Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 48: Nhận phòng (b)




Đó là tình hình ở căn phòng 202, còn ở căn phòng 203 thì.....

“Không ngờ anh Huy lại đề nghị như vậy ha!” – Một cô gái với chiếc váy trắng thuần khiết nói trong khi chải lại mái tóc đen của mình.

“Uhm…”

“…” – Cô không biết nói gì nữa, đột nhiên mọi thứ rơi thỏm vào yên tĩnh.

1 giây.........

2 giây...........

3 giây...........

“Ah… tớ ra ngoài đi dạo tí, cậu nghỉ ngơi đi nha!” – Cái giọng thiên thần cất lên kéo theo bóng dáng mảnh khảnh, yêu kiều ấy ra khỏi tầm mắt Dương.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo, nhìn theo hình ảnh ấy…

Tại sao mày lại không thể nói chuyện bình thường với cô ấy? Chẳng phải mày đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy mãi mãi sao? Mày còn thú nhận tình cảm của mình trước mọi người cơ mà. Thế sao giờ đây, sau khi nói ra tình cảm của mày, mày lại chỉ ậm ừ trước cô ấy? Thậm chí không dám kéo cô ấy lại… Rõ ràng mày muốn ở cạnh cô ấy, muốn đến mức phát điên kia mà. Nguyễn Hoàng Hải Dương! Mày bị sao vậy?

Cái ý nghĩ đó kéo cậu ngồi bật dậy, dùng tay ôm lấy đầu…

“Aizz… Không được rồi, mình phải vui vẻ với cô ấy. Vì… cô ấy cần mình bảo vệ, và… mình cũng muốn bảo vệ cô ấy!”. Nói rồi cậu đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng 203...







…………

………….

“Tớ xin lỗi!” – Trong khi hững hờ bước đi trên cát, lòng thì suy nghĩ mông lung về chàng trai ấy thì bỗng Vi nghe một giọng nói vang lên phía sau mình. Kế đó là một cánh tay kéo xoay người cô lại, giữ chặt cô trong vòng tay ấm áp…

Khi cô kịp định thần lại thì thấy cơ thể mình nằm gọn trong vòng tay chàng trai đó… Hơi ấm này… giọng nói này… quen quá… Cô bất giác ngước mặt lên nhìn… là Dương!

“Cậu… làm gì vậy?” – Cô nói trong khi gương mặt đã đỏ bừng.

“Tớ xin lỗi! Tớ không cố ý lơ cậu! Tớ muốn cậu… ở bên cạnh tớ! Được không?” – Chất giọng ấm áp, êm đềm tựa như biển cả vang lên, rồi bị cơn gió nặng mùi biển cuốn đi mất, vào cõi hư vô. Nhưng thanh âm của nó – thanh âm nồng mùi yêu thương ấy… vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô gái xinh xắn đó, bây giờ… và mãi mãi…

“Uhm…” – Nụ cười bất giác rơi trên khuôn mặt cô, nụ cười nhẹ… nhưng ấm áp…

Cô giơ đôi tay đang buông thỏng trong không trung của mình lên, ôm nhẹ lấy bờ vai to lớn của Dương, siết nhẹ…

***

CỘC CỘC CỘC…

Cửa phòng 204 vang lên tiếng gõ cộc lốc đến nhàm chán…

“Kiệt! Cậu mở cửa đi!” – Bảo thả mình trên chiếc giường trải drap trắng tinh, nói với Kiệt trong khi chăm chú vào quyển truyện tranh.

Kiệt không nói gì, cậu tháo headphone ra, bước lại phía cánh cửa. Cậu vừa vặn nắm cửa thì cái bóng người với chiếc áo sọc ca rô trắng đã lách qua người cậu, đi thẳng vào trong phòng, ngồi xuống chiếc giường Bảo đang nằm.

“Ủa, sao cậu lại qua đây?” – Bảo quẳng quyển truyện tranh sang một góc, ngạc nhiên hỏi.

“Đừng hỏi gì cả!” – Huy buông ra câu nói đó sau khi ngã người xuống giường, hai chân cậu vẫn còn đặt dưới sàn.

“Ôi ôi! Tên này bị sao thế nhỉ? Được ở với một cô bé xinh đẹp mà lại bỏ sang đây, để người ta một mình bên đó là sao?” – Bảo chau mày.

“Để cô ấy một mình!” – Cậu nói rồi nhắm mắt lại.

“Haizz, lại có chuyện gì ấy nhỉ?” - Bảo thở dài rồi cũng dán mắt tiếp vào quyển truyện.

*** Chiều hôm đó ***

Tại căn phòng 202…

“Chúng ta kiếm gì ăn đi!” – Một cô gái với mái tóc nâu vàng tựa người vào khuôn ngực lạnh lẽo của một chàng trai, nói nhỏ.

“Đói rồi sao?”

“Uhm!”

Phong im lặng khoảng 2 giây rồi đẩy Vân ra, đứng dậy. Cô cũng đứng dậy theo.

“Cô muốn ăn ở đâu?” – Giọng nói của cậu vừa mang hơi lạnh lẽo lại vừa ấm áp đến mê hoặc.

“Oh! Tùy anh, nhưng chúng ta phải kêu mọi người đã! Giờ này chắc mọi người cũng đói rồi!”

