay lại.

Hứa Khiêm dùng ngón trỏ đè lên cánh môi hắn, chui tọt vào trong, ra lệnh: “Há miệng.”

Đối phương nhất thời không nhúc nhích, y liền chậc một tiếng: “Không phải cậu muốn học sao?”

“…” Nghiêm mạc cụp mắt xuống, nghe lời làm theo, Hứa Khiêm cười một cái: “Bé ngoan.”

Y đưa ngón trỏ vào khoang miệng của đối phương, trêu đùa đầu lưỡi ngượng ngùng đang nhẹ nhàng hơi nhô ra, lại tiến lên trước, ôn nhu ngậm lấy. Răng gặm cắn cánh môi đỏ bừng, động tác của Hứa Khiêm không mạnh, sử dụng lực đạo vừa đúng, sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng cũng có thể mang đến cảm giác kích thích. Nghiêm Mạc ngây ngẩn mở miệng, giống như một thanh gỗ mặc cho đối phương chơi đùa vân vê, Hứa Khiêm hôn hắn rất khoan khoái, đầu óc thoải mái đến trống rỗng, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không suy nghĩ được.

Ngay cả vết thương đã kết vảy sau khi liên tục chảy đầm đìa máu tươi hết lần này đến lần khác cũng dường như… không còn đau như vậy nữa.