Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 16: Rời đi




Nếu đó là ảo giác thì cực kỳ tàn nhẫn. Lý tính của tôi nói với bản thân, nước mắt mà hôm đó tôi nhìn thấy không phải nhìn lầm, nhưng điều đó đối với tôi càng tàn nhẫn hơn.

Ngày hôm qua, hôm nay và ngày hôm sau. Ngày tháng cứ thay đổi hay có thể nói đó luân phiên nhau.

Vì sao không phải nhìn lầm?

Tháng mười hai, lạnh. Mùa đông ở Thượng Hải không có tuyết rơi nhưng trời sẽ mưa, nhiệt độ thấp. Nếu không duy trì được nụ cười thì con người rất dễ uể oải, cho nên phải biết tận hưởng và tạo ra những chuyện vui vẻ.

“Tiểu Lâm mập lên rồi.” Chu đại ca nhìn tôi liền nói. Tôi nở nụ cười: “Thời tiết lạnh, dễ dàng béo lên. Con người cũng là một loài động vật mà.”

“Phải không?” Chu đại ca tin là thật nói, “Tên kia sao lại không được miếng thịt nào vậy.”

Tôi cười to. Bởi vì phía sau đang có một khuôn mặt lạnh lùng trừng anh ấy. Nếu ánh mắt có độ ấm, tóc anh nhất định bị cháy két.

” ‘ Tên kia ’ là ai vậy anh?”

Tôi tiếp tục cười, nhưng hơi nhịn xuống chút.

“Tiểu Âm đừng cười nữa được không?” bác sĩ Mặc cuối cùng cũng xin tha, “Hôm nay anh gọi em tới là có chuyện quan trọng cần nói cho em biết.”

ok, ok. Giỡn như vậy cũng không tốt lắm.

Ba người ngồi vào chỗ mình. Bác sĩ Mặc lấy ra một túi văn kiện rất dày. Hôm nay anh cố ý nhờ Hải Dương dẫn Tần lộ qua bên đó chăm sóc để tôi có thể có thời gian một chút. Không biết chuyện gì quan trọng mà bí mật như vậy, không thể để Tần Lộ ở bên cạnh.

Mấy tháng này, tình trạng của Tần Lộ anh ấy còn hiểu rõ hơn tôi. Trong công ty tuy rằng có nhiều người nói ra nói vào, nhưng mối quan hệ đồng nghiệp thì cũng tương đối dễ xử lý hơn chuyện tình cảm của tôi, sau một tháng không đi làm, bây giờ mọi chuyện đã khôi phục lại như bình thường. Nghe nói gần đây còn có khi anh cùng đồng nghiệp chơi Warcraft, anh dùng kỹ năng vi tính của mình và lỗi trong hệ thống game để khống chế sinh quái, điều động và ứng dụng chiến thuật chờ “Nhân tính” thao tác kỳ thật cũng là một loại “Lựa chọn tiến hành” , tuy rằng không phải cực tốt, nhưng đối phó với đối thủ bình thường vẫn được. Nếu người đấu với máy thì anh thậm chí còn chiếm ưu thế hơn.

Anh cũng khôi phục tín nhệm như trước khi đối với những người bên Hải Dương. Tương đối đặc biệt là lúc trước anh và Thiên Ngữ là thân nhất, bây giờ lại không thèm nhìn.

Hiện tại phân tích gì đó tôi đều giao cho bác sĩ Mặc làm, tôi chỉ làm theo những gì anh ấy hướng dẫn thôi. Ở bên cạnh tôi ngoại trừ nước mắt thì có thể nói là không có tiến triễn gì thêm. Mà nước mắt kia, còn quý hơn kim cương bởi vì tôi không có cách nào dùng tiền mua như mua hàng hóa.

Nhưng khi nhìn thấy thái độ của bác sĩ Mặc, tôi nghĩ chuyện sắp nói chắc không liên quan gì tới Tần Lộ.

“Em đang tạm hoãn luận văn bên chỗ giáo sư Tô đúng không?”

Tôi gật gật đầu. Đối với đề tài lúc đầu mình chọn thì tôi cũng đi tới ngõ cụt rồi, tôi đã bàn với giáo sư, dưa trên phần dàn bài, một lần nữa chọn lại một đề tài khác rồi bắt đầu làm lại. Tư liệu của Tần Lộ đều giao cho bác sĩ Mặc chắc sẽ có ích cho việc nghiên cứu.

