Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 33




“Nếu chú không để ta kiểm tra vết thương, thì chú sẽ chết đấy, đến lúc đó Rionna phải làm thế nào đây?” Ewan bực tức hỏi.

Caelen mất kiên nhẫn, nạt lại anh trai. “Anh nên kiểm tra cho Rionna trước đi. Nàng mới là người cần chăm sóc. Nếu nàng chết vì chúng ta ở đây tranh cãi, em thề là sẽ khiến Mairin trở thành góa phụ.”

Ewan thở ra đầy tức giận. “Nếu phải ngồi đè lên chú để Alaric có thể lau rửa vết thương ta cũng sẽ làm đấy. Chú để ta kiểm tra vết thương càng sớm, Rionna càng nhanh được chăm sóc.”

Caelen chửi thề. “Anh có để em lo lắng cho anh trước, khi Mairin bị thương như Rionna không? Không, anh chắc hẳn sẽ yêu cầu chăm sóc Mairin trước cho mà xem.”

“Gannon đang lo cho Rionna. Cậu ấy sẽ gọi nếu cần đến ta thôi. Vết thương của Rionna còn mới, còn của chú thì không, nó đã bắt đầu mưng mủ rồi. Khỉ thật, Caelen, nghe lời đi để chú có thể sớm được nghỉ ngơi bên Rionna.”

Chính việc sớm được ở bên Rionna đã khiến Caelen đầu hàng. Khi họ đứng cãi nhau, Rionna phải ở một mình và không được an ủi, điều đó khiến lòng chàng quặn thắt. Chàng vẫn nhớ rõ ràng những lời cay nghiệt của mình rằng thật ra ban đầu chàng cũng đã tin vào những lời không hay về nàng. Và chắc chắn chàng sẽ không để nàng nghĩ là mình từng nghĩ xấu về nàng thêm nữa.

“Chú đang bị sốt cao đấy,” Ewan nói khi Caelen được đặt trên giường ở một căn phòng. “Ta biết chú lo lắng cho Rionna, nhưng chính chú còn bị thương nặng hơn cô ấy nhiều đấy.”

“Nàng đang có thai,” Caelen trầm giọng nói. “Em không biết các anh đã biết điều đó chưa, nàng đã chiến đấu vì mạng sống của em trong lúc đang cưu mang một đứa bé. Nàng phải cưỡi ngựa liên tục để đến đây khi nghe tin. Chúa ơi, Ewan, điều đó khiến em muốn khóc lên như một đứa trẻ.”

“Phải, ta biết,” Ewan nói. “Nhưng Rionna là cô gái có ý chí kiên cường. Ta không nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ dễ dàng mà không chiến đấu đâu. Cô ấy quyết tâm cứu chú, mặc kệ đứcvua, đất nước hay liệu ta có đồng ý hay không. Gannon đã cưỡi ngựa đến Neamh Álainn và chuyển mệnh lệnh độc đoán của cô ấy như một người đàn ông vậy.”

“Nàng vẫn như vậy đấy,” Caelen lầm bầm. “Trước đây, em đã không đánh giá đúng Rionna vì tính cách kỳ lạ của nàng. Em luôn cố gắng thay đổi và hướng nàng đến hình mẫu mà em mong muốn.”

Ewan cười khùng khục. “Ta không tưởng tượng được là cô ấy lại có thể chịu được điều đó.”

Caelen mỉm cười ai oán và lầm bầm nguyền rủa khi Ewan bắt đầu lau vết thương từ mũi tên. “Tất nhiên là Rionna đã phản kháng. Nàng là một cô gái mạnh mẽ. Em...” chàng ngừng lại, không muốn nói tiếp. Caelen sẽ không nói ra những lời đó ở đây. Chàng sẽ không nói cho một ai khác ngoài Rionna. Nàng mới thực sự đáng được nghe chúng.

“Kể cho em nghe về Neamh Álainn đi,” Caelen nói qua hàm răng nghiến chặt khi cơn đau bao phủ lấy chàng.

