Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 4: Anh đã có bạn gái




"Bạn Gái"…

Cô đang mải mê đuổi theo những suy nghĩ về lời bài hát thì Hạ Lâm gọi.

-Diệu Phương, cậu sao thế? Sao thừ người ra vậy?-Hạ Lâm lo lắng.

-À.. không!-Cô cười.-Chúng ta lựa đồ!

-Hai người lựa đồ thoải mái đi!-Dương Thắng cười.-Hôm nay anh sẽ trả!

-Đâu có được!-Hạ Lâm cao mày.-Ngày nào anh thế! Em có tay có chân, sẽ tự lo cho mình được!

-Anh lo cho em không phải là không phải miễn phí đâu!-Dương Thắng cười.-Anh chờ em trả nợ.

-Anh…-Sao lúc nào Hạ Lâm này cũng bị làm cho tức vậy.

-Lấy anh là trả hết nợ!-Dương Thắng cười.

Hạ Lâm liên tục đánh vào ngực Dương Thắng. Lúc đầu trong đầu Diệu Phương lại chợt nhớ về một lời nói, một giọng nói ấm áp.

-“Sao em lúc nào cũng không nhận sự giúp đỡ của anh vậy chứ? Là anh tình nguyện!! Huống hồ chi anh cũng đâu giúp em miễn phí, anh sẽ tính nợ!! Sao này em chỉ cần lấy anh là em đã trả hết nợ cho anh rồi!”

Cả đời này có lẽ cô không có cơ hội để trả nợ cho anh! Đành hẹn anh kiếp sau!

-Hey, Khắc Huy, cậu đi đâu vậy?

Một chàng trai với hình dáng quen thuộc, đang khoác tay một cô gái rất xinh đẹp. Cô nhìn anh chợt cảm thấy tim nhói. Là anh, đúng là anh rồi, là Khắc Huy, nhưng người bên cạnh anh…

-Chào!-Khắc Huy nhìn Dương Thắng.

-Chào anh!-Cô gái nhìn Dương Thắng nhẹ nhàng chào.-Em là Ngọc Thy, bạn gái của Khắc Huy.

Vừa nghe xong cơ thể cô dường như bất động. Anh đã có bạn gái! Dương Thắng và Hạ Lâm nhìn Khắc Huy như muốn xác nhận lại. Anh không phủ nhận, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là xác nhận.

-Vậy chiều nay, cậu sẽ đến?

-Ừ.-Khắc Huy nhìn chằm chằm vào Diệu Phương.

Cô lấy lại bình tĩnh. Chẳng phải cô biết rõ là anh sẽ có bạn gái mới rồi sao? Chẳng phải đã chuẩn bị tâm lí, nếu như anh trở về sẽ làm bạn bình thường với anh sao? Đứng trước anh, mọi chuẩn bị của cô dường như vụt mất.

-Đi trước!-Khắc Huy nói.

Khắc Huy vẫn khoác tay cùng Ngọc Thy, nhanh chống bước ra ngoài xe. Sau khi vào xe hơi riêng của mình, anh nhắm mắt tựa đầu vào ghế.

-Cô không có đủ tư cách làm bạn gái tôi!-Lời của anh nói thật uy quyền và đáng sợ, làm cho người nghe không khỏi rung mình.-Sau này đừng nói chuyện mà không biết suy nghĩ!

-Tại sao?-Ngọc Thy nhìn anh, nhẹ nhàng nhích người ngồi sát anh nhất có thể, đôi bàn tay không yên phận vuốt ve ngực anh.-Chẳng phải đêm qua…

-Trình độ của cô còn kém lắm!-Anh nhếch môi cười đểu, anh đẩy Ngọc Thy ra.-Chưa đủ để leo lên chức thư ký đâu!

-Anh…-Ngọc Thy bị đẩy ra thì tức giận.

-Nếu muốn yên bình tiếp tục ở Royal thì gặp tôi nên tránh.-Anh nói.-Cút!

Ngọc Thy tuy rất tức giận nhưng biết rõ quyền lực của anh, đành bước xuống. Anh lái xe phóng đi.

Anh đã gặp lại cô ở shop thời trang. Chắc cô cũng nghe được bài hát Nếu Như Ta Cách Xa được phát lúc đó. Thật ra bài hát này anh đã từng nghe lúc anh vừa xa cô, vừa đặt chân lên đất Mỹ xa xôi kia. Anh cứ ngỡ đã quên cô rồi nhưng khi nghe lại bài hát đó, khi vừa gặp lại cô, cảm xúc vẫn ở đấy, cảm xúc chưa hề thay đổi. Nhưng ngày ấy là cô quay đi trước, chỉ là anh không thể giữ cô lại được…

Anh rất muốn biết cảm xúc của cô thế nào khi nghe bài hát đó. Không biết nghe bài hát đó, cô có nhớ đến anh không? Nhưng anh không hề biết rằng, không có một phút giây nào cô ngừng quên anh, mối tình đầu của cô!!