Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 70: Từ bỏ




Ngày hôm đó, giữa con phố đêm rực rỡ ánh đèn, giữa những con người vội vã lướt qua nhau giữa cuộc sống xô bồ, có một cô gái thơ thẩn bước đi như một cái xác không hồn. Làn tóc nâu vàng của ánh nắng ban mai giờ đây cũng đã nhuốm màu đắng cay. Cô bước đi, bước đi vô định như thể mình đang lơ lửng giữa không gian trắng xóa. Cô thấy khóe mắt cay cay, thấy cảnh vật xung quanh cứ nhòe dần, nhòe dần trong nỗi đau vô hình…

Thế giới vẫn xoay vòng, vẫn tồn tại theo quy luật của nó, mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, vô tư lướt qua bóng lưng cô độc đó.

Hôm nay không có mưa, không có sấm, cũng chẳng có gió giật dữ tợn, chỉ có một cô gái với trái tim bị vỡ ra thành trăm mảnh, chỉ có một cô gái lạc lõng giữa màn đêm nhạt nhòa mà thôi.

Tại sao chứ? Cái định mệnh quái ác gì thế này? Tại sao anh lại là anh trai của em? Như vậy khác gì anh đang cầm dao đâm nát trái tim của em chứ? Sao lại để em gặp anh? Sao lại để em yêu anh? Để rồi giờ anh lại là người anh thất lạc của em? Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Em thật không biết phải đối diện với nó ra sao nữa…

Haa… Quá đủ… Quá đủ rồi… Tất cả mọi thứ… Quá đủ rồi……

“Tôi không muốn chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa! Hoàng Vũ Phong, tôi ghét anh!!!” - Giữa dòng người vội vã, giữa con phố xô bồ rực rỡ ánh đèn, có một cô gái nước mắt giàn dụa, ngã khuỵu giữa đường mà gào khóc, tiếng khóc nghe sao mà thê lương, sao mà cay nghiệt quá… Nó đắng…. Đắng đến mức khiến người ta nhói lòng…

Cô siết tay xuống đường mặc cho từng đầu ngón tay đã rỉ máu, mặc cho người người lướt qua, mặc cho từng ánh mắt quái dị đang hướng thẳng về mình, gương mặt xinh xắn tựa ngọc, thuần khiết, ngây ngô ngày nào giờ đã thấm đẫm nước mắt…

Khung cảnh trước mắt cô nhạt nhòa hệt giọt nước mắt lăn dài…

“Không thể… Không thể chịu được nữa… Ai đó… Ai đó giết chết tôi đi!” - Vân lầm bầm rồi đứng phắt dậy, lao ra chắn trước mặt chiếc xe tải đang lao như bay tới, rũ rượi đứng giữa đường như một con ngốc vô hồn…

“Cô kia! Cô bị điên à? Mau tránh ra!” - Bác tài vừa hét lên vừa hãm phanh hòng thức tỉnh cô gái trước mặt, nhưng tiếc là khoảng cách quá gần!

“Ha ha… Ha ha ha ha ha…” - Đáp lại là một tràng cười dài cay nghiệt của cô, cô không màng đến tiếng hét đó, vừa cười điên dại vừa lê chân về phía chiếc xe tải đang lao tới, ánh mắt trong veo giờ đã vẩn đục màu của nỗi thê lương… Nỗi thê lương của một con cờ bị Chúa Trời đùa bỡn… Nỗi thê lương của một cô gái vùng vẫy trong cơn đau của sự thật… Nỗi thê lương của từng mảng ký ức nhạt nhòa…

Cô cứ cười… cười mãi trong khi nước mắt vẫn liên tục trào khỏi mi… Thân xác lảo đảo được ánh đèn xe soi sáng đến ảm đạm…

Định mệnh…
Tàn nhẫn quá!

Mẹ ơi… Con muốn đến với mẹ… Mẹ ơi… Con nhớ hơi ấm của người! Nhớ nhịp tim của người đập rộn ràng khi con vẫn chưa thành hình trong bụng mẹ…

Đưa mắt nhìn chiếc xe đã ở trước mắt, Vân nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai…

Mẹ ơi, con không muốn đối mặt với sự thật này nữa... Con đến với mẹ đây…

. . .

Lúc chiếc xe sẵn sàng cán chết cô cùng hình ảnh hoảng loạn của người lái in sâu vào võng mạc, cũng là lúc có người lao ra, ôm theo cô nhảy vào lề đường trong tích tắc!

Chưa kịp định hình, đã nghe tiếng ông ấy chửi rủa:
“Con khốn! Có muốn tự tử thì đi chỗ khác mà tự tử! Đừng có liên lụy tao!” - Xong ông ta khinh bỉ phun nước bọt về phía Vân nhưng người con trai đó đã nhanh ôm gọn cô vào lòng, để mình hứng trọn thứ chất nhờn bẩn thỉu đó… Chỉ ôm chặt cô gái trong lòng…

“Geez, phim tình cảm rẻ tiền!” - Ông ta cáu kỉnh nói rồi lái xe phóng đi mất, người người xung quanh vẫn hiếu kỳ tiến đến xem trò vui…

Nhưng Vân không quan tâm những điều đó, cô đang bị con quỷ của nỗi đau nuốt chửng… Cô cũng chẳng quan tâm chàng trai đã cứu mình nữa, chỉ nghe nhịp trái tim còm cõi đang dần héo tàn…

“Không sao đâu, tôi mãi bên em.” - Cái giọng lạnh lùng nhưng ngập tràn yêu thương vang lên, kéo theo hơi thở rờn rợn khiến cô nhanh vùng khỏi người đó.

