Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 36: Nhất định phải sống!




Con dao đó ngập lút trong một cơ thể, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, nhuốm lên màu trắng của chiếc áo đồng phục… chuyển màu xám bạc của lưỡi dao thành màu đỏ thẫm của máu nóng.

Cơ thể đó đổ sập vào vòng tay Phong, con dao vẫn còn nằm trong đấy và máu thì vẫn đang tuôn ra. “Tại sao?” - Giọng lạnh băng pha chút run rẩy vang lên trong không khí.

“Đền …ơn… ” - Giọng thều thào của một cô gái. Từng giọt mồ hôi lạnh toát đang luồn qua kẽ chân lông mà chảy ra, bám vào khuôn mặt trắng bệch đang dần mất đi sắc hồng của cô, rồi cơn đau phát ra từ vết thương khiến cô ngất lịm đi .“Ngốc!” - Phong thốt ra chữ đó rồi đưa tay nắm lấy cán dao, dùng sức rút nó ra khỏi cơ thể cô gái ấy.

Ngay sau khi con dao được rút ra, máu theo quán tính bắn cả lên không trung rồi bám vào áo Phong, dòng máu nóng cứ theo miệng vết thương mà chảy ra ngoài. Cậu quẳng con dao vẫn còn dính máu của Vân vào một góc, bế thốc cô lên rồi chạy về phía phòng y tế một cách điên dại.

***

Lúc cậu chạy ra khỏi căn tin cũng là lúc những giọt nước lập tức táp vào khuông mặt điển trai của cậu, hòa vào giọt máu đỏ thẫm của Vân, không khí xung quanh cũng trở nên nhốn nháo.“Đó không phải là anh Phong sao?”

“Không phải chứ? Anh ấy đang bế ai vậy?”“Nếu tớ không nhầm thì hình như đó là người đứng cạnh Trương Mỹ An lúc nãy!”“Hình như cô ta bị thương! Máu dính cả lên áo anh Phong kìa!”“Chuyện quái gì xảy ra trong đó vậy?”

Những tiếng xì xầm vang lên bên tai Phong nhưng cậu không quan tâm, tiếp tục lao về phía phòng y tế… Nhưng khi cậu đến nơi thì…

Cửa phòng y tế KHÓA CHẶT!

“Đùa sao?” - Cậu gào lên rồi đá mạnh vào cánh cửa. Sau đó nhận ra máu của Vân vẫn không ngừng chảy nên cậu không suy nghĩ mà lao về phía cổng trường, chạy và chạy…

*

*

*“Mở ra!!” - Cậu gào lên trước cánh cổng trường khóa chặt, dùng chân đá liên hồi về phía ổ khóa, mặc cho vết thương bị rách miệng mà chảy máu.

“Nè nè! Em tính phá cổng trường đó hả?” - Từ phòng bảo vệ, một người đàn ông trung niên bước ra.“Chìa khóa! Chìa khóa đâu? Ông mở ngay cánh cổng này cho tôi!” - Phong như một con sói điên dại, hét vào mặt người đàn ông đó.

“Bình tĩnh! Cho tôi xem giấy ra cổng của em đã!” - Người đó cố giữ bình tĩnh để nói với cậu.

“Bây giờ mạng người với cái giấy ra cổng đó cái nào quan trọng hơn hả?” - Cậu gào lên trước mặt ông ta và dùng ánh mắt dữ tợn như có thể giết chết ông ta nếu không chịu mở cửa. Tất cả học sinh ở đó lẫn ông ta cũng không ngờ một đứa bản tính lạnh lùng ít nói như cậu lại có thể có thái độ này.

“Chờ... chờ tôi một lát!” - Ông ấy nói với vẻ hoảng sợ rồi lục tìm xâu chìa khóa.“Nhanh lên!!!” - Cậu vẫn gào như con sói điên loạn bởi máu của Vân vẫn đang tuôn ra và nó đã lan xuống đôi tay lạnh toát của cậu.