“Bây giờ em có tính toán gì không?”

“Uhm, đang suy nghĩ.”

“Có nghĩ tới chuyện đi tu nghiệp không?”

Tôi có chút không cười nổi.”Ý anh là?”

“Tiểu Âm, chỗ anh có một cơ hội, ” anh nhìn tôi, cực kỳ nghiêm túc nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy, “Anh quen một giáo sự bên Anh, ông ấy đang có một cuộc nghiên cứu với đề tài chứng cô độc, anh phiên dịch luận văn thạc sĩ và sơ lược tình hình mấy năm công tác của em, rồi gửi cho ông ấy xem. Ông ta xem rồi và hy vọng có thể liên lạc với em, nếu cảm thấy thích hợp, bên ông ấy còn một chỗ trống có thể chuyển học vị tiến sĩ của em qua chỗ đó. Thư đề cử anh cũng viết xong.”

Anh nói một hơi xong, nhìn tôi. Chu đại ca có chút bất an xê dịch ghế dựa.

Nhận tài liệu anh đưa. Nó rất dày, nếu mà nhân lời thì tôi có thể tiếp tục hướng gần tới lý tưởng của mình và thoát khỏi trạng thái nửa vời lúc này.

Cười cười, nhìn lại anh: “Để em suy nghĩ một chút. Khi nào thì anh cần câu trả lời?”

“Không vội, em cứ suy nghĩ thêm một thời gian đi.”

Hôm nay không lái xe tới, bác sĩ Mặc tiễn tôi tới trước cửa nhà.

Thời tiết khó được tốt như vạy. Trong lành, có mây. Rất mỏng, xuyên qua đám mây còn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh bên trên. Mùa đông có được khí trời như vậy thì hơi khác thường.

Nhưng bây giờ thì như vậy đó nhưng đến tháng tư có thể nóng đến ba mươi ba độ, như vậy thì đâu có gì không bình thường?

Đi dạo xung quanh, nghe tiếng gió. Gió mùa đông có chút lạnh thấu xương, thổi qua khiến lỗ tai đau nhức.

Di động rung. Tin nhắn của Chu đại ca .

“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, không muốn đi thì ở lại chứ sao. Tên kia với em y hệt nhau, suy nghĩ quá nhiều.”

Ha ha, Chu đại ca này bình thường lười nhất là nhắn tin, chắc là sợ gọi điện thoại sẽ bị bác sĩ Mặc nghe thấy.

Hải Dương kêu anh ấy ở lại ăn cơm. Tôi đang nghĩ xem mình nên ăn gì thì điện thoại lại vang.

“Alo? Lâm tiểu thư àh?”

Triệu tiên sinh. Rất lâu rồi không liên lạc. Bình thường liên lạc cũng chỉ thông qua tổ chức bên Hongkong.

Tôi nhìn dãy số trên màn hình, không phải cái trước kia.

“Vâng, là tôi”

“Bây giờ có rãnh không, nếu không tiện ra, tôi có thể qua thăm.” Nghe qua rất có thành ý. Tôi nghĩ một chút, vẫn là qua đây có vẻ tốt hơn.

“Bây giờ Tần Lộ không có ở nhà, anh ấy đến nhà anh của ảnh, nhưng bảy giờ rưởi ảnh sẽ về.”

“Được, tôi qua có được không?”

“Đương nhiên, anh biết đường tới chứ?” Đây chỉ là một câu khách sáo, anh ta đương nhiên sẽ kêu xe tới.

Anh ta tới rất nhanh, tôi mới đổ nước vào mì gói thì anh ta đã tới. Có chút ngoài ý muốn, tôi xấu hổ mời anh ta vào. Trứng và gia vị đều chưa cho vào.

Tôi cười cười, chỉ vào bàn ăn tự giễu: “Còn nghĩ anh sẽ tới muộ một chút nên định đánh nhanh rút nhanh.”

Anh ta cũng cười, đi đến bên cạnh bàn, khen một câu “Rất thơm a, là tôi tới quá sớm, cô ăn trước đi.”