“Đó là nơi đẹp nhất mà ta từng thấy,” Ewan nói nhỏ. “Pháo đài đó đã tồn tại được hơn một thế kỷ, thế nhưng trông như thế nó mới được xây dựng ngày hôm qua vậy. Người của nhà vua đã bảo vệ nó rất chu đáo kể từ lúc Alexander băng hà. Ngài đã giữ gìn nó thật tốt trước khi trao cho Mairin và con đầu lòng của nàng. Đó sẽ là của hồi môn tuyệt vời cho Isabel.”

“Cảnh đàn ông sẽ tìm kiếm Isabel như chúng đã làm với Mairin thôi,” Caelen thẳng thừng nói. “Đó là món hồi môn rất hậu hĩnh, nhưng cũng là gánh nặng với con bé.”

“Con bé sẽ có được sự bảo vệ mà trước đây Mairin không hề có,” Ewan đáp. “Mairin đã bị bỏ lại mà không có ai bảo vệ cho đến khi nàng kết hôn. Chuyện đó sẽ không lặp lại với Isabel. Ta sẽ bảo vệ con bé thật tốt trước khi nó quyết định sẽ lấy ai làm chồng.”

Caelen mỉm cười trước sự kiên quyết trong giọng nói của anh trai. “Lúc đó anh sẽ cho con bé quyền chọn lựa.”

“Phải. Nó sẽ có những điều tốt đẹp hơn Mairin. Ta không bao giờ muốn nó cảm thấy tuyệt vọng như Mairin từng cảm nhận hay bị ép buộc phải chọn một kẻ không ra gì vì bị dồn đến đường cùng.”

“Thật tốt quá. Chúng ta đã đưa những người phụ nữ đặc biệt vào gia tộc McCabe. Chắc chắn chúng ta sẽ sinh ra những chiến binh nhí với lòng nhiệt huyết và sự thông minh của mẹ chúng.”

Ewan cười khùng khục. “Phải. Chắc chắn là vậy rồi.”

Caelen lại nhăn mặt khi Ewan chạm vào vết thương. “Chúa ơi, Ewan, anh xong chưa thế?”

“Cần phải khâu lại nữa. Chú sẽ phải nằm yên chịu đựng, nếu không ta sẽ khâu mồm chú lại đấy.”

“Anh cứ làm đi. Em muốn nhanh chóng được đến chỗ Rionna. Em sẽ không để nàng nghĩ đến điều kinh khủng nhất khi không thấy em ở đó.”

“Ta đã cho Alaric đến nói với cô ấy rằng chú vẫn bình thường và đang trừng mắt dọa dẫm. Cô ấy sẽ biết chú ổn khi nghe thấy điều đó thôi.”

“Nếu không bị thương nặng, em sẽ cho anh một trận vì điều đó đấy.”

Ewan cười toe toét. “Cứ thử xem. Bây giờ chú yếu như sên ấy. Ta nghĩ Rionna có thể hạ chú chỉ bằng con dao găm trên lưng cô ấy đấy.”

Caelen bình tĩnh lại. “Nàng làm em kinh ngạc, Ewan ạ. Em thậm chí còn không biết phải làm gì với nàng nữa. Làm sao em có thể chấp nhận được việc nàng đã liều mạng tất cả để cứu em cơ chứ?”

“Chú cũng sẽ làm như cô ấy thôi,” Ewan thẳng thắn nói. “Nó giải thích lý do tại sao cô ấy chiến đấu hết mình vì chú. Có lẽ, bà mụ đã phá vỡ quy tắc khi nặn ra cô ấy. Chú rất có phước đấy, Caelen. Hy vọng, chú biết điều đó.”

“Phải, em biết,” Caelen lầm bầm.

“Rồi,” Ewan nói khi chàng ngồi xuống. “Đã khâu xong, máu cũng đã ngừng chảy.”

Caelen cố ngồi dậy nhưng lại ngã xuống, sức cùng lực kiệt. Cơ bắp nhũn ra, chàng đã mệt mỏi đến mức không nhấc nổi cánh tay lên nữa.

“Ta sẽ đưa chú đến chỗ Rionna nếu chú hứa sẽ nằm yên trên giường.”