“Kh... Không… Không! Không thể! Chúng ta không thể tiếp tục! Anh biến đi! Biến đi! Biến đi!” - Cô vò rối mái tóc nâu vàng xác xơ của mình, hoảng loạn lùi về phía sau, nước mắt lại nhỏ xuống đất… Hòa vào giọt máu đang liên tục rỉ ra từ đầu ngón tay cô… Đau rát… Nhưng so với cơn đau của định mệnh… Thì có là gì…

Phong nhìn sâu vào đáy mắt cô, nhìn ánh dương rạng rỡ ngày nào giờ trở nên u tịch hẳn, tia nắng ấm áp ẩn trong nụ cười ngày nào đã không còn nữa… chỉ còn bóng dáng thê lương của nước mắt mà thôi… Thân thể bé nhỏ đó run lên từng đợt nấc nghẹn khiến cậu hận bản thân mình hơn gấp trăm ngàn lần… Chỉ muốn xé xác mình ra để đổi lại nụ cười đáng yêu của cô mà thôi… Đau… Đau quá! Sao lại đau thế này? Nó… Nó còn đau hơn lúc cậu và mẹ mình bị đuổi khỏi gia tộc nữa, đau… Đau đến mức không thở được… Đến mức gương mặt lãnh cảm của cậu chỉ chực bật khóc… Trái tim như bị ai đó giẫm nát… Càng nhìn ánh dương của mình khóc… Cậu càng thấy bản thân bất lực… Chỉ thừ người ra đó, lặng lẽ nhìn cô…

Rồi cô chợt bật cười điên dại, ngước mắt nhìn lên trời. Đêm nay… Trời không sao… Chỉ có mặt trăng vằng vặc u ám mà thôi, màn đêm thăm thẳm kia… Sao lại không thể nhấn chìm cơn đau này? Sao lại không thể quay ngược thời gian cơ chứ? Sao lại không thể….?

“Em… Đừng khóc… Anh… đau...” - Cậu nói bằng giọng nặng nề, từng chữ từng chữ như khắc sâu vào trái tim rỉ máu của cô.

Cô đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn cậu, xong lại bật cười:
“Anh bị ngu sao? Tôi đã bảo… Anh… Anh biến đi rồi kia mà! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Mau biến đi anh có nghe rõ kh...?”

Còn chưa kịp nói hết câu… Đã thấy làn môi thanh tú của cậu chạm môi cô… Đau đớn hôn ngấu nghiến… Cái lưỡi trần trụi rực khao khát hung tàn len vào khoang miệng cô, dồn dập sục sạo khắp bên trong... Tay cậu giữ chặt gáy cô, không để cô có cơ hội thoát khỏi nụ hôn cháy bỏng đó… Cứ thế mà đi sâu vào…

“Ưm…” - Cô trừng mắt rồi dùng hết sức đẩy mạnh cậu ra.

CHÁT

Âm thanh đắng ngắt đó vang lên, mang cái tát trời giáng của cô in lên má...

“Đồ bệnh hoạn, vô sỉ! Tôi hận anh!” - Cô nghiến răng nhìn chàng trai trước mặt, cũng chính là ANH TRAI mình, gào lên giữa thời không...

Cái tát đó nóng… Nóng lắm… Nóng đến mức khiến máu trào khỏi khóe miệng cậu, nhưng lại không thể át đi cơn đau trong tim…

“Em… Không thể… Yêu… Tôi sao?” - Cậu đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đó vô hồn đến cay nghiệt... Từng chữ nặng nề thoát khỏi khuôn miệng cậu rồi lặng lẽ tan vào hư không…. Hòa với nhịp run rẩy nơi ngực trái…

“Hah, anh bị điên sao? Tôi làm sao có thể bệnh hoạn đến mức yêu anh trai mình cơ chứ? Tất cả… Chấm dứt rồi! Tôi không muốn gặp tên khốn cả em gái mình cũng yêu như ANH!” - Cô cắn môi đến rỉ máu, xong lại cố dùng giọng điệu khinh bỉ nói với cậu. Sau đó vội đứng dậy chạy thật nhanh đi… Cố gắng nhanh hết mức để cậu không thấy lệ nhòa trên mi… Để cậu thấy căm hận mình và rồi…

Từ bỏ…

Sau phút đắm say tưởng chừng như mãi mãi
Là cơn đau ép buộc ta phải từ bỏ..
Cô gái của tôi ơi…
Từ bỏ đi… Từ bỏ đi…
Dù tim có tan nát..
Cũng hãy từ bỏ đi…
Tình sai trái, càng giữ sẽ càng đau..
Cô gái của tôi ơi… mạnh mẽ lên…
Từ bỏ đi thôi…