Tôi khách sáo một chút: “Anh ăn chưa? Có muốn ăn một chút không? Tôi nấu hai phần.”

Anh cười: “Không sợ cậu ấy về lại giận sao? Lần đầu tiên gặp mặt cũng bởi vì sơ ý làm cậu ấy mất hứng, người làm anh như tôi cũng rất thất bại rồi?”

Tôi ngửa đầu cười to, lắc đầu: “Thói quen thôi nhất thời nấu, vừa văn dư.” Không phải lời khách sáo, sự thật đúng là như vậy.

Hôm nay gặp mặt cảm giác không kém như trước kia, anh ta dễ gần hơn trước. Có lẽ là trí nhớ không thay dổi nhưng lòng người thì đổi thay.

Anh ta thật không khách khí chia phần mì với tôi.

Ăn xong, tôi rửa xhen1, lau sạch rồi cất kỹ. Trở lại phòng tiếp khách.

Sau khi ngồi xuống tôi đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, một giờ nữa Tần Lộ mới về nhà.

Dù sao tôi cũng chỉ gặp anh ta có một lần còn lại toàn bộ chỉ nói chuyện qua điện thoại.

“Tiểu Lộ gần đây như thế nào rồi.” Anh mở miệng trước. Từ giọng nói tôi có thể thấy được anh thật sự quan tâm tới Tần Lộ. Chắc ở bên Hongkong anh ta cũng nhìn thấy một số thông tin rồi.

“Đúng vậy a. ở chung với người khác cũng không tệ, không giống trước kia không để ý ai cả.”

Anh ta yên lặng nhìn tôi, lòng tôi áy náy vừa động.

“Còn em? Gần đây như thế nào?”

Tôi cười cười. Thực tế dù phải đối mặt nhưng cũng không cần trức tiếp như vậy, cho nên không cần bóc trần cảm giác của tôi.

“Cũng không tệ lắm. Công tác của tôi cũng không nhiều lắm, rất thanh nhàn .”

“Nghe nói công việc của bác sĩ tâm lí cũng không cần làm việc mỗi ngày mà còn phải có thể gian để đều chỉnh cảm xúc.”

“Đúng vậy, àh, xem kỳ! Tôi lại quên rót trà cho anh rồi, trong nhà không có chuẩn bị gì, tôi chỉ uống trà xanh bình thường thôi. . . . . .”

“Không cần khách khí, tùy tiện là được rồi.”

Tôi cười cười. Bình thường chỉ có tôi uống trà, cho nên dụng cụ pha trà gì cũng không có, chỉ có một chung trà của tôi. Tần Lộ rửa đồ này nọ rất sạch sẽ, không tính thất lễ. Tôi rót trà, lấy thêm một ly thủy tinh và một chai nước khoáng.

“Thực xin lỗi. . . . . . Đây là tôi thường dùng, vẫn ủy khuất anh một chút?” Tôi lắc lắc bình nước suối .

Anh cười cười, tiếp ly trà: “Không sao, Lâm tiểu thư không cần khách khí như thế, tôi sẽ ngại.”

” Triệu tiên sinh, là tôi thất lễ. . . . . .”

“Gọi tôi là Tông Kiệt được rồi? Tôi nhưng không muốn sau này Tiểu Lộ lại gọi mình là ‘ Triệu tiên sinh ’, cảm giác giống như đang bàn chuyện làm ăn với đối tác vậy.”

“Ha ha, như vậy tôi còn là gọi anh là ‘ anh Tông Kiệt ’ vậy.”

Anh ta nở nụ cười, cười ra tiếng.

Cườu rất lâu.

Tự mình mở nước khoáng uống một ngụm. Đột nhiên cảm thấy người như vậy cũng không tồi.

Nói chuyện phiếm là một việc rất tốt để giết thời gian. Chúng ta chẳng qua chỉ chuyển cách nhìn một Tần Lộ chỉ thích mặc áo sơmi trặng và quần tây đen sang Triệu tiên sinh thích áo sơ mi đen, chuông cửa vang lên. Không đợi tôi ra mở cửa đã có người lấy chìa khóa mở cửa vào.

Tôi đi tới bên cửa cười với Hải Dương, nói với Tần Lộ: “Anh đã về rồi. Hôm nay chơi vui không?”