“Em sẽ không mặc cả với anh về Rionna đâu,” Caelen cau mày. “Em sẽ không rời nàng nửa bước.”

“Vết thương nặng đấy, Caelen ạ. Chú bị sốt và rất yếu. Chú sẽ chết mất nếu không được chăm sóc.”

“Đỡ em dậy đi,” chàng nói.

Ewan lắc dầu, đỡ Caelen ngồi dậy. “Không biết ai sinh ra chú nữa. Chắc là chú đã bị bỏ lại trên bậc cầu thang dẫn vào pháo đài McCabe hồi còn là một đứa bé sơ sinh rồi.”

Caelen vẫn kiên nhẫn, cố gắng đứng lên. Những lời Cameron nói về cha họ vọng về, lờ mờ trong tâm trí. Dù sẽ không bao giờ biết được lời hắn nói ra có phải sự thật hay không nữa nhưng chàng sẽ không nói câu chuyện đó với các anh trai mình. Không cần phải gieo sự nghi ngờ vào đầu họ. Cameron đã tồn tại trong thù hận và nung nấu báo thù suốt nhiều năm, nhưng điều đó không mang lại cho hắn điều gì. Cuối cùng, hắn đã tự chuốc lấy nhục nhã cho mình và người cha mà hắn muốn bảo thù.

“Mọi chuyện qua rồi, Ewan ạ,” chàng khẽ nói khi họ chậm chạp bước trên hành lang. “Sau tám năm, tất cả đã chấm dứt. Cameron đã chết và không ai trong số chúng ta phải thực hiện nhát gươm kết liễu cả.”

“Phải,” Ewan lầm bầm. Cha chúng ta có thể yên nghỉ rồi. Người đã được trả thù.”

“Không,” Caelen nói nhanh. “Đây không phải là vấn đề báo thù mà là vấn đề về danh dự và lẽ phải. Cameron hành động một cách hèn hạ nên đã chết một cách hèn hạ. Thế là đủ rồi.”

Lông mày Ewan nhíu lại khi liếc nhìn em trai. “Ta nợ vợ chú một ân huệ không bao giờ trả được. Cô ấy không những cứu mạng chú mà còn giết kẻ đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho vợ ta và còn de dọa tới con gái ta nữa.”

“Có vẻ như rất nhiều nguời trong chúng ta mắc nợ vợ em thì phải,” Caelen lạnh nhạt nói.

Ewan gõ cửa và Caelen sốt ruột đẩy nó ra trước khi được cho vào. Trái tim chàng gần như ngừng đập khi thấy vợ mình nằm sấp trên giường, mặt nghiêng về một bên và mắt nhắm nghiền.

Ngay lập tức, Gannon giơ tay lên ra dấu im lặng. “Phu nhân vừa thiếp đi một lúc. Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của phu nhân.”

“Chúng ta không có thuốc cho nàng ư? Gia tộc này có người chữa bệnh không?” Caelen hỏi. “Ta sẽ không để nàng phải chịu đựng đau đón một cách không cần thiết đâu.”

“Bình tĩnh đi,” Alaric nói. “Chú không được làm Rionna hoảng sợ nếu cô ấy tỉnh lại đấy. Chúng ta cần thuyết phục cô ấy rằng đây là vết thương nhỏ, không có gì đáng lo ngại.

Tốt hơn hết nên để cô ấy tập trung lo lắng cho chú thay vì bản thân mình.

Điều đó sẽ giúp Rionna có thêm động lực để chiến đấu.”

Caelen đến bên giường nàng, cố gắng chống chọi lại cơn đau và trận sốt. Đầu óc choáng váng, chàng có cảm giác như đang sa vào đầm lầy, nhưng vẫn quyết tâm ở lại bên nàng.

“Con dao cắm rất sâu, anh Ewan ạ.”

“Phải. Cô ấy sẽ chảy nhiều máu hơn khi con dao được rút ra. Ta phải nhanh chóng cầm máu và khâu lại vết thương.”

“Phu nhân là một chiến binh mạnh mẽ,” Gannon nói. “Chuyện này chẳng là gì với phu nhân đâu.”