“… Cũng được!”

“Vậy thì đi thôi!” . Lúc câu nói đó của cô chấm dứt cũng là lúc cậu bị cô tóm lấy tay lôi ra ngoài. Cửa phòng 202 đóng chặt sau khi hai nhân ảnh đó đi khuất.

*** Tại nhà hàng Blue Sea ***

Một nhóm tám người mang nét đẹp hơn người bước vào đã trở thành tâm điểm của tất cả ánh mắt ở đây. Làm sao mà không chú ý cho được khi đột nhiên xuất hiện một nhóm trai xinh gái đẹp, mỗi người lại mang một nét đẹp riêng cơ chứ?

Còn nhóm tám người đó thì cứ thong thả bước vào, ngồi xuống tám chiếc ghế xung quanh cái bàn tròn trải khăn trắng muốt. Trên bàn bày sẵn tám bộ bát đĩa, bên cạnh mỗi bộ là một cái ly thủy tinh với mảnh khăn giấy xếp gọn bên trong, ở giữa bàn đặt một lọ hoa hồng đỏ trang nhã.

Vì nhà hàng này nằm ngay bên cạnh khách sạn Biển Hát nên cũng giáp với biển, tại đây trong khi thưởng thức những món hải sản ngon tuyệt, người ta còn có thể ngắm nhìn khung cảnh bình yên, êm đềm của biển cả qua lớp kính cường lực trong suốt. Ngoài ra thực khách còn có thể nghe được những điệu nhạc du dương trầm bổng của người nghệ sĩ bên cây dương cầm ở góc cuối nhà hàng. Những chùm đèn treo sang trọng bám lấy trần cứ liên tục tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, ấm áp mang đến cảm giác bình yên đến khó tả. Tất cả những điều đó như hòa hợp với nét đẹp của tám người ở đây, họ ngồi xuống, trò chuyện, thưởng thức những món ăn thơm ngon của biển cả...

“Món này ngon thật á!” – Vân nói trong khi gắp miếng mực xào bỏ vào mồm.

“Nãy giờ món nào em cũng nói ngon là sao vậy?” – Dương ngồi bên trái cô lên tiếng.

“Geez, có ba món chứ mấy! Với lại nó ngon thật mà!” – Cô bĩu môi.

“Ờ ờ thì ngon!” – Cậu đáp rồi gắp một miếng tôm lăn bột bỏ vào bát của Vi cùng nụ cười tươi rói – “Cậu ăn đi!”

“Huh? Ah… Cám ơn cậu nha!” – Vi thoáng giật mình nhưng cũng mỉm cười.

“Eh… Nè! Sao em lại không có chứ?” – Vân giãy nảy.​

“Em tự gắp cũng được mà!”

“Không biết đâu! Anh cũng phải gắp cho em!” – Cô bướng bỉnh nói.

“Rồi rồi, của cô đây!” – Cậu nói rồi thả vào bát cô một miếng mực chiên nhưng không ngờ rằng… Đôi đũa của cậu chạm vào một đôi đũa khác cũng với miếng mực chiên. Cả cậu và Vân đều ngẩn lên nhìn chủ nhân của nó – người ngồi bên phải cô, chính là Phong.

Còn Phong thì hơi lúng túng trước hai cặp mắt ếch đang dán vào mình, tay cậu nhấc lên định đưa miếng mực chiên khỏi bát Nhưng! Có một giọng nói đã cắt ngang hành động đó của cậu:

“He he, nếu đã có hai miếng mực chiên thì em sẽ ăn cả hai! Cám ơn hai người nha!” – Vân nở nụ cười rạng rỡ rồi gạt hai đôi đũa trong bát ra, gắp cùng lúc hai miếng mực bỏ vào miệng.

Hai chàng trai tuấn tú của chúng ta hơi đơ trước hành động tự nhiên này của cô, nhìn cô một lúc rồi Dương chỉ nhún vai một cái sau đó tiếp tục bữa ăn của mình, “tảng băng di động” của chúng ta thì cũng trở về với vẻ lạnh lùng vốn dĩ, chỉ khác ở chỗ… khóe môi cậu đã vẽ nên một nụ cười, nhẹ… nhưng ấm áp.

An nhìn thấy hình ảnh đó, bất giác cô nhìn vào bát mình, trống rỗng. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc hụt hẫng đến khó tả, cô đưa mắt nhìn Gia Huy – người mà có lẽ cô đã yêu, người mà có lẽ cô cần nhất trong cuộc đời này, chủ nhân của câu nói đã khiến cô suy ngẫm và thấy vui cả buổi chiều. Còn Huy,từ nãy đến giờ cậu không nói gì cả, chỉ nghe giai điệu du dương của bản nhạc đang được chơi trong nhà hàng, mắt thì miên man nhìn về phía những cơn sóng đang êm đềm vỗ vào bãi cát trắng, mái tóc màu nâu sẫm rũ xuống, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, cậu không nhìn cô gái bên cạnh, hay đúng hơn là cậu không biết cô đang nhìn mình, cậu đang mải mê với giai điệu ấy và chìm vào dòng suy nghĩ về An. Trong khi cô cũng nghĩ mông lung về cậu.​