“Đúng… đúng rồi! Là chìa này!” - Ông ấy nói rồi bước tới tra chìa vào ổ khóa.

Ngay sau khi cánh cổng được mở thì Phong lao ra nhưng bị khựng lại bởi vạt áo bị ông ấy nắm chặt.

“Gì nữa lão già?” - Cậu quay lại, gằn giọng với ông ấy.“Tôi nghĩ nếu em cõng em ấy thì sẽ dễ chạy hơn! Với lại tôi không nghĩ nước mưa sẽ tốt cho vết thương của em ấy!”Phong đắn đo một lúc rồi nhờ ông ấy đỡ Vân lên lưng mình.

Giờ thì cả người cô nằm gọn trên tấm lưng vạm vỡ tuyệt vời của Phong. Cậu lấy đà rồi chạy thẳng về phía bệnh viện gần nhất. Cậu chạy như điên trên đường, xé tan màn mưa và không quan tâm đến xung quanh, bỏ ngoài tai những lời xì xầm bàn tán về mình. Cậu chạy nhanh hết sức có thể nhằm hạn chế tối đa lượng máu đang dần mất đi bởi vết thương sâu hoắm trên cơ thể Vân.

Không! Không được! Tuyệt đối cô không được chết như vậy! Cô tuyệt đối không được chết vì một tên bỏ đi như tôi! Tôi là một kẻ bị gia tộc ruồng bỏ, một kẻ không đáng tồn tại trên thế gian này.Vì vậy cô nhất định không được chết vì tôi! Cố lên, sắp tới rồi, nhất định tôi sẽ không để cô chết! Bằng mọi giá cho dù có phải vứt bỏ cái mạng rác rưởi này! Vì vậy cô nhất định phải sống!

“Nhất định phải sống!!!” - Cậu gào lên giữa không gian nơi đây, giữa những phân tử nước lạnh toát đang thi nhau tuôn xuống, nhuốm cái lạnh thấu tâm can lên cơ thể cậu. Cậu cố gắng chạy ở những chỗ có mái hiên để hạn chế tối đa số phân tử nước tuôn xuống cơ thể Vân, chạy và chạy…

Cậu cứ chạy, chạy mãi, mặc cho cảm giác đau nhói đến từ vết thương ở chân, mặc cho dòng máu đỏ thẫm đã bắt đầu tuôn ra cứ liên hồi bị nước mưa rửa trôi, mặc cho cánh tay nhức nhói khốn khổ. Cậu không quan tâm những điều đó, cậu mặc kệ thân xác mình, thứ duy nhất cậu quan tâm lúc này chính là Vân! Người con gái quan trọng duy nhất trong đời cậu! Chỉ cần đưa cô đến được bệnh viện, chỉ cần cô được an toàn thì cái cơ thể này của cậu có ra sao cũng mặc!

Cuối cùng Phong cũng đến được bệnh viện, lúc này sức lực cậu đã cạn kiệt. Cậu cố gắng bước tới phòng cấp cứu… rồi đột nhiên cơ thể cậu ngã gục… mặc dù cậu không hề muốn điều đó… cũng phải thôi, đã chạy đoạn đường xa thế cơ mà…Với lại, đã đưa cô đến phòng cấp cứu được rồi cơ mà…

Trước khi đôi mắt màu tím thẫm lạnh của cậu khép lại, cậu thấy lờ mờ bóng trắng của một vị bác sĩ cùng các cô y tá chạy về phía mình…

“Mau! Dìu hai người này vào phòng bệnh!” - Tiếng ồm ồm của vị bác sĩ.“Cô gái bị thương nặng quá!” - Tiếng của một cô y tá.Cậu thấy cơ thể mình được ai đó dìu đi, cả Vân nữa. Thế là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, đôi mắt màu tím thẫm lạnh khép lại…