Caelen chưa bao giờ thấy người chỉ huy quân đội của mình xanh xao đến thế. Cúi xuống chỗ Rionna, cậu ta nắm tay rồi lại buông ra như thể không biết phải làm gì.

“Còn chỗ nào chảy máu nữa không?” Caelen lo lắng hỏi. “Nàng đang có thai.”

Alaric lắc đầu. “Anh chưa thấy chỗ nào khác. Cô ấy không kêu đau ở bụng.

Chỉ lưng thôi.”

“Lên giường nằm với Rionna đi trước khi chú ngã xuống,” Ewan cáu kỉnh nói. “Nằm riêng ra một bên để khi bất tỉnh, chú không chiếm chỗ của cô ấy.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Gannon và Alaric đề cao cảnh giác, đồng loạt tuốt gươm. Gannon vội vã đến cửa, chỉ hé mở một chút. Sau đó cậu ta mở rộng hơn và thấy một người phụ nữ tóc bạc trắng trông già nua y như Methuselah[1]

[1] Methuselah trong Kinh thánh Do Thái là tên của người được cho là sống thọ nhất thế gian.(969 tuổi)

Trông bà ta có vẻ cực kỳ xúc động, hai tay xoắn lại ở phía trước.

“Xin thứ lỗi, thưa lãnh chúa McCabe, nhưng tôi nghe nói là ngài cần người chữa bệnh.”

Ewan nhìn thẳng vào người phụ nữ lớn tuổi. “Bà có thể chữa trị không?”

Người phụ nữ đứng thẳng lưng và nhìn Ewan. “Tôi thành thạo việc chữa bệnh trước khi ngài được sinh ra từ rất lâu đấy, chàng trai ạ.”

“Ta cần thuốc giảm đau và thuốc đắp vào vết thương sau khi khâu.”

Bà ta gật đầu. “Tôi có những thứ đó. Ngài có cần đến một người thành thạo khâu vết thương không? Tôi già rồi, đúng vậy, nhưng tay tôi chưa hề run rẩy trong suốt sáu mươi năm đấy.

“Không,” Caelen xen vào. Chàng quay sang Ewan. “Anh làm đi. Em chỉ tin tưởng anh thôi.”

Ewan gật đầu sau đó ra hiệu cho người phụ nữ luống tuổi. “Hãy lấy những thứ ta cần đi.”

Bà ta gật đầu và đi ra khỏi phòng.

“Ta cần được giúp đỡ để lấy con dao ra khỏi lưng cô ấy,” Ewan nhăn mặt nói. “Việc này cần được làm thật nhanh chóng, sau đó chúng ta sẽ phải cầm máu. Caelen, nằm xuống đi. Nếu Rionna tỉnh dậy và nhìn thấy chú ở đó sẽ khiến cô ấy đỡ đau đớn hơn.”

Bò lên giường, Caelen kiệt sức, nằm sụp xuống bên vợ. Chàng đưa tay vuốt sau đầu nàng, mân mê mái tóc bết máu ở đuôi tóc nàng.

“Khi tất cả mọi chuyện qua đi, ta sẽ tắm cho nàng như nàng đã từng làm cho ta, chàng thì thầm vào tai vợ mình.

“Chúng ta sẽ ngồi bên lò sưởi và ta sẽ chải tóc cho nàng, rồi tự tay bón thức ăn cho nàng nữa. Ta sẽ đọc cho nàng nghe tất cả những suy nghĩ ta viết ra kể từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Thực ra, ta đã muốn có nàng ngay từ ngày đó. Ngay cả khi nàng thuộc về anh trai ta.”

Chạm vào má nàng, Caelen cố gắng truyền vào đó chút khí sắc bởi giờ đây trông nó thật nhợt nhạt và lạnh lẽo.

“Đốt lò sưởi đi, chàng nói với Gannon. “Ta không muốn nàng bị lạnh. Hãy để nàng thoải mải nhất có thể.”