Tần Lộ nhìn nhìn tôi, đổi giày. Ánh mắt Hải Dương phức tạp nhìn tôi một cái, gật đầu nói: “Anh không vào đâu, Tình Thiên chỉ có một mình ở nhà chăm sóc đứa nhỏ. . . . . .”

Tôi đã cầm đôi dép lê dánh cho khách: “Hải Dương vào chút đi, anh Tông Kiệt của Tiểu Lộ cũng ở đây.”

Triệu tiên sinh đã đứng lên, gật đầu chào Hải Dương.

Tần Lộ đổi giày xong liền đi vào bên trong, Hải Dương vội vàng gọi cậu ấy lại. Tôi vào bếp lấy thêm ly sứ cho Hải Dương và Tần Lộ, rót nước suối vào.

Ba người họ ngồi vào chỗ của mình, Hải Dương đang chào hỏi với Triệu tiên sinh. Hải Dương đang cố gắng giải thích cho Tần Lộ thân phận của Triệu tiên sinh. Tôi rót nước xong mà Tần Lộ cũng chưa chịu chào người ta. Triệu tiên sinh hiểu được nói với Hải Dương: “Không gấp, sau này từ từ cũng quen thôi.”

Sau đó Hải Dương hàn huyên với Triệu tiên sinh, còn Tần Lộ vẫn im lặng uống nước, coi như phối hợp, không có rời đi. Tán gẫu hơi lâu, Tần Lộ ngồi không yên, tôi nhìn, anh nắm lấy bàn tay Hải Dương.

Tôi không muốn thất thần trước mặt khách cho nên buộc mình đem tầm mắt chuyển qua chỗ khác, tập trung lực chú ý nghe họ nói chuyện. Triệu tiên sinh rất biết điều, nói thêm năm sáu câu gì đó liền tạm biệt. Tôi nhờ Hải Dương ở lại một chút, đưa Triệu tiên sinh ra cửa.

“Hôm nay nhìn cậu ấy như vậy, anh rất vui.”

Tôi cười cười: “Hôm nay anh đến thăm chắc anh ấy cũng rất vui, rất cám ơn anh.”

“Tiện đường mà, sau này anh tới nhiều thì cậu ya61 cũng quen thôi.” Triệu tiên sinh chủ động bổ sung, “Anh ở Thượng Hải mấy tháng nữa, chi nhánh bên này cần khảo sát một chút.”

“Àh, nguyên lai như vậy. Triệu tiên sinh có thể gần gủi một chút với Tiểu Lộ thì quá tốt rồi.”

“Lâm tiểu thư, vẫn là gọi tôi là ‘ Tông Kiệt ’ đi. Hẹn gặp lại.”

Trở lại phòng khách, Tần Lộ vẫn ngồi ở chỗ đó. Hải Dương cũng yên lặng uống nước. Tôi vốn muốn nói với anh chuyện hồi sáng, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, nháy mắt với anh.

Anh chào Tần Lộ. Đưa anh ra cửa, tôi suy nghĩ có nên nói không đây, mà nói thì nên nói sao.

Nếu đã quyết định, vẫn là nên bàn bạc với anh Hải Lam có vẻ thích hợp.

Chờ Tần Lộ tắm xong lên giường ngủ. Tôi vào phòng tắm dọn dẹp quần áo đi giặt.

Đặp chăn cho anh, nhìn nhìn khuôn mặt anh ngủ say, đột nhiên tất cả áp lực đều như bay hết.

Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng: khi nào thì anh ấy có thể giống Triệu tiên sinh có thể cười vui vẻ với mình đây?

Ngày hôm sau, lúc dọn dẹp đồ đạc để bỏ, tôi đột nhiên phát hiện trong thùng rác có ly thủy tinh ngày hôm qua mới lấy dùng.

Tôi không biết nên nghĩ hành động này thể hiện điều gì.

Tôi suy xét kỹ. Nếu tôi muốn chạy ra mê cung này, chỉ có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận này, nghề nghiệp này, và chạy khỏi sự nghiên cứu, tìm hiểu lòng người đang suy nghĩ gì như lúc này.

Và chuyện đi tu nghiệp cũng không thể cứu tôi thoát khỏi hoàn cảnh này.