“Đè tay chú cạnh hai mép dao đi,” Ewan hướng dẫn cho Alaric. “Chú cần ấn mạnh xuống khi ta rút nó. Ngay khi lưỡi dao được rút ra, chú phải ấn chặt tay lên vết thương đấy.”

Alaric gật đầu và Caelen dịch sát lại để môi mình chạm vào thái dương vợ. “Dũng cảm lên, cô gái,” chàng thì thầm. “Hãy dũng cảm như khi nàng vượt

qua mọi chuyện từ trước tới giờ. Ta ở đây và sẽ không rời xa nàng đâu.”

Gật đầu với Alaric, Ewan nắm lấy cán dao rồi rút mạnh. Người Rionna giật nẩy lên, hai mắt nàng hoảng hốt choàng mở. Sau đó, nàng hét lên và bắt đầu giãy giụa.

Con dao được rút ra, nhuốm đầy máu. Theo lời chỉ dẫn của anh trai, Alaric ấn xuống vết thương trong khi Rionna quằn quại bên dưới chàng.

“Suỵt Rionna, là ta, Caelen đây. Bình tĩnh nào, cô gái. Chúng ta đang giúp nàng mà. Anh trai Ewan của ta đã rút con dao ra khỏi lưng nàng rồi.”

Ngay lập tức, Ewan vội vã cắt miếng vải trên lưng nàng cho đến khi tấm lưng trần của nàng hiện ra. Caelen đau đớn, nhắm mắt lại khi thấy máu vợ mình tuôn ra như suối trong lòng bàn tay Alaric.

Rionna rên rỉ lúc Alaric ấn mạnh hơn, còn Caelen thì nắm chặt lấy tay nàng. Ngón tay nàng bám chặt lấy lòng bàn tay chồng, móng tay cắm sâu xuống.

Chàng không để ý đến cơn đau đó, vì nếu có điều gì giúp nàng chịu đựng được vết thương kia, chàng sẽ làm mọi thứ.

“Cứ như lửa vậy,” Rionna thở dốc. “Chúa ơi, như bị bỏng ấy.”

“Ta biết, cô gái. Sẽ sớm xong thôi. Ta thề đấy. Hít thở đi nào. Nhìn vào ta.

Chỉ nhìn ta thôi và quên mọi thứ đi.”

Nhìn thẳng vào Caelen, mắt nàng mở to đầy hoảng hốt.

“Anh ấy sẽ khâu vết thương lại,” Caelen bình tĩnh nói. “Ta muốn nàng tập trung vào ta. Đẩy cơn đau ra khỏi tâm trí và tưởng tượng đến việc giữ lấy đứa con chúng ta.”

Sự hoang dại giảm bớt đi trong ánh mắt nàng và niềm vui mừng nhẹ nhàng thay thế cơn đau.

Khoảng thời gian tiếp theo thử thách sức chịu đựng của Caelen. Dù kiệt sức vì vết thương, lại đang lên cơn sốt, nhưng chàng vẫn vuốt ve, an ủi Rionna với từng mũi kim Ewan khâu. Khi gương mặt Rionna tái nhợt đi vì đau đớn, chàng liền hôn nàng và thì thầm về con của họ. Lúc vợ mình gần như bất tỉnh, chàng vuốt ve má nàng và nói cho nàng biết chàng yêu nàng nhiều đến thế nào.

Cho đến khi Ewan khâu xong mũi cuối cùng, Caelen cũng gần như bất tỉnh.

Lùi xa khỏi chiếc giường, Ewan lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. “Xong rồi đấy, Caelen. Giờ thì chỉ còn trông chờ vào Chúa nữa thôi.”

Caelen không đáp lại. “Caelen?”

Cúi xuống, Ewan thấy em trai chàng cuối cùng đã bất tỉnh. Chàng liếc mắt lên nhìn Alaric và Gannon.

“Ta rất lo cho bọn họ. Cả hai bị thương nặng và mất rất nhiều máu. Vết thương của Caelen đã lâu ngày rồi, chúng đã bắt đầu mưng mủ. Chú ấy đang lên cơn sốt.”

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Gannon khẽ hỏi.

“Hãy đưa họ về nhà và cầu xin lòng nhân từ của Chúa”.